Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại NỮ ĐẾ CÓ MỘT HẬU CUNG Chương 4 NỮ ĐẾ CÓ MỘT HẬU CUNG

Chương 4 NỮ ĐẾ CÓ MỘT HẬU CUNG

9:11 chiều – 11/02/2025

“Vậy thì…” Văn Tu nhìn trẫm đầy thâm ý, “phạt hắn chép Nam Giới mười lần để học lễ nghi, thế nào?”

“Bệ hạ~”

Mẹ nó, đừng có gọi nữa!

Trẫm nhìn Chu Cẩn đầy thương cảm, rồi kiên quyết nói: “Rất tốt, rất tốt.”

“Vậy thì, Chu phi cứ ở đây học quy củ đi.” Văn Tu kéo mạnh trẫm vào lòng, giọng lạnh lùng: “Còn ta và bệ hạ… đi nghỉ thôi.”

Lúc xoay người đi, Chu Cẩn vẫn còn không ngừng liếc mắt đưa tình với trẫm.

Văn Tu ghé sát tai trẫm, nghiến răng nói:

“Nếu bệ hạ còn lưu luyến nhìn hắn thêm một lần nữa, ngày mai ta sẽ sai người móc mắt hắn.”

14

Phượng điện.

Trẫm nắm lấy tay Văn Tu, nghiêng đầu, dịu giọng lấy lòng: “Ngươi tức giận rồi sao?”

Hắn cụp mắt xuống, tựa như một con mèo nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi, dáng vẻ này trẫm chưa từng thấy bao giờ.

Trẫm xích lại gần hắn: “Ngươi tức giận vì ta nạp phi, hay tức giận vì ta giấu ngươi?”

Hắn nghiêng đầu, chợt nâng cằm trẫm lên, nhưng ánh mắt hắn lại dừng lại trên xương quai xanh trẫm.

Là dấu răng của Chu Cẩn.

Một chuỗi vết hồng vẫn còn in trên da trẫm.

Trẫm ngước mắt lên, liền chạm phải đôi mắt tràn đầy cô quạnh của hắn.

Trẫm lắc tay hắn, nhẹ giọng trấn an: “Ngươi cũng đã phạt hắn rồi, hắn tối nay nhất định không ngủ yên được đâu.”

Hắn khẽ nhếch môi, giọng điệu châm chọc: “Bệ hạ đau lòng rồi?”

“Làm gì có chuyện đó?”

Hắn im lặng một lúc, sau đó trầm giọng: “Thần còn chưa chúc mừng bệ hạ, có thêm sáu vị giai nhân.”

Trẫm dịu dàng cười, khẽ dỗ dành hắn: “Ngươi biết mà, có những lúc, vị trí này của trẫm, không thể làm theo ý mình.”

Đôi khi làm nữ đế cũng phải hạ mình dỗ dành gối biên nhân.

Hắn đỏ hoe mắt.

Chao ôi, sao nam nhân cũng dễ vỡ thế này!

Hắn đột nhiên thấp giọng hỏi:

“Nếu tối nay ta không xông vào, bệ hạ có phải đã ngủ với tên hồ ly tinh đó rồi không?”

Câu hỏi này…

Trẫm còn chưa kịp trả lời, hắn đã giữ chặt sau gáy trẫm, thô bạo đoạt lấy môi trẫm.

Dấu chu sa nơi khóe mắt hắn đỏ lên đến diễm lệ.

Trẫm bị hôn đến mức hồn phách bay loạn.

Chỉ nghe bên tai giọng hắn gọi khẽ:

“Bệ hạ…”

Trẫm đẩy mạnh lồng ngực hắn: “Đau.”

Hắn hung hăng cắn lên xương quai xanh trẫm, giọng khàn khàn trầm thấp: “Bệ hạ có đau bằng thần không?”

Trẫm nhìn hắn đầy nghi hoặc.

“Hoàng đế muốn làm minh quân, thần cam tâm làm gian thần. Hoàng đế muốn thu quyền, thần nguyện làm hòn đá mài đao. Nhưng Tiểu Cửu ngươi…” Đôi mắt hắn đỏ lên, giọt nước nóng ấm rơi xuống bờ vai trẫm. “Lại cứ phải… cứ phải cắt vào tim ta.”

Hai tai trẫm nóng ran.

Tên này… chỉ bị cấm túc một thời gian, vậy mà lại càng biết nói lời tình tứ rồi.

“Tiểu Cửu.” Hắn tựa đầu vào hõm cổ trẫm, hơi thở nhẹ nhàng. “Có đôi khi thần nghĩ, nếu ngươi không phải nữ đế thì tốt biết bao.”

Trẫm trầm mặc.

Từ lúc chào đời, trẫm đã biết số phận của mình, gánh trên vai trách nhiệm của một đế vương.

Nếu không làm nữ đế, trẫm có thể ung dung dưỡng hoa, hoặc trở thành một nữ tướng xông pha chiến trường cũng không tệ.

Khi đó, có lẽ trẫm và Văn Tu sẽ có một kết cục khác.

