Hắn cứu ta, chẳng qua là sợ chuyện hôm nay truyền ra ngoài, bất lợi cho Tạ Lăng Tuyết mà thôi.
“Thiếp mới vào vương phủ, không hiểu quy củ, vương phi chỉ là có ý tốt dạy bảo.”
Ta thuận theo ý của Cố Cẩn, ngoan ngoãn cúi đầu đáp.
“Nàng quả nhiên biết điều.”
Ta vận bạch y, dáng người yếu ớt, khóe môi vẫn còn sưng đỏ, nhưng khi ngước mắt lên, trong ánh mắt không che giấu được nét si mê, “Thiếp chỉ nguyện vương gia được vui vẻ.”
Tạ Lăng Tuyết ưa chuộng hồng y, nhưng ta lại cố ý mặc bạch y trên khuôn mặt có ba phần giống nàng.
Quả nhiên, trong mắt Cố Cẩn lóe lên một tia hứng thú.
Nhưng đêm đó, hắn vẫn đi đến viện của Tạ Lăng Tuyết.
Không sao cả.
Ta chạm vào vết sưng đỏ trên mặt.
Tú bà ở thanh lâu từng nói, thứ càng không có được, lại càng khiến người ta khắc ghi.
Ngày hôm sau, Cố Cẩn lấy cớ ta thất lễ với vương phi, phạt ta cấm túc một tháng.
Từ đó, hắn dường như hoàn toàn quên mất ta.
Hạ nhân trong phủ thấy vậy cũng thay đổi thái độ, những gì đưa đến cho ta đều là cơm thừa canh cặn.
Tình cảnh như thế kéo dài cho đến một tháng sau, khi Cố Cẩn dẫn đại phu đến bắt mạch cho ta.
“Thế nào rồi?” Tạ Lăng Tuyết sốt sắng hỏi.
Đại phu vuốt râu, trầm ngâm một lát rồi tiếc nuối lắc đầu.
“Thân thể tiểu phu nhân khỏe mạnh.”
Ý nói là vẫn chưa có thai.
Nhất thời, trên mặt mọi người không giấu nổi vẻ thất vọng.
Tạ Lăng Tuyết ngay tại chỗ sắc mặt đen sầm, hung hăng tát ta một cái.
“Đồ vô dụng!”
Ta sợ hãi quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng trong lòng đã sớm dự liệu được điều này.
Từ ngày còn ở thanh lâu, trước khi được Cố Cẩn sủng hạnh, ta đã lén uống thuốc tránh thai.
Ta sẽ sinh con cho Cố Cẩn, nhưng không phải là bây giờ.
Sau khi đại phu rời đi, liên tiếp nửa tháng, Cố Cẩn đều nghỉ lại ở phòng ta.
Dù ta dốc sức lấy lòng nhưng hắn đối với ta vẫn lạnh nhạt như cũ.
Hắn thực sự xem ta chẳng khác gì một công cụ sinh dục.
Đêm nay, Cố Cẩn lại đến phòng ta.
Thấy không, dù Tạ Lăng Tuyết có hận ta thế nào cũng được, nhưng chỉ cần ta chưa mang thai, người phu quân mà nàng ta yêu quý vẫn phải sủng hạnh ta.
“Điện hạ…”
Dưới màn trướng đỏ, ánh nến lay động, Cố Cẩn đang tuổi tráng niên, khí huyết sung mãn, đè ép ta, đòi hỏi hết lần này đến lần khác.
Hắn khát khao có một đứa con để giải quyết cảnh ngộ Tạ Lăng Tuyết vô tự.
Nhưng Tạ Lăng Tuyết tính tình ghen tuông, tuyệt đối không cho phép hắn sủng hạnh nữ nhân khác.
Hắn chỉ còn cách trút hết sức lực trên thân ta.
Ta tự nhiên cũng dốc hết sở học cả đời để hầu hạ hắn.
“Điện hạ, thiếp thật lòng yêu người…”
Trong cơn mê loạn, ta không kìm được mà hôn lên cổ hắn, để lại dấu son đỏ thắm.
Động tác của hắn khựng lại, ngay sau đó, hắn lập tức đứng dậy, ánh mắt đầy dục vọng trong thoáng chốc tan biến, chỉ còn lại sự lạnh lùng nhìn chằm chằm ta.
