Nực cười quá đi! Ở nhà ngoại, ta là bông trà xanh được nuôi nấng cẩn thận, mấy cái giả bộ này nọ chỉ là một phần rất nhỏ trong diễn xuất thôi.
Vì vậy, đầu tiên là ta tỏ bộ kinh ngạc, rồi thật lòng khen tên hắn thật hay, sau đó là lại hơi nhíu mày, lộ vẻ nghi hoặc rồi lại đến kinh ngạc…
Khi đến đây, sự nghi ngờ trong mắt Thẩm Tu Trúc tan biến, khóe miệng hắn nở một nụ cười tự tin: “Đúng vậy, là như nàng nghĩ đó.”
Ta run rẩy, sợ hãi quỳ xuống đất.
Hắn vội vàng đỡ ta dậy, tay lại luôn dừng trên cánh tay ta.
Đồ lưu manh!
“Thật sự ta không biết nàng là Nhị tiểu thư phủ Tướng quân Lâm.” Hắn nhìn ta, ánh mắt nóng bỏng.
Ta đỏ mặt, vội cúi đầu.
“Từ nhỏ ta sống ở Giang Nam, điện hạ không gặp cũng là bình thường.”
“Giang Nam phồn thịnh, sao tiểu thư lại đột nhiên quay về?”
Hắn không nỡ rời tay khỏi ta.
Mắt ta ươn ướt, nhìn hắn với đôi mắt đẫm lệ.
“Nghe nói tỷ tỷ và phụ thân đều sắp về kinh, ta muốn về trước để giúp sắp xếp chuyện trong phủ.”
“Ồ? Nhưng hình như Tướng quân và phu nhân quan hệ không tốt?”
Mỗi câu nói đều là dò xét.
Ta để nước mắt rơi lã chã, Thẩm Tu Trúc ngẩn ra, vội vàng xin lỗi.
Ta vừa lau nước mắt, vừa thở dài: “Không trách điện hạ, chuyện này cũng không phải bí mật, điện hạ tò mò cũng là bình thường.”
“Nhà chúng ta… Thật ra ta đã giấu mẫu thân để về đây, nếu bà ấy biết, chắc chắn sẽ giận ta.”
Nghe thấy gia đình ta không hòa thuận như vậy, trong mắt Thẩm Tu Trúc không giấu được nụ cười, nhưng lại phải giả vờ thương cảm, thật khó cho hắn quá đi.
Trước khi đi, hắn hỏi ta: “Nàng có biết phụ hoàng triệu hồi phụ thân và tỷ tỷ nàng về là vì sao không?”
Ta thật thà nói: “Chẳng phải để báo cáo công việc sao?”
Thẩm Tu Trúc lắc đầu, nhưng không nói thêm, chỉ bảo người đưa ta về phủ.
“Tiểu thư hãy về phủ đợi tin tức.”
Khi rời đi còn ra vẻ sâu xa, để lại cho ta một ánh mắt đầy ẩn ý.
Ta biết, chuyện đã thành!
Rất nhanh, thánh chỉ ban hôn đã đến.
Người được chọn làm Thái tử phi trở thành ta.
Chậc, quả nhiên là vậy.
Thẩm Tu Trúc cần tiền, cùng là tiểu thư nhà tướng quân, cưới ta có lợi hơn cưới tỷ tỷ.
Hơn nữa, hắn nghĩ ta đơn thuần hiền lành, có vẻ dễ kiểm soát hơn tỷ tỷ.
Khi thánh chỉ ban xuống, ta lập tức trở nên nổi tiếng.
Trong số đó có một người là đích tiểu thư của Hầu phủ – Phương Thê Thê. Ta đã sớm nghe ngóng được, nàng ta là thanh mai trúc mã của Thẩm Tu Trúc.
Kiếp trước khi tỷ tỷ ta qua đời, nàng ta là trắc phi duy nhất ở hậu viện của Thẩm Tu Trúc.
Cái chết của tỷ tỷ kiếp trước, mười phần thì phải có đến tám chín phần liên quan đến nàng ta.
Chưa kịp uống trà, Điểm Châu đã nhét vào tay ta một viên thuốc.
Ta bình tĩnh nuốt xuống rồi nâng chén trà lên, uống một ngụm dưới ánh mắt đầy mong đợi của Phương Thê Thê.
Ngay sau đó, ta kiếm cớ đi ra ngoài, lập tức có tỳ nữ tiến đến và dẫn ta đến một căn phòng nhỏ.
“Tiểu thư vào nghỉ ngơi trước, nô tỳ sẽ đi lấy y phục cho tiểu thư.”
Nàng ta xoay người rời đi.
Còn ta thì cười lạnh, tìm một cửa sổ để trốn đi.
