A tỷ tại biên thành cứu được một nam nhân. Tỷ ấy liền đưa nam nhân ấy về nhà, tận tình chăm sóc.
Chẳng bao lâu sau, vị hôn thê của nam nhân ấy tìm đến, nàng ta một kiếm đoạt mạng tỷ tỷ ta.
Nàng ta nói, thân phận tỷ tỷ hèn mọn, không xứng làm ân nhân cứu mạng của Tấn vương điện hạ . Ân tình lớn ấy nên để nàng ta thay thế.
Từ đó, nàng ta lấy danh nghĩa ân nhân cứu mạng mà gả cho Tấn vương, trở thành vị Tấn vương phi đương triều được người người ngưỡng mộ.
Còn ta, lúc ấy chỉ là nô tỳ thấp hèn nhất trong Tấn vương phủ.
Lòng ta thầm nói : “ Tấn vương phi tôn quý ư…?”
…
1
Ngày a tỷ ta chết thảm, ta bán mình vào thanh lâu.
Năm ấy, ta vừa tròn chín tuổi.
Tú bà ban đầu rất ghét bỏ, chê ta tuổi nhỏ không chịu thu nhận ta.
Ta hơi nghiêng măt cố ý để góc độ hoàn hảo nhất của mình. Tú bà nhìn rõ dung nhan ta, bà ta lập tức thay đổi chủ ý.
Ta nói với bà, cho ta mười lượng bạc, ta sẽ ký khế ước bán thân.
Bà kinh ngạc hỏi: “ ngươi có biết khế ước bán thân là gì hay không?”
“Ký rồi, ngươi chẳng còn là người nữa, mạng sống chẳng khác gì mèo chó ngoài đường, bị đánh mắng cũng không ai thèm quan tâm ngươi .”
Nhưng a tỷ ta chẳng hề ký khế ước, cái chết của tỷ ấy cũng chẳng khác gì mèo chó.
“A tỷ ta chết rồi, ta cần bạc để mua quan tài.”
Bà lão bên nhà nói, nếu không có quan tài, hồn phách không thể đi đầu thai, đời đời kiếp kiếp phải chịu khổ chốn nhân gian.
Cả đời tỷ ấy đã chịu khổ quá nhiều, ta không thể để tỷ chết rồi mà vẫn phải chịu khổ.
Tú bà nghe xong, chẳng chút thương cảm, trái lại cười khanh khách như nghe chuyện nực cười.
“Ngươi… một đứa trẻ như ngươi, trời sinh chính là để người khác đùa bỡn.”
Bà ngắm ta kỹ lưỡng hồi lâu, gật đầu hài lòng mà cười.
Ta cũng cảm thấy hài lòng.
Cả đời này, thần may mắn chỉ ưu ái ta hai lần.
Một lần, là cho ta gặp a tỷ.
Lần thứ hai, là ban cho ta dung nhan này, đủ để xuất chúng.
Cứ như thế, với mười lượng bạc, ta trở thành kỹ nữ thấp hèn nhất trong thanh lâu.
Từ ngày a tỷ qua đời đến nay đã 6 năm, hôm nay có một vị khách quý ghé thanh lâu, đích danh muốn chọn cô nương đắt giá nhất.
Ta vượt qua mọi hoa khôi, không những không khoác y phục tinh mỹ, mà thay vào một bộ bạch y, gõ cửa phòng khách quý.
Đêm ấy, nhờ dung nhan có ba phần tương tự người khác, ta tận dụng hết thảy những gì đã học, nằm dưới thân nam nhân, lời nói dịu dàng nỉ non.
Xong việc, hắn vuốt ve eo ta, ánh mắt sâu thẳm.
“Chính là ngươi.”
Ta sợ hãi lắc đầu, “Nô gia đã ký khế ước bán thân, theo luật pháp, kỹ nữ ký khế ước không thể chuộc thân.”
“Khế ước bán thân?”
Hắn cười khẽ, hài lòng trước sự ngoan ngoãn của ta.
“Từ giờ, ngươi không còn là kỹ nữ thanh lâu này nữa .”
