Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại NỮ ĐẾ CÓ MỘT HẬU CUNG Chương 3 NỮ ĐẾ CÓ MỘT HẬU CUNG

Chương 3 NỮ ĐẾ CÓ MỘT HẬU CUNG

9:10 chiều – 11/02/2025

Toàn thân trẫm lạnh toát.

Không rõ hắn là đang thử thăm dò, hay đã sớm nắm rõ mọi chuyện?

Mật thư của Bạch Phù Tô vừa đến trước chân trẫm, ngay sau đó hắn liền xuất hiện.

Trẫm siết chặt nắm tay, nhìn hắn chăm chăm.

Mái tóc đen được cố định bằng ngọc quan, chuỗi lưu tô nhẹ lay động, che khuất ánh mắt hắn. Nhưng từ khóe môi ẩn hiện nụ cười mơ hồ, trẫm lại càng không đoán được suy nghĩ của hắn.

10

Bảy ngày sau.

Trẫm nhấc nghiên chặn giấy, ném thẳng về phía kẻ nào đó đang nhàn nhã mang theo khay điểm tâm đào hoa tô, thong thả bước đến.

“Nay hoàng phu tùy ý ra vào ngự thư phòng, ngay cả thông báo cũng không cần nữa sao?”

Văn Tu hơi nghiêng đầu, tránh đi, rồi cúi người nhặt lấy nghiên chặn giấy rơi trên đất.

“Bệ hạ đang giận thần vì tự ý đổi bạch linh tô trong ngự thiện phòng thành đào hoa tô?”

Trẫm nổi giận, tùy tay cầm chén trà hất về phía hắn.

“Là ngươi ra lệnh, trộn cát vào cháo cứu tế?”

“Hộ bộ tâu lên, từ khi lương thực phát chẩn trộn cát, số lượng nạn dân đã giảm đi phân nửa, lương thực còn thừa rất nhiều.”

“Vậy trẫm còn phải cảm tạ ngươi?” Trẫm cười lạnh. “Như thế mà cũng dám đối phó với bách tính? Thử hỏi thiên hạ này sẽ nhìn triều đình ra sao?”

Hắn cúi người, đưa miếng đào hoa tô đến bên môi trẫm.

“Bệ hạ có biết, từ nam phương chạy suốt ngày đêm về đây, không chỉ có mật thư, mà còn có cả một bao vân linh nhuốm bùn.”

Trẫm khẽ sững lại.

“Những nạn dân thực sự đói khổ…” Đầu ngón tay hắn lướt qua môi trẫm, giọng nói trầm thấp: “Đến rễ cây, đất sét còn có thể cầm hơi, thì đâu màng đến mấy hạt cát trong cháo?”

“Ngày mai lâm triều, bệ hạ chỉ cần nói, tất cả đều là lỗi của thần.” Hắn nắm chặt lấy tay trẫm, hơi thở ấm áp phả lên da thịt. “Bách tính thiên hạ chỉ nhớ rằng, là hoàng phu lộng quyền, bệ hạ vẫn là minh quân nhân từ.”

Trẫm nhìn chằm chằm miếng đào hoa tô trên tay hắn, tim đập hỗn loạn.

“Trẫm sẽ nghiêm trị ngươi trước mặt văn võ bá quan.”

“Thần cam tâm tình nguyện.”

Trẫm nghiến răng, ghé sát tai hắn, khẽ cắn một cái.

“Trẫm sẽ cấm túc ngươi một tháng, phạt bổng lộc một năm…”

“Nếu bệ hạ vẫn chưa nguôi giận…” Hắn cười khẽ, ngón tay thon dài điểm nhẹ lên xương quai xanh của mình. “Cắn ở đây.”

Ánh mắt trẫm theo tay hắn mà rơi xuống.

Dưới lớp áo mỏng là những vết cào mờ nhạt. Ký ức đêm qua chợt ùa về, trẫm bỗng dưng đỏ bừng tai.

