Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHẢI LÒNG THÁI PHÓ LẠNH LÙNG Chương 2: PHẢI LÒNG THÁI PHÓ LẠNH LÙNG

Chương 2: PHẢI LÒNG THÁI PHÓ LẠNH LÙNG

6:03 chiều – 07/07/2024

Sau khi Tạ Chiêu rời đi, Vinh Hòa nói với ta: “Thái phó có tài kinh bang tế thế, ắt phải có chí lớn, người muốn trói buộc ngài ấy bên cạnh một công chúa không biết chút gì như người để làm một phò mã tầm thường sao?”

Tâm tư thiếu nữ của ta bị dội một gáo nước lạnh.

Với tài năng của Tạ Chiêu, nếu cho thêm thời gian, ngài ấy chắc chắn có thể phong hầu bái tướng. Nếu ngài ấy thực sự trở thành phò mã của ta, e rằng sau này chỉ có thể đảm nhận những chức vụ nhàn hạ.

Tay nghề của Lưu nhũ mẫu dù đặt ở đâu cũng đều là thượng thừa, nhưng Tạ Chiêu chưa bao giờ mang theo chiếc túi thơm đó, ta nghĩ ta đại khái đã hiểu ý của ngài ấy.

Rất nhanh, ta đã đến tuổi phải cập kê, hoàng huynh thay ta chọn vài công tử thế gia mà huynh ấy cho là rất tốt để ta lựa chọn, nhưng ta đều từ chối. Hoàng huynh hỏi ta có phải đã có người trong lòng, ta vừa ăn chân giò nướng gói mang về từ phủ tướng quân vừa nói với huynh ấy rằng, ta không có những ham muốn tầm thường đó.

Hoàng huynh chỉ cho rằng ta đang nói đùa, muốn ở lại bên cạnh huynh ấy thêm vài năm. Khi huynh ấy bất chợt nhận ra điều không ổn, hôn sự của ta đã trở thành vấn đề khiến huynh ấy đau đầu, ngay cả tiểu thái tử cũng bị ảnh hưởng mà học cách nhắc nhở ta.

Ta bị nhắc nhở đến mức phiền lòng, thu dọn đồ đạc chạy đến chỗ Bùi Tiểu Tiểu ở lại một thời gian. Đúng lúc đó, Bùi Minh, người thường xuyên dẫn binh ở ngoài, quay về kinh, thường xuyên dẫn ta và Bùi Tiểu Tiểu ra ngoài chơi.

Hoàng huynh sai người gọi ta về cung, nói rằng hành động này không hợp quy củ. Tôi nghĩ đến câu thần chú thúc giục ta thành hôn của huynh ấy, lập tức từ chối. Hoàng huynh lại bất ngờ thay đổi thái độ, nói rằng để ta tự do ở đó, muốn ở bao lâu thì ở.

Ta tưởng rằng huynh ấy giận ta nên mới nói như vậy, vội vàng chạy về cung, nhưng lại nghe thấy huynh ấy đang tranh luận với thái tử.

Hoàng huynh bình tĩnh và điềm đạm nói: “Hoàng muội của trẫm, trẫm tất nhiên hiểu rõ, A Việt chắc chắn là có tình ý với Bùi tướng quân kia.”

Thái tử thì gấp gáp như một con chim bồ câu kêu gù gù: “Cô mẫu của con, con cũng hiểu rõ nhất! cô mẫu rõ ràng thích Tạ Chiêu, Tạ thái phó!”

Hoàng huynh hiểu ra: “Cảnh Thần, đừng nghĩ rằng phụ hoàng không biết, con muốn Tạ Chiêu trở thành cữu phụ của con, để hắn không còn nghiêm khắc khắt khe với con nữa — trẫm nói cho con biết, đừng hòng.”

Thái tử mắt rưng rưng: “Nhi thần một lòng vì hạnh phúc trọn đời của cô mẫu, sao phụ hoàng lại nghĩ như vậy về nhi thần?”

