“Hoàng thượng chỉ ban cho con chiếu chỉ tứ hôn chính là đang cảnh cáo con, một khi việc này truyền ra ngoài, sợ rằng danh tiếng của con sẽ hoàn toàn bị hủy hoại! Giờ có thể gả cho Lục Việt Xuyên, con nên biết đủ rồi!”
“Ngày đó con xông ra khỏi vòng vây của phản quân không bị ai phát hiện!”
Ta còn chưa kịp biện bạch vài câu, phụ thân đã bịt miệng ta lại: “Nói nhỏ thôi! Chuyện này có gì vẻ vang đâu chứ!”
“Con là nữ nhân, tại sao cứ phải đi tranh công với nam nhân chứ!”
Nữ nhân không xứng đáng được nhận công lao sao?
Nhưng ngay trong hôm đó, trong cung ban chiếu, Lục Oánh, muội muội của Lục Việt Xuyên, vì có công cứu giá mà được phong làm quận chúa, chọn ngày lành vào cung làm quý phi.
5
Chiếu chỉ khen ngợi Lục Oánh có công cứu giá, rốt cuộc là công lao gì lại không nói rõ.
Kiếp trước khi ta gả cho Lục Việt Xuyên, từng hỏi hắn Lục Oánh rốt cuộc đã lập công gì.
Lục Việt Xuyên chỉ lảng tránh, trả lời qua loa: “Lục Oánh là người thân duy nhất của ta trên đời này, hoàng thượng muốn thưởng cho gia quyến của công thần nên mới ban cho nàng ấy thân phận quận chúa và phong vị quý phi, nàng không cần nghĩ nhiều.”
Phụ mẫu Lục Việt Xuyên đều đã mất, chỉ còn duy nhất một muội muội là Lục Oánh, lý do này tuy kỳ quặc nhưng lúc đó vẫn có thể thuyết phục được ta.
Tháng thứ hai sau khi ta gả vào Lục phủ, Lục Oánh triệu ta vào cung, gọi ra ba nữ nhân xinh đẹp, muốn ta dùng tư cách chủ mẫu để nạp thiếp cho Lục Việt Xuyên.
Mới tân hôn hai tháng đã muốn ta nạp thiếp cho phu quân, một lần lại nạp tận ba người, ta tất nhiên không đồng ý.
“Hầu gia nói sau khi ta gả vào phủ sẽ không nạp thiếp.”
Lục Oánh trong trang phục quý phi lại hét lớn:
“Ngươi nghĩ mình là thần tiên sao! Ca ca ta phong lưu tài giỏi như vậy, còn có công cứu giá, đương nhiên phải có nhiều thê thiếp! Ngươi còn muốn độc chiếm ca ca ta sao!”
Ta bình tĩnh nói: “Không nạp thiếp là lời hầu gia nói, nếu quý phi không tin có thể tự mình hỏi ngài ấy.”
Không biết câu nào của ta đã chọc tức Lục Oánh, nàng ta tức giận đứng lên, bảo bà vú đá ta quỳ xuống đất.
“ Ca ca ta bận việc quân, vậy để ta thay huynh ấy dạy dỗ ngươi, cho ngươi biết thế nào là phục tùng!”
“Ngươi cứ quỳ ở đây, quỳ cho đến khi mặt trời lặn!”
Ta bị phạt quỳ trong cung quý phi, dưới ánh mặt trời gay gắt, bụng ta đau quặn thắt, không biết từ khi nào, dưới váy ta đã loang ra một vũng máu.
Lúc đó ta mới biết mình mang thai, hình phạt quỳ của quý phi lần này đã làm mất đi đứa con đầu tiên của ta và Lục Việt Xuyên.
Hoàng thượng biết chuyện liền trách mắng Lục Oánh, nhưng Lục Oánh có công cứu giá, hoàng thượng nể tình nên không phạt nặng.
Lục Việt Xuyên cũng khuyên ta không nên truy cứu: “Chúng ta sau này còn có thể có con. Đừng so đo với Lục Oánh, muội ấy còn trẻ, không hiểu chuyện, cũng chỉ là vô tình thôi.”
Thấy ta không muốn nuốt cục tức này, Lục Việt Xuyên liền thay đổi sắc mặt:
“Nàng chỉ là thứ nữ của một tiểu quan, có được địa vị quý phụ như ngày hôm nay cũng là nhờ gả cho ta. Lục gia đã cho nàng thân phận cao quý, giờ muội muội ta chỉ phạm một sai lầm nho nhỏ, người làm tẩu tẩu như nàng còn không chịu tha thứ hay sao?”