“Gian thần!”

“Tiểu Cửu.” Giọng hắn mềm nhẹ như nước suối. “Thần chỉ là một gian thần của riêng bệ hạ.”

Văn Tu cúi đầu, hôn lên cổ trẫm, hơi thở nóng rực dần dần tràn đến vành tai.

“Tiểu Cửu của ta, năm mười tuổi còn biết vẽ rùa lên mông thần, thế mà điều ước sinh thần lại là: ‘Hải yến hà thanh, thời hòa tuế phong’.”

Trẫm run lên.

Câu nói năm mười tuổi buột miệng thốt ra, hắn lại nhớ rõ đến tận bây giờ.

Nhìn đôi môi hắn gần trong gang tấc, trẫm đột nhiên nảy sinh chút tham vọng.

Ngón tay nhẹ nâng cằm hắn: “Văn Tu, trẫm sẽ không cảm tạ ngươi.”

“Thần hiểu.”

“Trẫm là hoàng đế, ngươi là của một mình trẫm, nhưng trẫm không thể chỉ có một mình ngươi.”

Hắn thoáng ngẩn ra, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười: “Thần hiểu.”

“Trẫm sẽ lập một hoàng phu, một quý phi, ba bốn vị phi, sáu bảy vị tần, tám chín vị mỹ nhân… cũng chỉ tầm trăm tám mươi người.”

Hắn vẫn cười, nhàn nhạt đáp: “Thần biết.”

“Trẫm…”

Lời còn chưa nói xong, đã bị hắn chặn lại bằng một nụ hôn sâu.

Nụ hôn lần này mang theo chút trừng phạt, lại mang theo chút cuồng nhiệt, bàn tay hắn theo xương sống trẫm chậm rãi trượt xuống, nhẹ nhàng luồn vào lớp áo mỏng.

Cả một đêm, trẫm say mê trong đôi mắt đuôi phượng hồng nhạt của hắn.

Mơ hồ nghe hắn thì thầm bên tai:

“Thần đều biết, nhưng Tiểu Cửu… rốt cuộc, thần còn phải đợi người bao lâu?”

11

Ngự thư phòng thoang thoảng hương trầm.

Trẫm cầm bút chu sa, chậm rãi do dự trên danh sách tuyển tú của Lễ bộ.

Trên lòng bàn tay, vẫn còn dấu vết con rùa nhỏ mà đêm qua Văn Tu dùng mực đỏ vẽ lên.

Bạch Phù Tô nhíu mày, khó hiểu: “Hoàng phu vẫn còn đang bị cấm túc, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để nạp phi.”

Mấy năm nay, Văn Tu luôn tìm đủ mọi cách ngăn cản trẫm tuyển phi.

Hai năm trước, trẫm muốn lập con trai của Thượng thư Binh bộ làm Nho tần để lấy lòng quần thần.

Hắn không nói gì.

Ngày hôm sau, liền trình lên bát tự của người nọ: “Mệnh phạm cung khuyết, bất lợi cho bệ hạ.”

“Vậy… nhị công tử của phú ông giàu nhất kinh thành, Lưu lão gia?”

“Mặt có vân đào hoa, là kẻ phong lưu đa tình.”

“Vậy còn cháu nội của Tể tướng?”

“Hắn đã bao dưỡng một phòng thiếp ở bên ngoài, còn có một hài tử. Bệ hạ muốn chia rẽ một đôi phu thê?”

Cứ như vậy, chuyện lập phi cứ bị trì hoãn mãi.

Bạch Phù Tô trầm giọng, ánh mắt sắc như đao: “Bệ hạ thật sự muốn để hắn tiếp tục nắm giữ hậu cung và triều đình sao?”

Trẫm giật mình, cúi đầu.

Mũi bút chạm vào tên Chu Cẩn, độc tử của Thị lang Lễ bộ, để lại một vệt chu sa đỏ sẫm.

