Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 3

8:37 chiều – 27/12/2024

9

Nhàn hạ được hơn một tháng, Tạ Trì trở về.

Các đời hoàng đế nam hạ, cuối cùng đều phải đến miếu gia tiên hoàng thất, nằm trên một ngọn núi cao ngoài cố đô.

Cần chọn ngày lành tháng tốt để lên núi dâng hương bái Phật và tổ tiên.

Ta không thể không xuất phát, cùng đoàn người leo núi lễ bái.

Đoàn người đông đúc nối dài, đứng chật cả con đường nhỏ trên sườn núi.

Lệ quý phi, mấy tháng không gặp, vẫn là bộ dáng ưa thích khiêu khích ta.

Leo được một đoạn cầu thang đá, nàng đã làm nũng, kêu chân đau, nài nỉ Tạ Trì cõng nàng.

Tạ Trì bị nàng mè nheo không chịu nổi, cuối cùng cũng đồng ý, đành cúi mình cõng nàng lên núi.

Lệ Yên Nhiên nằm trên lưng hắn, ánh mắt đầy vẻ thách thức nhìn về phía ta.

Kỳ thực chuyến xuất cung này, ta còn dẫn theo nhiều phi tần.

Những phi tần xuất thân từ các gia tộc sĩ tộc miền Nam được ta đưa theo, tiện cho họ về thăm gia quyến.

Hiện giờ, bọn họ đều đứng trên đường núi, nhìn thấy hoàng thượng đích thân cõng quý phi, có vài phi tần mới vào cung không khỏi ngưỡng mộ.

Một vinh dự thế nào mới có thể khiến hoàng thượng làm vậy?

Còn những người đã sống lâu trong cung, phần lớn đều cúi đầu lặng lẽ leo núi.

Lệ Yên Nhiên đắm chìm trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, càng thêm đắc ý.

Nàng mang theo vẻ ưu việt ngạo mạn nhìn ta, không tiếng động mấp máy đôi môi:

“Không ai cần ngươi – đồ bà già mặt vàng, cứ từ từ mà leo.”

Ánh mắt ta bình thản đáp lại nàng, không hề lộ ra chút phẫn nộ hay bối rối nào.

Nhìn nàng một lát, ta ngược lại khẽ mỉm cười, trong đó hàm chứa ý giễu cợt mà nàng không thể hiểu.

Những thiện cảm năm xưa đã sớm bị bào mòn gần hết.

Nếu trước kia trong sự tê liệt của cảm xúc, ta còn đôi khi cảm thấy chút đau lòng.

Thì nay, ta đối với Tạ Trì cùng những cánh oanh yến của hắn chỉ còn lại sự lãnh đạm.

Không khiến ta bận lòng, nàng dường như có phần thất bại.

Thêm nữa, Tạ Trì cũng đã mỏi mệt, trở nên khó chịu.

Nàng không dám tiếp tục làm càn.

Một ánh mắt lạnh lẽo lướt qua, ta cực kỳ nhạy bén, khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy Tô Duẫn ở cuối đội ngũ.

Hắn đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lệ Yên Nhiên, mà nàng lại hoàn toàn không hay biết.

Khi ánh mắt ta hướng về hắn, Tô Duẫn liền chạm phải ánh mắt ta, con ngươi hơi co lại.

Lập tức, hắn thu lại biểu cảm, nở nụ cười dịu dàng, vẻ mặt tỏ ra vô hại.

Ta không để ý hắn nữa, tập trung nhìn con đường dưới chân.

Luôn giữ mình ổn định, từng bước từng bước mà tiến lên.

Nghe nói phù bình an ở đây rất linh nghiệm, nhưng phải tự mình leo lên mới hiệu nghiệm.

Ta muốn xin một chiếc cho phụ thân già, một chiếc cho mẫu thân già, từng huynh trưởng và tỷ muội cũng mỗi người một chiếc.

Lại thêm một chiếc treo trên cổng thành hoàng cung, để cầu phúc cho thiên hạ bách tính.

Chỉ có thành tâm mới được cảm ứng.

Cũng vì lẽ đó, vị khai quốc hoàng đế đã định ra quy tắc: tất cả phải tự leo núi, ngay cả hoàng đế cũng không ngoại lệ.

Tạ Trì cõng Lệ Yên Nhiên đi một đoạn, cuối cùng cũng mệt.

Lệ Yên Nhiên đành phải tự mình đi, nàng quả nhiên còn yếu đuối hơn cả ta, một tiểu thư khuê các được nuông chiều từ nhỏ.

Chốc chốc nàng kêu đau chân, chốc chốc lại đòi nghỉ ngơi.

Cả hai người họ không biết từ lúc nào đã bị tụt lại rất xa, thậm chí không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Bọn họ cùng phần lớn tùy tùng nghỉ ngơi trong một đình nhỏ ở lưng chừng núi.

