Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHẢI LÒNG THÁI PHÓ LẠNH LÙNG Chương 1: PHẢI LÒNG THÁI PHÓ LẠNH LÙNG

Chương 1: PHẢI LÒNG THÁI PHÓ LẠNH LÙNG

6:03 chiều – 07/07/2024

Công chúa phải lòng vị thái phó lạnh lùng đến cực điểm.

Khi nghe được tin đồn này, ta lập tức túm lấy kẻ đầu sỏ, kéo tai tiểu thái tử.

Tiểu thái tử Tiêu Cảnh Thần đau đến nỗi kêu la, mặt nhỏ nhăn nhó: “Con không nói sai, cô mẫu đúng là thích thái phó! Từ sau bữa tiệc sinh thần của con, con thấy cô mẫu liền cố ý tránh mặt thái phó. Con không thể nào lầm được, thật hiếm khi có tình cảm thiếu nữ!”

Thiếu, nữ, hoài, xuân!

Nghe xong ta cảm thấy thái dương giật giật, đang định cãi lại, thì nghe thấy cung nữ báo tin, nói rằng thái phó đã đến.

Khuôn mặt nhỏ tức giận của Tiêu Cảnh Thần lập tức trở nên đắc ý. Ta chột dạ, vén y phục định chạy, nhưng bị cháu trai nắm chặt lấy tay áo.

Ta mặt mày đen kịt, đành cởi bỏ ngoại bào, cháu trai loạng choạng ngã xuống đất, ta bỏ lại một câu “Hôm khác ta sẽ đến tính sổ với con”, rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Ta gấp đến hồ đồ, nếu nhớ ra mà leo qua cửa sổ thì cũng không đến nỗi đụng trúng lòng Tạ Chiêu ở cửa điện.

Là hương đàn lạnh lùng quen thuộc.

Ta lùi lại hai bước, không dám ngẩng đầu nhìn ngài ấy. Thấy ngài ấy đứng yên tại chỗ, ta vội bước nhanh muốn vòng qua bên cạnh ngài ấy, nhưng bị ngài ấy đưa tay nắm lấy.

Bàn tay thon dài đẹp đẽ của ngài ấy đặt lên cổ tay ta, mang theo chút lạnh lẽo, ta lại cảm thấy như bị bỏng.

“Thái phó, ngài đã vượt quá giới hạn rồi.”

Tạ Chiêu nghe vậy liền buông tay ta ra: “Thần thất lễ, công chúa chờ một lát.”

Ngài ấy chậm rãi bước vào điện, nhặt lấy chiếc áo khoác trên mặt đất, cẩn thận phủi bụi rồi đưa cho ta, giọng nói lạnh nhạt không nghe ra cảm xúc: “Bên ngoài gió lớn, công chúa đừng để bị lạnh.”

Ta nhận lấy, không quay đầu lại mà rời đi.

Nếu ngươi chân thành muốn hỏi vì sao đường đường là công chúa lại phải tránh mặt một thái phó nhỏ bé, thì ta sẽ nhân từ mà nói cho ngươi biết——

Ta đã ngủ với Tạ Chiêu.

Không đúng, là Tạ Chiêu đã ngủ với ta.

Không đúng, ta là công chúa, tạm coi như ta đã ngủ với ngài ấy đi, nếu không ta rất mất mặt.

Tạ Chiêu người này, mặt như ngọc, sáng như trăng, lấp lánh như sao. Năm đó là trạng nguyên tài sắc song toàn, ngay cả thám hoa nổi tiếng nhan sắc cũng không sánh được với ngài ấy. Hoàng huynh rất tán thưởng ngài ấy, cho ngài ấy làm thái phó của thái tử, chỉ trong một đêm, Tạ Chiêu trở thành người tình trong mộng của bao cô nương trong kinh thành.

Khụ khụ, trong đó cũng có ta.