Sau đó, hắn lấy khăn tay mà Tạ Lăng Tuyết tặng, cẩn thận lau sạch dấu vết trên cổ.
“Lần sau còn tái phạm, cẩn thận tính mạng của ngươi.”
Cố Cẩn lạnh lùng ném lại câu này, rồi mạnh mẽ rời đi, đóng sầm cửa.
Ta khoác tấm áo mỏng manh, dựa vào khung cửa, nhìn bóng lưng hắn khuất xa, dường như hắn lại đến viện của Tạ Lăng Tuyết.
“Quả nhiên là tình nghĩa sâu đậm…”
Nhìn về chính viện sáng đèn, ta mỉm cười châm biếm.
Chính thứ tình nghĩa cầm sắt hòa minh ấy đã hại chết A tỷ của ta.
Cố Cẩn đi rồi, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, ta lại mơ thấy quá khứ.
Năm ta sáu tuổi, bị cha nương bỏ rơi, tuyết lớn phủ trắng đất trời, ta ngã trên mặt tuyết, máu tươi từ cơ thể trào ra, nhuộm đỏ cả tuyết, như những bông mai đỏ rực rỡ trong tuyết trắng.
Không biết bao nhiêu người đi ngang qua, họ hoặc không nhìn thấy, hoặc thấy nhưng chẳng bận tâm.
Trong loạn thế này, người chết chẳng qua chỉ là chuyện thường tình.
Một tiểu nha đầu mà thôi, ai thèm để ý.
Ngoại trừ A tỷ.
Tỷ ấy ôm ta lên từ trong gió tuyết, từ đó ta và a tỷ nương tựa vào nhau mà sống.
A tỷ tấm lòng nhân hậu, lại là một y nữ, đối đãi với người đời vô cùng hiền lành và thiện lương.
Thường có dân làng nhờ A tỷ chữa bệnh, bệnh khỏi rồi lại không chịu trả thù lao, A tỷ chỉ cười, không để tâm.
Tỷ luôn nói, sinh ra trong loạn thế, bá tánh vốn đã khổ, sao phải so đo mấy đồng bạc lẻ.
Ta còn nhớ, khi nói những lời ấy, dáng vẻ dịu dàng của A tỷ tựa như nàng tiên, là vị tiên nhân từ nhất trong sách truyện.
Hành động của A tỷ có phần như thánh mẫu, nhưng ta chưa từng phàn nàn vì điều đó.
Dù sao, ta cũng sống nhờ lòng tốt của tỷ, ta làm sao có thể ngăn cản hoặc thậm chí phủ nhận sự thiện lương của tỷ ấy?
Nếu có thể, ta càng muốn bảo vệ sự trong sáng của tỷ hơn ai hết.
Thời gian từng chút trôi qua, ta và A tỷ nương tựa nhau mà sống, ngày tháng bình yên, hạnh phúc.
Chính khi ta nghĩ rằng cuộc sống này sẽ mãi tiếp tục như vậy…
Cùng A tỷ nương tựa nhau sống đến năm thứ sáu, tỷ ấy ở ven biên thành cứu được một nam nhân.
Tỷ ấy mang nam nhân kia về nhà chữa thương và tận tâm chăm sóc.
Tấm lòng A tỷ nhân hậu, việc như thế thường xuyên xảy ra.
Chỉ là lần này, ta lại có chút bất an.
Y phục trên người nam nhân thoạt trông không đáng chú ý, nhưng thực chất là loại gấm Tô Châu cực kỳ quý giá, thân phận không phú tất quý.
A tỷ giữ hắn lại trong nhà, nếu chẳng may kẻ thù của hắn tìm đến…
Ta đem lo lắng kể với A tỷ.
Nhưng A tỷ lại không mấy bận tâm.
Tỷ ấy ôm ta ngồi lên đùi nói rằng: “Ta là người hành y, cứu người trị bệnh vốn là bổn phận.”
“Những điều khác, không quan trọng.”
Thanh âm A tỷ nhẹ nhàng, nụ cười dịu dàng.
Tỷ quả thực là người hành y giỏi nhất mà ta từng gặp.
Trị bệnh cứu người, cứu vớt sinh linh.