Ta không nghỉ, tiếp tục leo lên, bên cạnh chỉ còn vài cung nhân thân cận và thị vệ, à, còn cả Tô Duẫn.

Người ít, hắn rốt cuộc có cơ hội đến gần ta hơn.

Hắn đi sau lưng ta, vui mừng và thỏa mãn đến mức hiện rõ trên mặt.

Chỉ là hắn lắm lời, bên cạnh toàn người thân tín của ta, hắn không sợ gây rắc rối, cứ tự mình nói chuyện không ngừng.

Dù ta chưa từng đáp lại, hắn cũng không buồn bã hay dừng lời, chỉ huyên thuyên mãi.

Nghe ra được, hắn kiến thức rất rộng, nói về đủ thứ trên trời dưới đất.

Nhiều đến mức, ta lại bắt đầu thấy phiền.

Cho đến khi hắn hỏi một câu: “Nghe nói đại sư từng nói, nương nương là mệnh phượng thiên định. Nếu quay lại quá khứ, có một lần nữa được lựa chọn, người còn muốn chọn hoàng thượng không?”

Ta khựng lại.

Ánh mắt cuối cùng cũng đặt lên người Tô Duẫn.

Hắn cũng là dựa vào việc quanh đây chỉ có người thân tín của ta, không sợ bị tiết lộ ra ngoài.

Lại thêm ta sẽ không trách tội hắn, nên mới dám hỏi bất kỳ điều gì.

Còn muốn chọn Tạ Trì không?

Ta không biết.

Ta chỉ biết, chút thiện cảm cuối cùng dành cho hắn đã bị chính hắn phá nát.

Điều duy nhất khiến ta tiếp tục chịu đựng hắn, một là vì món ân cứu mạng năm xưa khi hắn còn nhỏ.

Hai là, ta thực sự không tìm được người nào thích hợp hơn làm hoàng đế.

Ta khẽ khàng, trả lời mà như không trả lời:

“Dẫu sao, hắn cũng từng cứu ta một mạng.”

10

Khi đó ta chỉ mới mười tuổi, trong cung có một vị hoàng phi vì muốn chọn chính thê cho hoàng tử sắp trưởng thành, đã tổ chức một buổi thưởng hoa yến.

Yến hội được tổ chức tại một trang viên dựa núi kề sông, phong cảnh hữu tình.

Trong tộc ta có mấy vị tỷ tỷ ở độ tuổi thích hợp, đều được mời tham dự.

Các nàng dẫn ta theo, phụ thân bảo ta đi để mở mang tầm mắt.

Nhưng kỳ thực, phụ thân muốn ta thay các nàng chọn một vị phu quân lý tưởng.

Dẫu không thể trở thành hoàng phi, nếu chọn được một tài tuấn trẻ tuổi có tiền đồ, đối với Giang gia, đối với ta, cũng đều là việc vô cùng hữu ích.

Khi ấy, ta gặp được Tạ Trì.

Thiếu niên trẻ tuổi ấy nhờ mẫu phi đương thời được sủng ái mà rất được chào đón, xung quanh là những tiểu thư vây quanh.

Hắn lạnh nhạt đẩy họ ra, rời đi.

Ta chỉ thoáng nhìn một cái, rồi không để tâm nữa.

Từ nhỏ, ta đã được tiên hoàng yêu thích, thường xuyên vào cung, đối với các hoàng tử trong cung cũng không phải xa lạ, nhưng cũng chẳng tính là quen thuộc.

Khi yến tiệc đang náo nhiệt, trời bỗng đổ mưa lớn.

Ta tìm được một nơi gần đó để trú mưa, không ngờ mưa càng lúc càng lớn, gây ra lũ từ trên núi đổ xuống.

Trang viên này nằm dựa núi kề sông, không ít viện bị cuốn trôi trong chớp mắt.

Thật không biết là vị hiền tài nào đã chọn một nơi như vậy để xây trang viên.

Ta bị cuốn vào dòng lũ, ngay lập tức mất tung tích.

Hình ảnh cuối cùng ta thấy là gương mặt hoảng sợ đến như trời sụp của các tỷ tỷ, cùng bóng dáng một thiếu niên lao xuống nước.

Sau đó, ta bị một mảnh gỗ đập trúng đầu, ngất đi.

Khi tỉnh lại, ta đã nằm trong một chuồng bò hoang phế, toàn thân đều là thương tích do va đập mà thành.

Nơi này hoang vu, không bóng người, cũng không có đường xá, đội tìm kiếm bên ngoài chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian mới tới được.

Không có thuốc, không có thức ăn, xung quanh đầy rẫy độc trùng và dã thú.

Cơn gió lạnh buốt lùa qua những khe hở trên tường, ta lạnh đến run rẩy không ngừng.