Nhưng cổ tay trẫm… lại hơi run rẩy.

“Từ năm mười tuổi, trẫm bị hắn ấn lên án thư để tập viết.” Trẫm cười nhạt, giọng khô khốc, “Mười hai tuổi kế vị, mười lăm tuổi đại hôn, lập hắn làm hoàng phu… Trẫm cùng hắn quanh co lừa gạt bao năm, sớm đã không phân rõ đâu là chân tình, đâu là giả ý.”

“Bệ hạ.” Bạch Phù Tô bỗng nhiên quỳ xuống. “Năm đó, huynh trưởng vì cứu bệ hạ mà ngã ngựa, người đã từng hứa với hắn điều gì, còn nhớ không?”

Bút chu sa rơi xuống, để lại một vệt đỏ như máu.

Trẫm nhìn vào đôi mắt mang bóng hình của Bạch Phù Phong, thoáng ngẩn ngơ.

Tựa như trở về ngày xuân săn năm ấy, cách đây năm năm.

Vì truy đuổi một con bạch hồ, trẫm bất cẩn kinh động ngựa, chính là thiếu niên luôn vận bạch y ấy, bất chấp nguy hiểm lao đến cứu trẫm.

Từ đó, hắn mang theo tàn tật trên chân, mỗi khi trời âm u ẩm ướt, liền đau nhức đến thấu xương.

“Chân của Phù Phong…”

“Mỗi ngày trời mưa, đau đớn như dao cứa.”

Trẫm cúi đầu: “Trẫm có lỗi với hắn.”

Bạch Phù Tô nhẹ giọng: “Nhưng huynh ấy chưa từng trách người. Bao năm qua, vẫn cam tâm tình nguyện làm thanh đao sắc bén mà bệ hạ giấu trong bóng tối.”

“Bệ hạ, huynh ấy vẫn đang chờ người. Khi xưa huynh ấy từng nói, nguyện chờ bệ hạ đoạt lại quyền hành.”

“Hắn đã đợi bệ hạ năm năm trong bóng tối rồi. Người… thật sự nỡ để hắn đợi thêm năm năm nữa sao?”

12

Ngày hôm sau.

Nhân lúc hoàng phu bị cấm túc, trẫm lập ba phi ba tần.

Đều là nhi tử, chất tử của các đại thần đứng đầu Lục bộ—Hộ bộ, Binh bộ, Lễ bộ, Hình bộ, Công bộ.

Văn Tu từng nói trẫm không hiểu chính trị.

Nhưng trẫm biết cách thu phục lòng người.

Thuật trị người, chính là đại đạo của chính trị.

Dù vậy, trong lòng trẫm vẫn có chút hổ thẹn với Văn Tu.

Mẹ nó!

Sao cứ có cảm giác trẫm đang thừa lúc hắn yếu thế mà bội bạc chứ?

Ba phi ba tần, mỗi người một cung riêng, nhưng trẫm chưa từng lật thẻ bài thị tẩm.

Những người còn lại, phần lớn xuất thân gia giáo nghiêm cẩn, tuân thủ lễ nghĩa, trẫm có thể lấy cớ thân thể không khỏe để tránh né.

Nhưng tên Chu Cẩn, độc tử của Thị lang Lễ bộ, lại là một kẻ quyến rũ trời sinh, suốt ngày tìm cách mê hoặc trẫm.

Tẩm điện của hắn thoang thoảng mùi hương, ánh nến vàng nhạt lay động, bầu không khí ám muội dị thường.

Chu Cẩn xõa tóc, mái tóc dài đen nhánh buông trên vai trần lộ ra một mảng da thịt trắng nõn.

“Hương này, bệ hạ có thích không?”

“Cũng… cũng tạm.”

Đầu ngón tay hắn lướt qua vành tai trẫm, tựa như thiêu đốt.

Trẫm giật mình, theo bản năng lùi lại, lại bị hắn nắm lấy vạt áo, kéo ngã xuống giường.