Nhưng rồi tỷ chết.
Chết dưới tay vị hôn thê của nam nhân ấy.
Hôm đó, trong làng xuất hiện một nữ tử đeo mạng che mặt, mặc áo gấm hoa lệ, mang theo một bức họa, hỏi từng người có ai từng thấy nam nhân trong tranh.
A tỷ nhận thấy điều chẳng lành, nhưng chỉ kịp giấu ta vào thùng gạo.
Khi quay lại, một thanh trường kiếm đã xuyên qua mạch sống của tỷ ấy.
A tỷ cứ thế ngã xuống, không bao giờ mở mắt được nữa.
Ta nghe nữ tử kia lạnh lùng nói: “Chỉ là kẻ tiện dân, cũng dám trèo cao với Tấn vương.”
“Ân cứu mạng của ngươi, ta sẽ thay ngươi nhận.”
Nàng ta giết A tỷ, mang theo nam nhân đang hôn mê rời đi.
Sau này, ta mới biết nàng là trưởng nữ nhà họ Tạ, Tạ Lăng Tuyết.
***
Ngày hôm sau, Tạ Lăng Tuyết cầm theo trường tiên, xông thẳng vào phòng ta.
“Ngươi cũng dám đụng đến nam nhân của ta?”
Lửa giận bừng bừng trong mắt nàng, bởi nàng phát hiện dấu vết son môi ta để lại trên cổ Cố Cẩn.
Trong mắt nàng, dấu son ấy chính là lời khiêu khích trần trụi đối với nàng.
Vì thế, vị đại tiểu thư cao quý của nhà họ Tạ lần đầu tiên bước vào viện của ta.
Vừa đối diện, nàng đã vung roi quất tới.
“A!”
Tiếng gió sắc bén vang lên, trường tiên quất lên cánh tay, để lại một vệt máu dài. Ta đau đớn thét lên, ngã lăn ra đất.
“Vương phi… thiếp tự biết thân phận thấp hèn, chẳng dám mơ tưởng được vương gia yêu quý, chỉ cầu có thể ở cạnh người, vậy là đủ mãn nguyện…”
Từng roi nối tiếp từng roi, ta bị đánh đến lăn lộn khắp đất, nhưng vẫn không quên vừa kêu la vừa cố tình chọc tức Tạ Lăng Tuyết.
Quả nhiên, nghe xong lời ấy, nàng càng thêm phẫn nộ, từng roi giáng xuống đều dùng toàn lực.
Đúng lúc nàng đang say sưa đánh, một giọng nói đầy uy nghi vang lên.
“Tấn vương phi, ngươi đang làm gì vậy?”
Là hoàng hậu.
Hoàng hậu nhìn thấy cảnh tượng này, giận đến mức đôi tay run rẩy.
“Thân là chính thất, đây chính là cách ngươi quản lý hậu viện sao?”
Khuôn mặt hoàng hậu đen sầm lại.
Hoàng hậu rời cung lễ Phật, đi ngang qua Tấn vương phủ, dừng chân ngồi lại chốc lát, không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng này.
Vốn dĩ, hoàng hậu đã không ưa Tạ Lăng Tuyết, lần này tận mắt chứng kiến nàng khắc nghiệt với thiếp thất, sự chán ghét dành cho nàng ta càng dâng lên đến đỉnh điểm.
Tạ Lăng Tuyết đối mặt với chất vấn của hoàng hậu, lúng túng không biết làm sao, vội vứt roi xuống muốn biện giải, nhưng mãi không nói được lời nào.
“Mẫu hậu, Lăng Tuyết chỉ là…”
Cố Cẩn vội vã chạy đến, đứng chắn trước Tạ Lăng Tuyết, liên tục thay nàng cầu tình.
Nhưng nào ngờ, chính dáng vẻ này của hắn càng khiến hoàng hậu thêm căm ghét Tạ Lăng Tuyết.
“Câm miệng!”
Hoàng hậu giận dữ quát một tiếng, nhưng khi quay sang nhìn ta, nét mặt lại dịu đi vài phần.
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Hoàng hậu giọng điệu ôn hòa, nhưng ánh mắt nhìn ta vẫn thoáng qua một tia ghét bỏ.