Năm đó trốn sau đại điện nhìn thoáng qua, vị công tử tuấn mỹ như tiên nhân ấy khiến người ta đến nay vẫn khó quên, khi đó đúng là lúc ta thiếu nữ hoài xuân.

Cái gọi là gần nước được trăng, Tạ Chiêu làm thái phó của cháu trai nhỏ của ta, vậy ta muốn gặp ngài ấy chẳng phải là chuyện rất dễ dàng sao. Đáng tiếc ta là công chúa duy nhất của Đại Tề, được hoàng huynh cưng chiều thành một kẻ vô dụng, làm gì cũng không xong.

Ta muốn viết thơ tình cho Tạ Chiêu, viết xong nhìn chữ như gà bới của mình, không nhịn được xé nát. Ta muốn vẽ chân dung cho Tạ Chiêu, vẽ xong phát hiện khó phân biệt là người hay ma, đành ném vào lò đốt. Ta muốn làm điểm tâm để tặng Tạ Chiêu, Tiêu Cảnh Thần liền giành ăn trước, ăn xong lại còn nôn ra hết.

Điều duy nhất ta có lẽ giỏi hơn một chút là cưỡi ngựa bắn cung, bởi ta cùng đại tiểu thư tướng quân là Bùi Tiểu Tiểu là bằng hữu tốt, thường xuyên đến phủ tướng quân ăn chực uống chực, tiện thể học lỏm bài của ca ca nàng là Bùi Minh.

Thượng trù của phủ tướng quân làm chân giò nướng đặt biệt ngon, ta đã sớm muốn kéo hắn về làm ngự trù trong cung của ta rồi, nhưng tiếc là hắn không chịu vào cung, cũng không chịu giao ra bí phương… Lạc đề rồi.

Ta nghĩ tới nghĩ lui, giương cung bắn hai con bồ câu thường xuyên bay lượn ở Đông cung muốn tặng cho Tạ Chiêu, Tiêu Cảnh Thần nói với ta đó là bồ câu Tạ Chiêu nuôi chơi lúc nhàn rỗi, bay qua bay lại giữa Đông cung và Tạ phủ.

Ta im lặng, vội vã chạy về Ngự thiện phòng, nhưng lại ngửi thấy mùi thơm của chim bồ câu nướng, hòa lẫn với mùi gia vị thì là, tiêu, ớt và một chút hương cháy xém. Chắc hẳn là bồ câu nướng ngoài giòn trong mềm, tan chảy ngay trong miệng, thơm ngon lưu lại mãi… Ta không kìm được nuốt nước miếng.

Ta muốn xin lỗi Tạ Chiêu, dĩ nhiên không thể tay không, vì thế ta đã thêu một chiếc túi thơm suốt đêm. Lưu nhũ mẫu thực sự không thể chịu nổi, bà nói: “Công chúa, sau này ra ngoài ngàn vạn lần đừng nói thêu thùa của ngài là do lão nô dạy.”

Rồi bà ấy thêu một chiếc túi thơm tinh xảo lớn hơn một chút, nhét chiếc túi xấu xí của ta vào trong, cũng coi như thể hiện thành ý của ta.

Ta gặp Tạ Chiêu ở Ngự hoa viên, tiện tay đưa túi thơm cho ngài ấy. Đôi mắt đen điềm tĩnh của Tạ Chiêu thoáng qua một chút ngạc nhiên, ta cúi đầu ngượng ngùng nói, nếu ngài ấy vẫn để bụng, ta sẽ ra ngoài cung mua hai con bồ câu giống hệt để đền bù cho ngài ấy.

Chuyện này bị Quận chúa Vinh Hòa nhìn thấy, nàng ta nghĩ rằng ta đang tỏ tình với Tạ Chiêu.

Vinh Hòa là tài nữ nổi danh khắp kinh thành, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, nhưng vì nàng ta là quận chúa còn ta là công chúa nên thường xuyên bị ta, một kẻ vô dụng, đè đầu, vì thế nàng ta không ưa ta.