“Thần trí không tỉnh táo?” ta lạnh lùng phản bác, “Lục Việt Xuyên, ta với ngươi không hề có quan hệ huyết thống, ngươi dựa vào đâu mà phán thần trí ta không tỉnh táo?”
Hắn vẫn gán cho ta cái mác điên loạn.
Kiếp trước, hắn là phu quân ta, phu quân nói thê tử điên thì chính là điên.
Nhưng lúc này, ta đã không còn là thê tử của hắn, lời hắn nói, với ta không còn có uy quyền nữa.
Hoàng đế thấy ánh mắt ta sáng rõ, giơ tay ngăn sự ồn ào của huynh muội Lục gia: “Ngươi nói Lục Oánh khi quân? Khi quân thế nào, có bằng chứng gì?”
Ta nhìn đế vương đang ngồi trên ngai vàng, ổn định tinh thần, trước tiên hành lễ để mọi người biết, cử chỉ của ta đàng hoàng, tuyệt đối không có gì điên loạn.
Sau đó, ta trước mặt các đại thần, kể lại toàn bộ sự việc mang mật chỉ vào đêm xảy ra biến cố trong cung.
Ánh mắt ta rực sáng nhìn đế vương, từng lời rõ ràng mạnh mẽ:
“Mật chỉ là do tiên đế giao cho ta, cũng do một tay ta mang đến Ứng Thành, từ đầu đến cuối, việc này không liên quan gì đến Lục Oánh, không biết hôm nay, nàng ta đến trước mặt bệ hạ là muốn xin công lao gì?”
Lục Oánh lập tức phản bác: “Ngươi nói bậy! Mật chỉ này rõ ràng là Hồng Hải công công không từ nguy hiểm từ trong cung mang ra, ông ta bị phản quân truy sát, may mà gặp ta đang dạo chơi ở ngoại ô mới cứu được một mạng, đưa mật chỉ đến tay bệ hạ!”
Hồng Hải công công mà nàng ta nói tiến lên quỳ xuống:
“Bệ hạ, những lời của Lục cô nương đều là sự thật, ngày hôm đó nô tài nhận sự ủy thác của tiên đế, vội vàng đi đến Ứng Thành, giữa đường gặp phản quân truy sát, may nhờ có Lục Oánh cô nương cứu giúp, mật chỉ mới an toàn đến tay bệ hạ, còn vị Diệp cô nương này, nô tài thực sự chưa từng gặp qua.”
Lục Oánh không vào được cung, Lục Việt Xuyên đặc biệt sắp xếp một thái giám để bịa chuyện cho nàng ta, làm cho việc nàng ta cầm được mật chỉ trở nên hợp lý.
Họ đã bàn bạc với nhau từ trước, bao gồm cả những người biết chuyện trong cung này, chắc chắn Lục Việt Xuyên cũng đã dàn xếp xong xuôi, ta đã không còn nhân chứng nào để trông cậy.
Hồng Hải công công giọng the thé, cười nham hiểm: “Ngày đó tiên đế hỏi ai dám mang mật chỉ, một đám nô tài không ai đáp, chỉ có nô tài dám nhận mật chỉ, muốn tận trung với tiên đế.”
Hồng Hải công công đúng là giỏi thật, ngày đó tiên đế hỏi ai dám mang mật chỉ, một đám nô tài đều cúi đầu rụt cổ, chỉ có ta và một cung nữ tên Nguyệt Lan đáp lại, cũng bởi ta thường ra vào hoàng thành, lại có thân hình nhỏ nhắn nên mới được chọn.
Gã thái giám này vừa mở miệng một cái liền xóa sạch hết công lao của ta, biến tất cả thành của hắn.
Đã là hoạn quan còn không biết yên vị.
Kiếp trước thái giám này là tai mắt của Lục gia trong cung.
Lục Việt Xuyên thật thông minh, cướp công lao của ta đã đành, không chỉ đưa muội muội hắn lên làm quý phi mà còn thuận thế gài một tay chân thân tín bên cạnh hoàng đế, chẳng trách kiếp trước sự nghiệp của hắn thuận buồm xuôi gió đến thế.
Thật nực cười, công lao ta mạo hiểm mạng sống giành được, lại bị người ta chia nhau như vậy!
4
Ta là Diệp Tụng An, thứ nữ của Diệp gia.
Phụ thân ta Diệp Sơn là một trong những trụ cột của Thái y viện, ta từ nhỏ đã theo ông học y, khi quý nhân trong cung đổ bệnh, ta thường theo cha vào cung làm một tiểu y nữ.
Nửa tháng trước, vào một buổi tối, trong cung đột nhiên có lệnh triệu tập khẩn cấp thái y hội chẩn.