Thiếu niên kia bất chấp rắn rết côn trùng, leo qua các ngọn núi gần đó để tìm dược thảo, từng chút một băng bó vết thương cho ta.

Hắn nhặt từng hạt lúa hoang trên cánh đồng, nấu cháo rồi đút cho ta ăn.

Còn hắn thì ăn rau dại, nhai rễ cây cầm hơi.

Ban đêm, hắn ôm theo một khúc gỗ, canh giữ bên đống lửa ở cửa chuồng, phòng khi dã thú xông vào.

Cũng chính hắn, đã mạo hiểm vớt ta lên từ dòng sông dữ.

Khi ta tạm ổn hơn, quan binh mới lần theo dòng nước mà tìm đến nơi.

Nhưng hắn đã rời đi từ trước.

Khi bọn họ tới, chỉ nhìn thấy một mình ta.

Ta đoán, hắn lo lắng cho thanh danh của ta, không muốn để người khác biết rằng ta từng ở cùng một nam nhân suốt nửa tháng.

Vì vậy, sau khi trở về, ta cũng không nhắc đến chuyện này, chỉ nói rằng mình may mắn sống sót.

Ta chỉ kể lại toàn bộ sự việc cho phụ thân.

Ta vẽ một bức chân dung, giao cho phụ thân.

Phụ thân cầm theo bức họa tìm khắp kinh thành, cuối cùng tìm đến trong cung.

Người đó chính là Tạ Trì.

Mẫu phi của hắn đẩy hắn ra trước mặt ta, mỉm cười nói:

“Trì nhi, cô nương này với con có duyên, chi bằng kết một mối hôn ước từ nhỏ, thế nào?”

Phụ thân từ chối khéo.

Đích nữ Giang gia được nuôi dưỡng cẩn thận sao có thể tùy tiện định thân như vậy.

Dẫu là chuyện cứu mạng, lấy thân báo đáp cũng chỉ là tình tiết trong truyện kể.

Phụ thân chỉ muốn đến để cảm tạ, mang theo vô số báu vật vô giá, cùng những lợi ích không thể thấy rõ.

Nhưng Tạ Trì lại từ chối tất cả.

Mẫu phi của hắn rất vui mừng, bà nói:

“Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, Trì nhi cứu tiểu thư nhà ngài không phải vì tiền tài vật chất, đại nhân xin hãy mang về.”

Không dùng danh nghĩa thanh danh để ép buộc hôn ước, cũng không nhận bất kỳ lợi ích nào.

Phụ thân từ đó đánh giá cao mẫu tử bọn họ.

Ta được gia đình cho phép, thường xuyên vào cung tìm Tạ Trì chơi.

Lâu ngày qua lại, hai bên dần quen thuộc.

Từ những năm thiếu thời đến độ tuổi đôi tám, ta luôn là cái đuôi nhỏ bám theo Tạ Trì.

Lúc ban đầu gặp gỡ, Tạ Trì thực sự đối với ta rất tốt.

11

Tô Duẫn có phần thất vọng, ủ rũ đứng bên cạnh ta.

Dĩ nhiên, hắn giấu cảm xúc rất khéo, người bình thường khó mà nhận ra.

Chỉ có ánh mắt thoáng ảm đạm và vài biểu hiện nhỏ nhặt mới tiết lộ đôi chút.

Hắn đối với Tạ Trì, tựa hồ mang một chút tâm lý tranh hơn thua.

Nhưng ân cứu mạng to lớn như trời ấy, đã định sẵn ngay từ đầu hắn là kẻ thua cuộc.

Đi được vài bước, hắn lại ngước mắt nhìn ta, ánh mắt bừng sáng, nghiêm túc vô cùng:

“Nương nương, nếu người gặp nguy hiểm, vi thần cũng có thể bảo vệ người, dù phải hy sinh tính mạng…”

“Đương nhiên, vi thần mong rằng nương nương vĩnh viễn không phải đối mặt hiểm nguy, đời này mọi điều thuận lợi, bình an không lo.”

Dáng vẻ thề thốt kiên định của hắn chẳng khác gì đang dỗ dành một thiếu nữ.

Ngay cả Vân Châu nhà ta cũng phải bật cười chế nhạo:

“Những lời này, chủ tử nhà ta từ bé đến lớn nghe qua không biết bao nhiêu lần rồi.”

Không rõ Tô Duẫn làm thế nào mà hòa hợp được với cung nữ thân cận của ta.

Giờ đây, ngay cả Vân Châu cũng có thể cợt nhả trêu đùa hắn.

Có người vội vã leo núi đuổi kịp chúng ta, thở hổn hển mang lời của Tạ Trì.

Hắn muốn ta đợi tại lưng chừng núi để nhập đoàn.

Vì Lệ Yên Nhiên dọc đường liên tục trì hoãn hành trình, cả đoàn đã không kịp đến miếu đúng giờ.