Ngày hôm sau, một chiếc kiệu nhỏ đưa ta vào Tấn vương phủ, trở thành người thiếp thấp hèn nhất.
Ngày đầu vào phủ, Tấn vương phi cầm một ấm trà nóng dội từ đầu ta đến chân.
“Ngươi là thứ đồ gì mà cũng dám để ta uống trà ngươi pha?”
Nước trà nóng hổi chảy dọc theo da đầu, ta bị bỏng đến toàn thân run rẩy, nhưng vẫn nghiến răng, không dám lên tiếng.
Kinh thành ai ai cũng biết, Tấn vương Cố Cẩn và vương phi Tạ Lăng Tuyết như cầm sắt hòa hợp, tình cảm sâu đậm.
Chỉ vì một câu nói của vương phi, Tấn vương từng hứa hẹn một đời một kiếp chỉ có đôi ta.
Vô số quý phu nhân và tiểu thư kinh thành đều ngưỡng mộ vận mệnh tốt đẹp của Tạ Lăng Tuyết, nhưng giờ đây, lời hứa ấy lại bị một kỹ nữ thanh lâu như ta phá vỡ.
Tạ Lăng Tuyết lòng đầy oán hận, tự nhiên không dễ dàng bỏ qua cho ta.
“Thẩm di nương, chủ mẫu không uống trà ngươi pha, thì ngươi cũng không xứng làm di nương, tính ra ngươi cũng chẳng khác gì hạ nhân trong phủ.”
Lâm ma ma bên cạnh Tạ Lăng Tuyết lạnh giọng nói.
“Nhưng ngay cả hạ nhân của Tấn vương phủ, cũng đều là người trong sạch, xuất thân tốt đẹp. Ngươi hèn mọn thế này, phải rửa sạch xú khí đi thì mới được ở lại trong phủ.”
Dứt lời, Lâm ma ma vỗ tay một cái, hạ nhân trong phủ sớm đã chờ sẵn, nghe vậy liền ào vào.
“Dù là cung nữ hay thái giám, mỗi người một cái bạt tai, giúp tiểu tiện nhân này trừ xú khí!”
Lời vừa dứt, ta không nhịn được mà toàn thân run rẩy.
Tạ Lăng Tuyết ưa xa hoa, trong phủ có tới hơn hai trăm hạ nhân, mỗi người một bạt tai, khuôn mặt ta e rằng sẽ hủy hoại hoàn toàn…
Nhưng chưa kịp cầu xin tha thứ, Lâm ma ma đã lường trước, ra lệnh cho hạ nhân ghì chặt ta, lại dùng vải nhét miệng, không cho ta kêu cứu.
Tiếng bạt tai giòn giã vang lên, nước mắt ta từng giọt từng giọt rơi xuống.
Khi đau đến cực hạn, ta không nhịn được mà nhớ đến a tỷ.
Từ nhỏ, ta đã là đứa trẻ bị cha mẹ ghét bỏ.
Vì khi ta sinh ra, nơi đuôi mắt có một nốt ruồi nhỏ, giống hệt như hồ ly tinh.
Làng xóm đồn rằng, ai có nốt ruồi ở đuôi mắt chính là hồ ly tinh chuyển thế, trời sinh đã mang mệnh tai ương.
Trớ trêu thay, dung mạo ta lại diễm lệ tựa hoa đào.
Phụ thân ghét nhan sắc rực rỡ của ta, không phải nét đẹp thanh tao đang được ưa chuộng, mà lại giống như gương mặt quyến rũ của hồ ly tinh.
Mẫu thân am hiểu đạo lý chồng hát vợ theo, từ nhỏ đã vì lấy lòng phụ thân mà trói ta lại, từng bạt tai nối tiếp nhau giáng xuống mặt ta.
Cho đến khi gương mặt ta sưng đỏ bầm tím, mẫu thân mới cảm thấy hài lòng, nói rằng đã trừng phạt đủ ” hồ ly tinh” này.
Khi ta lớn lên, sự chán ghét của họ với ta ngày càng sâu đậm.
Phụ thân tin chắc, phúc khí của ông đều bị ‘hồ ly tinh’ ta ngăn cản.