Ngay trong đêm đó, ta theo cha vào cung, chứng kiến một trận biến cố hoàng gia này.
Hà Vương tạo phản, hoàng đế già bệnh nặng mới nhận ra mình trước đây đã vu oan cho thái tử Ninh Uyên.
Trước khi băng hà, ngài viết mật chỉ: Phục vị cho thái tử Ninh Uyên, lập tức trở về kinh bảo vệ hoàng gia, kế thừa ngôi vị!
Lúc đó trong ngoài cung đều bị quân phản loạn của Hà Vương bao vây, trong tẩm cung chỉ có mình ta là thân hình nhỏ nhắn, lại thông thạo đường ra ngoài cung.
Nhiệm vụ mang mật chỉ rơi vào tay ta.
Dưới sự bảo vệ của một nhóm nô tài, ta thành công thoát khỏi hoàng cung từ cửa sau của Lãnh Cung, cưỡi ngựa suốt một ngày một đêm đến Ứng Thành, đất phong của thái tử bị phế truất.
Tại cổng thành Ứng Thành, ta gặp tướng thủ thành Lục Việt Xuyên.
Ta biết hắn ta là thân tín của Ninh Uyên mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó kiệt sức ngã khỏi lưng ngựa, trước khi ngất xỉu kịp đặt mật chỉ vào tay Lục Việt Xuyên, dùng chút sức lực cuối cùng dặn dò: “Về kinh… cứu giá!”
Khi tỉnh lại, ta đã an vị ở một góc cung điện.
Cả hoàng cung tràn ngập mùi máu tanh, cho thấy nơi đây vừa kết thúc một cuộc chiến tàn khốc—Hà Vương bị Ninh Uyên chém chết, Ninh Uyên nhờ có mật chỉ mà danh chính ngôn thuận lên ngôi hoàng đế.
Đại cục đã định, tân đế bắt đầu luận công ban thưởng.
Kiếp trước ta đứng ngoài điện Thừa Đức đợi phong thưởng, là Lục Việt Xuyên đem danh dự và thanh danh của ta ra để đe dọa, lừa ta về phủ chờ tin từ trong cung.
Ta ngốc nghếch về phủ đợi ba ngày, ba ngày đó, những tin tức trong kinh thành ta đều nghe thấy.
Có phản quân bỏ tối theo sáng, trong hôm xảy biến cố chủ động mở cổng thành cho tân đế, tân đế phong hắn làm tướng lục phẩm.
Có văn quan mạo hiểm che chắn cho tân đế, tuy chỉ bị thương nhẹ, tân đế vẫn cho thăng chức từ lục phẩm lên ngũ phẩm.
Lục Việt Xuyên lại càng có công bảo giá, trực tiếp từ tướng thủ thành nhỏ bé thăng lên trung dũng hầu chính nhị phẩm.
Trong ba ngày đó ta vô cùng phấn khởi, tân đế trước kia từng là thái tử bị phế truất, ngài có thể danh chính ngôn thuận lên ngôi như hôm nay, thực chất một nửa công lao dựa vào việc ta mạo hiểm mang đến mật chỉ.
Phản quân còn được thăng chức, công lao của ta lớn như vậy hẳn phải được phong làm quận chúa, nâng địa vị của tiểu y quan Diệp gia lên một bậc!
Ta đợi, đợi mãi, cuối cùng đợi được chiếu chỉ từ trong cung, chiếu chỉ đó lại không phải để phong cho ta danh vị, cũng không phải để thăng chức cho Diệp gia.
“Hoàng thượng có chỉ, trung dũng hầu Lục Việt Xuyên có công bảo giá, ban ái nữ Diệp gia là Diệp Tụng An làm phu nhân Lục Việt Xuyên, chọn ngày lành cử hành hôn lễ!”
Ta ngẩn ngơ tại chỗ.
Ban?
Sao cùng là lập công, nam nhân thì được phong hầu bái tướng, còn nữ nhân có công lại trở thành “lễ vật” ban thưởng cho công thần?
Ta không phục, đang muốn hỏi công công truyền chỉ thì phụ thân đã ngăn ta lại, sau khi công công truyền chỉ rời đi, ta hỏi phụ thân:
“Công lao giao mật chỉ, chỉ đổi lại một chiếu chỉ tứ hôn? Việc này không thỏa đáng! Con muốn vào cung diện kiến hoàng thượng!”
Phụ thân ta lại nói: “Ngày đó con từ đám phản quân xông ra khỏi hoàng cung, người ngoài biết được sẽ nghĩ thế nào về con?”
“Phụ thân, nhưng con đã lập đại công mà!”