Tạ Trì quyết định rẽ sang đường tắt.

Lưng chừng núi có một lối rẽ, đó là con đường núi cũ, gần hơn.

Họ viện cớ đổi đường, yêu cầu ta cũng đi theo, nếu không, hoàng đế và hoàng hậu đến từ hai nơi khác nhau sẽ khó coi.

Ta không thể không dừng lại đợi họ, rồi chuyển sang con đường núi hiểm trở.

Con đường núi cũ này ít người đi qua, cỏ cây mọc rậm rạp, lại cao hiểm cheo leo, vô cùng khó đi.

Dù quan binh đi trước dọn đường, hai bên vẫn rậm rạp cây cối, muỗi mòng bâu lấy người không tha.

Người dưới trướng dù bực dọc cũng không dám nói ra, chỉ những ai ở xa hoàng đế mới dám thì thầm đôi câu.

Lệ Yên Nhiên bị muỗi đốt đến mức bực bội, đá một viên đá bên đường, định lên tiếng phàn nàn.

Không ngờ viên đá lăn vào bụi cỏ, làm kinh động đến thứ gì đó bên trong.

Một con rắn bất ngờ lao ra, xông thẳng vào đám đông.

Đội ngũ chỉnh tề lập tức náo loạn.

Con rắn lao loạn, cắn bị thương vài người, lại khiến một số người sợ hãi xô đẩy nhau rơi xuống vực.

Cuối cùng, nó xông thẳng về phía ta.

Ta còn chưa kịp phản ứng, Tô Duẫn đã kéo ta sang một bên.

Con rắn lao hụt, quay đầu cắn thẳng vào cánh tay hắn.

Ta kinh ngạc nhìn hắn, hiếm thấy hắn không có biểu cảm gì, nét mặt trống rỗng, đầu óc dường như cũng không kịp phản ứng.

Hắn hé môi như muốn hỏi ta có bị thương không, nhưng có lẽ vì ngại đông người nên không nói ra.

Hộ vệ của ta chậm hơn Tô Duẫn một chút, nhưng phản ứng rất nhanh, lập tức vung đao chém phăng đầu rắn.

Vân Châu chạy đến, đá đầu rắn văng ra xa, rồi lấy một chiếc hộp thu phần thân còn lại của nó.

Ta nhẹ đẩy Tô Duẫn một cái, hắn liền ngã xuống.

Hộ vệ đỡ lấy hắn, tình trạng của Tô Duẫn có vẻ không tốt, con rắn này chắc chắn có độc.

Ta trầm ngâm, lần lượt ra lệnh chỉnh đốn đội hình, kiểm tra xung quanh.

An ủi đám người hỗn loạn, xác định không còn dã thú nào khác.

Chắc chắn đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, không phải do con người sắp đặt.

Ánh mắt ta xuyên qua đám đông, nhìn thẳng về phía Tạ Trì.

Hai ánh mắt giao nhau trong giây lát.

Ánh mắt ta không mang theo bất kỳ cảm xúc gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

Nhìn một lát, ta liền quay đi, dẫn theo những người bị thương và vài thân tín, trở lại con đường lớn.

Không xin chỉ ý, cũng không nói một lời với hắn.

Đây là lần đầu tiên ta công khai làm trái ý hắn.

Các thị vệ thay nhau cõng người bị thương, bước chân nhanh nhẹn, gấp rút lên núi.

Ta cũng bước đi vội vã, trâm cài trên đầu đong đưa loạn xạ, chẳng màng gì đến dáng vẻ.

Dẫu rằng trong số những người bị thương có cung nữ, có thái giám, chẳng ai là người cao quý.

Tất cả đều bất tỉnh, chỉ riêng Tô Duẫn còn gắng gượng mở mắt.

Hắn trông rất yếu, nhưng vẫn cố mỉm cười với ta.

“Nương nương, người không sao… thật tốt.”

Từng chữ từng chữ khó nhọc thốt ra.

Nói chuyện đã khó như vậy, hắn vẫn cố gắng cất lời, chậm rãi:

“Người xem, ta nói được… làm được…”

Giọng hắn nhỏ dần, chỉ đủ để ta và mấy người thân tín xung quanh nghe thấy.

Hắn lại hỏi:

“Nương nương, so với hắn… người có thích ta hơn một chút nào không?”

“……”

Một loại tâm lý so sánh kỳ lạ.

Lúc này rồi mà hắn vẫn còn bận tâm đến những chuyện này, lải nhải không ngừng.

Ta định bảo hắn ngậm miệng để giữ sức.

Nhưng khi quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ hắn chịu đựng cơn đau nhưng vẫn cố gắng mở mắt nhìn ta, lòng ta rối bời.

Rốt cuộc, ta không nỡ ngắt lời hắn.