Thế nên, vào một ngày tuyết rơi dày đặc, họ đánh ta đến mức không đứng dậy nổi, sau đó ném ta đến nơi xa xôi không ai biết.
Tuyết rơi dày phủ kín thân thể ta, phụ thân nói, như thế mới có thể rửa sạch tội nghiệt của ta.
Nhưng ta chỉ mới sáu tuổi, không hiểu mình có tội gì.
Ngày hôm đó, ta nghĩ rằng mình sẽ chết.
Nhưng a tỷ tìm thấy và cứu ta.
Tỷ ấy đưa ta về nhà, nuôi nấng ta suốt ba năm.
A tỷ không phải tỷ tỷ ruột của ta, nhưng tỷ ấy lại yêu thương ta hơn bất kỳ ai khác.
Khi đó, ta vẫn ngây thơ nghĩ rằng, những ngày tháng ấy sẽ kéo dài thật lâu, thật lâu.
Cho đến khi a tỷ chết thảm, thi thể bị ném vào bãi tha ma cho chó hoang cắn xé.
Ta mới chợt nhận ra, có lẽ cha nương ta nói đúng.
Ta… sinh ra đã là sao chổi.
Nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của ta.
Khi cung nữ thái giám trong phủ lần lượt đánh xong, gương mặt ta đã biến dạng hoàn toàn.
Thậm chí mở mắt ra, cũng đau đến xé lòng.
Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc.
Đám tiểu tư ngoài viện sớm đã chực chờ, lại thêm một bạt tai giáng xuống, ánh mắt ta đầy vẻ cầu xin.
Nhưng Tạ Lăng Tuyết vốn kiêu căng ngạo mạn, làm sao có thể buông tha cho ta?
Đúng vào thời khắc mấu chốt, Cố Cẩn xuất hiện.
“Dừng tay!”
Thanh âm vang lên trong khoảnh khắc đó, cuối cùng ta cũng buông lỏng tâm tư, nhắm mắt lại rồi ngất đi.
Trận đòn này, rốt cuộc không phải chịu oan uổng.
Cửa ải nhập phủ, xem như đã vượt qua.
“Nàng dù sao cũng là thiếp thất của vương phủ, để ngoại nam chạm vào quả thực có chút không thỏa đáng.”
Nửa mơ nửa tỉnh, ta nghe thấy giọng nói bất đắc dĩ của Tấn vương Cố Cẩn.
“Ngươi thích nàng rồi phải không? Ta biết ngay mà! Ngươi đã sớm chán ghét ta, đúng không?”
Đối mặt với sự dây dưa vô lý của Tạ Lăng Tuyết, Cố Cẩn hiển nhiên đã quen thuộc.
“Lăng Tuyết, nàng yên tâm, trong lòng ta chỉ có nàng.”
“Nạp nàng ấy làm thiếp, chỉ là vì con cái.”
“Đợi nàng ấy sinh xong hài tử của chúng ta… Yên tâm, nàng ấy sẽ không làm phiền đến ánh mắt của nàng đâu.”
Cố Cẩn chưa nói hết, nhưng ta đã hiểu rõ.
Hắn và Tạ Lăng Tuyết thành thân sáu năm, nhưng vẫn không có con nối dõi.
Thái y trong cung chẩn đoán, Tạ Lăng Tuyết từ sớm đã bị hàn khí xâm nhập, e rằng cả đời khó có con.
Hoàng hậu trong cung biết được chuyện này, giận dữ vô cùng, hạ lệnh cho Cố Cẩn: hoặc nạp thiếp, hoặc hưu thê.
Cố Cẩn vốn không muốn, nhưng không chịu nổi hoàng hậu lấy cái chết ép buộc.
Thế là, mới có ta.
Hắn muốn mượn bụng của ta, sinh cho Tạ Lăng Tuyết một đứa con trai.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, Cố Cẩn đang đứng bên giường của ta.
“Chuyện hôm nay, những gì nên nói, và nên nói thế nào, không cần bổn vương dạy nàng chứ?”
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, nhìn ta như thể đang nhìn một người chết.
Đúng vậy, hắn là Tấn vương cao cao tại thượng, làm sao có thể để tâm đến sống chết của một kỹ nữ như ta?