Hắn nâng tay, khẽ lau đi nước mắt dưới mắt trẫm: “Tiểu Cửu, đừng khóc.”

Trẫm khóc sao?

Lúc này mới nhận ra, cổ áo đã ướt đẫm.

“Văn Tu, gia quốc trong lòng trẫm, vĩnh viễn nặng hơn hết thảy.”

Hắn dịu dàng cười: “Thần biết, Tiểu Cửu. Bởi vậy, dù ngươi làm gì, thần cũng sẽ không trách ngươi.”

15

Trẫm rất phiền muộn.

Trước kia, hậu cung chỉ có hoàng phu một người, trẫm đã phiền muộn.

Giờ trong cung có thêm vài nam nhân, ba ngày hai bữa trẫm phải dỗ người này, an ủi người kia, còn phải đối phó với cơn ghen tuông của hoàng phu, chỉ cho nhìn mà không cho động vào.

Trẫm lại càng phiền muộn.

Nửa đêm, trẫm lẻn vào mật thất.

Bạch Phù Phong vẫn vận bạch y như trước, ngồi trước án thư gỗ đỏ, xử lý tin tình báo gần đây.

Thấy trẫm, hắn ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực, khóe môi khẽ cười.

“Phù Phong…”

“Bệ hạ, người đến rồi.”

Đây là lần đầu tiên trẫm gặp hắn kể từ sau khi tuyển phi.

Hắn vẫn dịu dàng, ôn nhu như thế, nhưng trong lòng trẫm lại có chút khó chịu.

“Bệ hạ nay đã suy nghĩ xong, làm sao để khống chế Lục bộ chưa?”

“Ừm.” Trẫm cúi đầu. “Từ khi lập phi nạp tần, người của bọn họ dần dần quy thuận.”

“Nhưng bệ hạ phải biết, muốn giữ vững thế cục triều đình, khiến Lục bộ cam tâm tận trung, thì phải chủ động ban ân sủng.”

Hắn cười khẽ, nụ cười có chút đắng chát, dường như muốn nói lại thôi. “Bệ hạ còn chưa thị tẩm bất cứ vị tân phi nào, có phải không?”

Trẫm thoáng chần chừ.

“Ý ngươi là, trẫm phải lên giường với bọn họ?”

Hắn cau mày, có lẽ không ngờ trẫm lại nói thẳng ra như vậy, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

“Họ muốn dùng ân sủng để giữ vững quyền thế của gia tộc, bệ hạ cũng có thể dùng ân sủng để đối phó kẻ thù, bồi dưỡng thân tín.”

Trẫm nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn vẫn dịu dàng, vẫn ôn hòa như trước.

“Vậy còn ngươi?”

Hắn thoáng sững sờ: “Gì cơ?”

Trẫm trầm giọng: “Vậy ta muốn ngủ với ngươi, để thu phục ngươi vì trẫm mà làm việc, có được không?”

“Bệ hạ…” Hắn thở dài. “Bạch gia đời đời trung liệt, vĩnh viễn không phản bội bệ hạ.”

Trẫm ép sát từng bước: “Bỏ qua Bạch gia, với ngươi mà nói, trẫm là gì?”

Năm đó, hắn bất chấp nguy hiểm cứu trẫm khỏi ngựa điên.

Nhiều năm nay, hắn vẫn ẩn trong bóng tối, mưu tính vì trẫm.

Năm ấy hắn từng say rượu nói rằng… hắn thích trẫm.

Nhưng nếu thật sự thích một người, có thể dửng dưng đẩy nàng lên giường người khác sao?

Có thể để nàng dùng thân thể đổi lấy quyền thế sao?

“Bạch gia trung thành với người ngồi trên long ỷ. Còn Bạch Phù Phong trung thành với hoàng quyền, hay là với trẫm?”

Hắn không đáp.

Trẫm lại hỏi: “Có phải trong mắt ngươi, trẫm là một hôn quân chỉ biết dùng mỹ sắc để củng cố triều đình?”

“Không phải!”

“Nhưng bệ hạ…” Giọng hắn trầm thấp, tựa như vọng lại từ nơi xa xăm, “chúng ta đều không phải chỉ sống vì chính mình.”

Trẫm quay đầu đi, không muốn nhìn hắn.

Điều trẫm bận tâm không phải là ngủ với bao nhiêu nam nhân, mà là khác biệt giữa tự nguyện và bị ép buộc.

“Bệ hạ, hiện nay trong cung, từ cung nữ, thái giám đến các đại thần thân tín, phần lớn đã quy phục. Giờ là lúc thích hợp để đối phó với hoàng phu…”

“Trẫm đã biết.”

Trẫm cắt ngang lời hắn, không muốn nghe thêm một chữ nào nữa.

“Trẫm phải về rồi.”

Trở lại đại điện, băng qua hành lang dài, khí lạnh khiến trẫm run lên từng đợt.

Đột nhiên, trẫm va vào một người.

Văn Tu mím môi, khẽ cười: “Bệ hạ mau hồi điện, đêm khuya trời lạnh.”

Trẫm ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời u tối không trăng, nhẹ giọng nói:

“Văn Tu, gió sắp nổi rồi.”