Đúng lúc đó, có người đẩy cửa bước vào: “Bảo bối nhi ơi?”
Giọng nói nhớp nháp đầy dầu từ trong phòng vang lên.
“Người đâu?”
“Được lắm, Phương Thê Thê, dám lừa ta!”
Người đàn ông tức giận lao ra ngoài, nhưng lại đúng lúc gặp Phương Thê Thê dẫn theo Thẩm Tu Trúc và một nhóm người tới.
Im lặng… Im lặng vô tận…
Phương Thê Thê quả là đích tiểu thư của Hầu phủ, khi đối mặt với tình huống này, nàng ta chỉ hoảng loạn một chút, sau đó lại giả bộ như thật: “Tam biểu ca, sao huynh lại ở đây? Vừa nghe nói Nhị tiểu thư không khỏe, vào đây nghỉ ngơi, các người…”
“Chẳng lẽ các người đã hẹn trước?”
Chỉ tiếc là mưu kế này thật sự không đủ khéo léo.
Các tiểu thư công tử của gia đình quyền quý, ai mà không phải tinh anh của hậu viện?
Mọi người đều có vẻ đã hiểu nhưng không nói ra.
Ngay cả tỷ tỷ cũng có thể nhận ra nàng cố ý muốn hãm hại ta.
“Ngươi dẫn mọi người đến đây, chẳng lẽ không phải cố ý sao?”
“Ngươi muốn vu oan cho Chiêu Cẩm!”
Giọng tỷ tỷ đã chứa đầy sát khí, Phương Thê Thê sợ hãi núp sau lưng Thẩm Tu Trúc.
“Ta không có, ta chỉ lo lắng cho nàng, ngươi đừng vu khống.”
Thẩm Tu Trúc giơ tay che chắn cho Phương Thê Thê, nhàn nhạt nói: “Đi tìm đi, Nhị tiểu thư không thể nào mất tích được.”
Giọng điệu bình thản, Thái tử không có tình cảm với ta, cưới ta chỉ vì quyền lực của phủ Tướng quân và tiền tài của nhà ngoại ta.
Phương Thê Thê mới là người hắn thực sự coi trọng.
Được rồi, ta hiểu rõ lòng dạ của tên cẩu Thái tử này rồi.
Khi ta từ từ trở về phủ, thấy tỷ tỷ khoanh tay dựa vào cửa phòng ta.
Điểm Châu và Điểm Tướng nhanh chóng bước lên:
“Đại tiểu thư đến đây là không chịu rời, nhất quyết phải gặp Nhị tiểu thư mới thôi.”
“Cũng không chịu vào uống trà, nhất quyết đứng đợi ở cửa.”
Đang nói, tỷ tỷ đã tiến đến trước mặt ta.
“Muội đi đâu vậy? Có ai làm muội bị thương không?”
Ta ngớ người, chớp chớp mắt.
“Không có mà, chẳng lẽ tỷ tỷ không biết muội mới là đứa ác nhất sao?”
Ta nói bằng giọng ngọt ngào, mềm mại, khiến khuôn mặt tỷ tỷ cứng đờ.
Khi ta và tỷ còn nhỏ, lúc phụ mẫu chưa mỗi người một ngả, bất cứ việc xấu nào cũng đều do tỷ gánh chịu.
Sau đó, tỷ tỷ hỏi ta, tại sao lại như vậy.
Ta cười nói, “Vì trước khi làm gì muội đã nghĩ xong lý do rồi.”
Khi đó tỷ tỷ mắng ta là đồ ác độc, không chịu đi chơi cùng ta nữa.
Nhắc lại những lời cãi vã thuở nhỏ, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, ngay cả tỷ tỷ cũng ngẩn ngơ một lúc.
Nhưng nếu không có sự nghi ngờ của Hoàng thất, gia đình ta làm sao mà tan nát như vậy?
“Nghe phụ thân nói, Hoàng thượng ban đầu định ban hôn cho ta, sao lại thành muội rồi?”
“Đương nhiên là vì tỷ, làm sao để tỷ có thể cảm ơn muội đây?”
Ta tỉnh lại, hứng thú nhìn nàng ấy.
Tỷ tỷ ta có vẻ ngẩn ngơ một lúc.
Ta chu môi, “Muội cưới người mà tỷ tỷ không muốn cưới, để tỷ có thể quay lại biên cương, tỷ không tính bày tỏ chút gì đó sao?”
“Muội muốn ta cảm ơn thế nào?”
“Chỉ cần nói, Chiêu Cẩm là muội muội dễ thương nhất thế gian, nói ba lần, to lên một chút.”
Sắc mặt nàng ấy rõ ràng trầm xuống.
“Sao? Tỷ tỷ không muốn à? Tỷ tỷ không thương muội nữa sao?”