“… Trẫm đột nhiên nhớ ra, hôm nay còn chưa phê duyệt tấu chương, ái phi cứ nghỉ ngơi trước đi.”

Hắn chớp đôi mắt ướt át, có chút ấm ức: “Bệ hạ không thích thần sao?”

“Không… không có!”

Ngươi nắm trong tay Lễ bộ Tư chức, Tư tự, Tư thiện, Chủ khách tứ ty, trẫm nào dám không thích ngươi!

Ngón tay hắn nhẹ nhàng vân vê dây áo trong, để lộ ra vòng eo tinh tế, làn da như tuyết.

“Vậy bệ hạ có muốn thử…”

“Thử… thử cái gì?”

Hắn mắt phượng mị hoặc như tơ.

Hai tai trẫm đỏ bừng: “Khoan đã!”

“Chuyện đó… ngươi có biết chăng?” Trẫm nghiêm mặt, trang trọng nói, “Hoàng phu của trẫm vốn hay ghen, trẫm sợ hắn sẽ bất lợi với ngươi.”

Chu Cẩn cười khẽ, nhẹ cắn một cái lên xương quai xanh trẫm: “Thần tin bệ hạ sẽ bảo vệ thần.”

Trời đất ơi, trẫm khi nào từng gặp phải cảnh tình sắc như thế này?!

Nhân lúc hắn đưa tay cởi đai lưng trẫm, trẫm run lẩy bẩy, lăn thẳng từ trên giường xuống đất.

“Bệ hạ!” Chu Cẩn hoảng hốt vội đỡ lấy trẫm.

Trẫm phất tay: “Hôm nay trẫm thực sự có chính sự…”

Lời còn chưa dứt, cửa điện bỗng mở toang.

Giọng nói lạnh như băng vang lên:

“Bệ hạ quả nhiên có nhã hứng.”

Văn Tu đứng ngoài điện, môi cười mà mắt như dao băng, ánh mắt như muốn đóng băng cả căn phòng.

13

Bây giờ là tình huống gì đây?

Trẫm bị Văn Tu ôm chặt trong lòng, mà hắn vẫn không hề dời mắt khỏi Chu Cẩn đang áo quần xộc xệch trên giường.

“Đêm đã khuya, chi bằng… ai về chỗ nấy nghỉ ngơi, ha.”

Không ai lên tiếng.

Một lúc sau.

Chu Cẩn cười khẽ, giọng điệu tinh quái: “Hoàng phu không phải đang bị cấm túc trong Phượng điện sao? Sao lại đến quấy rầy thần và bệ hạ?”

Bàn tay Văn Tu siết chặt eo trẫm hơn.

Trẫm vội ho khan mấy tiếng: “Chưa… chưa ngủ!”

Chu Cẩn bất mãn lẩm bẩm: “Là chưa ngủ được mà.”

Không phải chứ, ngươi không muốn sống, nhưng trẫm còn muốn sống!

Trẫm ho nhẹ, định đứng dậy, lại bị Văn Tu giữ chặt trong lòng.

Hắn nhìn Chu Cẩn, khóe môi nhếch lên, cười như không cười:

“Nếu không phải biết bệ hạ đã phong ngươi làm phi, thì với dáng vẻ này, ngươi chẳng khác gì một tiểu công tử trên hoa thuyền.”

Chu Cẩn giọng ngọt lịm: “Nói không chừng, bệ hạ thích kiểu người như thần đấy.”

Văn Tu hung hăng lườm trẫm.

Trẫm gấp đến lắp bắp: “Không… không có!”

“Bệ hạ~” Chu Cẩn lại làm nũng gọi trẫm.

Không phải chứ, giờ mà gọi trẫm làm gì?!

Trẫm cẩn thận liếc Văn Tu một cái.

“Khụ khụ, chắc là hắn mới vào cung chưa quen quy củ.”