Ta kinh ngạc nhìn tên nam nhân này—ngày đó hắn cầm chiếu chỉ tứ hôn đến cầu hôn ta, thề với trời đất rằng sẽ chung thủy một đời một kiếp với ta, không nạp thiếp, hứa sẽ yêu thương ta, thật không ngờ giờ hắn lại nói:
“Muội muội ta có ý tốt muốn nạp thiếp cho ta, là do nàng ghen tuông nhỏ nhen nên mới bị phạt quỳ, bây giờ mất con cũng là do tính khí nàng bướng bỉnh!”
6
Sau khi ta mất con, Lục Oánh còn lấy cớ đến thăm, nhân lúc mọi người vắng mặt, nàng ta thấp giọng cảnh cáo ta:
“Ngươi nên nhớ ngươi có được địa vị tôn quý như ngày hôm nay là vì ngươi có phước lấy được một phu quân tốt. Ngươi mất con thì đã sao chứ? Ở đây ca ca ta là trời, chỉ cần huynh ấy không giận ta thì ngươi không có quyền trách ta, càng không làm gì được ta!”
“Diệp Tụng An, thành thật mà nói, ngươi chỉ là một kẻ dựa vào nam nhân để trèo cao.”
Lục Oánh ngẩng cao đầu kiêu ngạo, “Nhưng ta thì khác, ta là nữ hiệp mang mật chỉ của tiên đế đến cho hoàng thượng! Có công lao này, không ai có thể làm lung lay được vị trí quý phi của ta!”
Ta ngẩng đầu: “Ngươi nói gì? Mật chỉ gì cơ?”
Lục Oánh nhận ra mình lỡ lời, vội vàng lảng tránh: “Công lao của ta ngươi không có quyền chất vấn!”
Ta bỗng chốc hiểu ra hết mọi chuyện.
Lục Oánh có công “mang mật chỉ” nên không có gì là lạ khi nàng lại có thể được phong làm quận chúa, rồi từ đó trở thành quý phi, hóa ra chính nàng ta đã cướp công lao của ta! Không có gì là lạ khi ngày đó lúc luận công ban thưởng, ta chỉ nhận được chiếu chỉ tứ hôn, hóa ra vì hoàng thượng không biết ta mới là người mang mật chỉ đến!
Tối đó, ta chất vấn Lục Việt Xuyên, hắn tuy có chút ngạc nhiên nhưng lại không hề tỏ ra vẻ gì là hoảng loạn, thậm chí còn tự đắc:
“Ta đã sớm yêu nàng, nếu để hoàng thượng biết người cứu giá là nàng, ngài nhất định sẽ đưa nàng vào cung hoặc phong nàng làm quận chúa, một khi nàng có được địa vị cao quý, còn đến lượt ta cưới nàng sao?”
Hắn vuốt ve má ta, “Nương tử, để cưới được nàng, ta đã dùng đủ mọi thủ đoạn! Được ta yêu thương trân trọng như vậy, nàng có thấy vinh dự không?”
Ta nhìn khuôn mặt đắc ý của hắn chỉ cảm thấy thật ghê tởm.
Ta muốn vào cung bẩm báo mọi chuyện, Lục Việt Xuyên lại cười, nhắc nhở ta:
“Nương tử, nàng đã nghĩ kỹ chưa? Nàng đã là thê tử ta, Diệp gia và Lục gia sẽ cùng vinh cùng nhục.
“Nếu Quý phi phải chịu tội, Diệp gia nàng chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy, huống hồ phụ thân nàng chỉ là một thái y nhỏ bé.”
Hắn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, “Xưa nay, kẻ dễ chết dưới áp lực của quyền lực nhất chính là những tiểu y quan.”
Hắn đe dọa ta, ánh mắt mang vẻ gian xảo—đó là ánh mắt của kẻ đã nắm chắc con mồi trong tay, biết ta không thể làm gì nên còn muốn trêu đùa ta.
Giờ ta mới biết, từ giây phút chiếu chỉ tứ hôn được gửi đến Diệp gia, ta đã trở thành con mồi nằm trong lồng của hai huynh muội Lục gia rồi.
Lục Việt Xuyên xóa bỏ công lao của ta, muội muội hắn lại nhờ hưởng lợi từ công lao đó mà thăng tiến.
Còn ta đã không thể phản kháng gì, còn phải vì hắn mà giặt giũ nấu cơm, sinh con đẻ cái, chăm sóc nội viện, làm một người vợ hiền mẹ đảm, nếu lỡ có một chút sai sót, người đời sẽ trách móc ta đã trèo cao không biết điều!
Lục Việt Xuyên vốn là thân tín của tân đế, công lao giao mật chỉ đối với hắn chỉ là thêm màu thêm sắc, nhưng đối với ta đó lại là cơ hội đổi đời.