Đang lúc đối đầu, họ phát hiện ta đang xem náo nhiệt sau tấm rèm, liền lôi ta ra chất vấn rốt cuộc ta thích ai. Ta khoát tay mang theo hành lý, giữ một biểu cảm làm ra vẻ sâu xa, lại rời khỏi hoàng cung lần nữa.

Nghe nói thái tử vì chuyện này mà cãi nhau với hoàng huynh, ta nghĩ đứa trẻ này dậy thì sớm thật.

Dậy thì thì dậy thì, nhưng có thể đừng cách vài ngày lại viết thư làm phiền ta không, có bản lĩnh thì đi gây rắc rối cho phụ hoàng của ngươi đi.

Thái tử đáng thương và ấm ức viết trong thư—

Cô mẫu mau về đi, không có cô mẫu phân tán sự chú ý của thái phó, ngày tháng sau này của con không sống nổi nữa hu hu hu…

Hiểu con không ai bằng cha, quả thật hoàng huynh nói đúng.

Ta viết một nét bút lớn—

Bản cung vui vẻ không muốn về.

( truyện đăng tại page Bơ không đường , đứa nào reup là chó)

Tửu lầu lớn nhất kinh thành, Túy Phong Các, đã đầu tư lớn để xây dựng vài chiếc du thuyền hoa lệ, Bùi Minh và ông chủ là bạn cũ, liền dẫn ta và Bùi Tiểu Tiểu đi góp vui.

Ông chủ tặng chúng ta một gian phòng nhã trên tầng hai của thuyền. Vừa bước lên cầu thang, liền thấy Tạ Chiêu và Trần Tử Nghi từ ngoài thuyền đi vào.

Trần Tử Nghi đến đây cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ là Tạ Chiêu toàn thân mặc y phục trắng đứng đó, lại có vẻ hơi lạc lõng.

Ngài ấy rõ ràng nhìn thấy ta, đôi mày thanh lạnh thoáng qua một chút không vui, nhưng rất nhanh biến mất. Ngài ấy luôn tuân thủ lễ pháp, chắc chắn không thích hành động lần này của ta.

Ta hỏi Trần Tử Nghi: “Sao lại đưa ngài ấy đến đây, ngươi không có việc gì làm nên đi gây chuyện à?”

Trần Tử Nghi phẩy chiếc quạt xếp trong tay, nói với ta: “Còn không phải nhờ phúc công chúa rời cung không về, tiểu thái tử bị thái phó ép đến mức kêu than cả ngày, nên nhờ ta tìm cách làm thái phó vui lòng, hy vọng thái phó có thể khoan dung hơn với tiểu thái tử.”

Ta cảm thấy mối quan hệ nhân quả trong lời hắn không được hợp lý cho lắm, nhưng cũng lười nghĩ kỹ. Ta nói: “Ngươi thật biết chọn chỗ, thái phó trông có vẻ sẽ thích nơi này sao?”

Trần Tử Nghi cười cợt: “Hừ, nam nhân, ta còn không hiểu sao?”

Ta khinh bỉ nhìn hắn.

Bùi Minh lớn lên trong quân doanh, tính cách vốn hào sảng không câu nệ tiểu tiết, liền mời Tạ Chiêu và Trần Tử Nghi vào phòng nhã ngồi.

Phòng nhã có tầm nhìn cực tốt, qua cửa sổ có thể nhìn thấy toàn cảnh bên ngoài, ánh trăng cao vút, nước hồ lấp lánh. Có vũ nữ che mặt bằng lụa mỏng múa lượn trong ánh đèn rực rỡ, có nhạc công tuổi xuân ôm đàn tỳ bà vằn hổ khảy đệm hát, tiếng cười nói vui vẻ từ các thuyền hoa xung quanh thỉnh thoảng vang lên, lại làm cho phòng nhã có vẻ hơi lạnh lẽo.

Nếu không có Tạ Chiêu, chắc hẳn sẽ không lạnh lẽo như vậy.