18

Đêm đó, trẫm đến tẩm điện của Lý phi, con trai Thượng thư Binh bộ.

Sáng hôm sau, trên triều, trẫm phong phụ thân hắn làm Phó chính đại thần.

Người này vốn là tâm phúc của Văn Tu, nay lại trở thành người của trẫm.

Trẫm lại lấy danh nghĩa chỉnh đốn hậu cung để kiềm chế hoàng phu, khiến hắn phân tâm. Đồng thời, mượn tranh đấu trong cung để tạo ra rạn nứt trong triều.

Vài đại thần thân tín âm thầm hành động, lôi kéo phe cánh của Văn Tu.

Kẻ nào quy thuận, trẫm giữ yên.

Kẻ nào cố chấp, trẫm áp chế.

Trẫm dựa vào long ỷ, phê duyệt tấu chương, thì thấy Chu Cẩn bưng tổ yến do chính tay hắn nấu, kiên quyết muốn vào.

“Chuẩn.”

Bình thường, Chu Cẩn hay lấy cớ đưa đồ ăn để lén lút trêu chọc trẫm. Nhưng hôm nay, hắn lại yên tĩnh khác thường.

Trẫm thở dài: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”

“Bệ hạ~”

“Nói chính sự.”

“Thần có một ca ca, năm nay hai mươi tuổi, hiện đang làm Lang trung ở Quang Lộc Tự thuộc Lễ bộ, trực thuộc Quốc Tử Giám.”

“Nếu trẫm không đồng ý thì sao?”

“Bệ hạ.” Chu Cẩn quỳ rạp xuống, “Gia phụ vì thuyết phục quần thần trong Lễ bộ mà hao tổn tâm huyết. Mong bệ hạ suy xét.”

Trẫm siết chặt nắm tay.

“Trẫm…”

“Bệ hạ sẽ không đồng ý!”

Giọng nói lạnh lùng vang lên cùng ánh hoàng hôn.

Văn Tu sải bước tiến vào, chân mày nhíu chặt, đá thẳng Chu Cẩn đang quỳ dưới đất:

“Còn không cút?”

Chu Cẩn trừng mắt nhìn hắn, rồi lại đáng thương liếc trẫm một cái.

Trẫm không để ý tới hắn.

Hắn rời đi.

Trẫm nghiêng người nhìn Văn Tu: “Sao ngươi lại đến?”

Hắn cười nhạt: “Đến làm… hòn đá mài đao cho bệ hạ.”

17

“Ngươi đến để chê cười trẫm sao?”

Hắn ngồi xuống bên cạnh trẫm, hương trầm trên người hắn nhàn nhạt vương vấn.

Hắn ôn nhu nói: “Bệ hạ đã cắt giảm hơn phân nửa quyền lực của thần, ra tay tàn nhẫn quyết đoán. Sao có thể là chuyện đáng cười?”

Hắn đưa tay, nắm lấy bàn tay trẫm đang siết chặt.

“Tiểu Cửu, lần này ngươi làm rất tốt.”

Trẫm ngẩng đầu, thấy hắn dưới ánh nến lung linh mà nở nụ cười ôn hòa tựa gió xuân.

Còn trẫm… lại co người lại một góc, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Văn Tu.” Trẫm khẽ cười nhạt, “Ngươi có hận trẫm không?”

Hắn lắc đầu.

Trẫm hung hăng hôn hắn, cắn xé, tựa như muốn dốc hết toàn bộ sức lực.

Ngọn nến trong điện chập chờn, rồi lụi tắt.

Chúng ta quấn lấy nhau trong bóng tối, giao hòa…

Đôi bàn tay nóng rực, rộng lớn của hắn đặt lên eo trẫm, môi lướt qua làn da trẫm gần như trần trụi.

“Tiểu Cửu.” Hắn tựa trán lên hõm vai trẫm, thanh âm trầm thấp. “Ngươi muốn đoạt quyền của ta, cớ gì lại dùng đám người vô dụng này? Sáng mai, ta sẽ đề nghị thiết lập Giám sát viện, giao cho huynh đệ Bạch gia quản lý.”

Trái tim trẫm chấn động.

Thì ra… hắn đều đã biết cả.

“Tiểu Cửu, bao năm qua… là ta đã tự mình đa tình.”

“Văn Tu, thực ra trẫm rất sợ. Sợ độc đoán chuyên quyền sẽ trở thành hôn quân, lại sợ ngoại thích trở thành quyền thần. Nhưng những gì ngươi làm suốt bao năm nay… đã khiến hoàng quyền yếu đi. Trẫm… cũng sợ ngươi.”

Trong bóng tối, đôi mắt hắn sáng rực.

“Là ta sai rồi.”

“Khi mẫu hoàng còn tại thế, bà độc sủng Lệ phi, vì hắn mà xây Thập bát trùng lâu, phong huynh trưởng hắn làm tể tướng, ban cho hắn hết thảy vinh quang, sủng ái. Nhưng kết cục, hắn và gia tộc hắn lại mưu phản.”

Trẫm nhẹ gọi: “Văn Tu.”