Tỷ tỷ ta được phụ thân nuôi dưỡng ở biên cương nên là một nữ tướng quân rất thiện chiến.
Còn ta thì theo mẫu thân sống ở nhà ngoại tại Giang Nam, nghiễm nhiên được cẩn thận chăm sóc thành một bông trà xanh chính hiệu.
Kiếp trước, tỷ tỷ ta được ban hôn với Thái tử nhưng lại bị hãm hại đến chết.
Phụ thân xông vào Đông cung đòi công bằng nhưng lại bị phán cho tội phản loạn. Kết cục là cả gia môn bị trảm đầu trên pháp trường.
Sau khi trọng sinh, ta đến kinh thành sớm, vừa gặp tỷ tỷ liền đã nhỏ giọng nói: “Tỷ ơi, muội muội dễ thương của tỷ đã đến rồi nè.”
Tỷ tỷ cau mày, cố gắng nén lại bản thân để không bị ghê tởm.
Sau này, ta phải mất rất nhiều công sức mới quyến rũ được Thái tử, giành được vị trí Thái tử phi.
Nhưng ta lại nhận ra, Hoàng thất đã phải dè chừng chúng ta từ rất lâu.
Còn ta thì cũng đã nhịn Hoàng thất lâu lắm rồi đó!
1
Ngày tỷ tỷ vào kinh, ta mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, tấm lụa mỏng bị gió thổi bay tạo nên đường cong hoàn hảo.
Hoàn hảo!
Trước cổng thành, tỳ nữ Điểm Châu che ô che nắng, tiểu đồng Điểm Tướng mang đến một chiếc ghế có tay vịn.
Bên cạnh còn có điểm tâm tinh xảo để ta có thể thưởng thức bất cứ lúc nào.
“Nhị tiểu thư, người xem, đó có phải là Đại tiểu thư không?”
Ta theo ánh mắt của Điểm Châu nhìn về phía trước.
Tỷ tỷ mặc một chiếc váy dài màu xám, tóc dài được buộc lên, từ trên chiếc xe ngựa bụi bặm nhảy xuống một cách gọn gàng.
Khói bụi tung bay khắp nơi khiến ta không tự chủ được mà cau mày.
Ngay sau đó, một người nam nhân trung niên có bộ râu quai nón rậm rạp cũng nhảy xuống theo cách tương tự, nhìn cổng thành rồi cười vang.
“Đúng là Đại tiểu thư rồi! Đại tiểu thư! Lão gia!” Điểm Châu đã kích động vẫy tay liên tục.
Hai người bên kia đồng loạt nhìn sang, phụ thân ta sững lại, rồi mắt trợn tròn lên như muốn rớt ra ngoài.
“Chiêu Cẩm? Con làm gì ở đây vậy?”
Ông bước nhanh tới, mặt đầy vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng.
Ta cười nhẹ nhàng, khẽ khàng cúi đầu, “Phụ thân, con đến đón người mà!”
Phụ thân sững lại, khóe miệng giật giật, như đang cố nhịn cười.
Tỷ tỷ ở phía sau phụ thân đã hừ lạnh, “Thu lại cái điệu bộ kia của muội đi.”
Ta chớp chớp mắt vô tội, tiến tới khoác tay tỷ tỷ: “Tỷ ơi, muội muội dễ thương của tỷ đã đến rồi nè, tỷ không vui sao?”
“Chẳng lẽ tỷ tỷ không hoan nghênh muội sao? Vì để gặp tỷ tỷ, sáng nay muội còn không buồn ngủ nướng luôn đó.”
“Tỷ tỷ lạnh nhạt như vậy, là không thích muội sao? Ta buồn quá.”
Tỷ tỷ bị ta làm cho đau đầu, phải bóp trán, nhưng thấy ta sắp khóc, vội vàng miễn cưỡng mà nói: “Không phải không thích muội, thôi, đừng khóc.”
“Em biết mà, tỷ tỷ là tốt nhất!”
Ta từ khóc chuyển sang cười, dựa vào người tỷ tỷ, rõ ràng là cơ bắp của nàng ấy đều cứng hết lại.
Ta không nhịn được, chọc chọc vào cánh tay tỷ.
Chậc chậc, cơ bắp cứng rắn thật, không thể so với đôi tay mảnh mai của ta.
Cảnh tượng gặp mặt của ba người trước cổng thành tất nhiên lọt vào mắt Thái tử Thẩm Tu Trúc.
Dù hắn đã cải trang, nhưng ta vẫn nhận ra ngay.
Thẩm Tu Trúc không lộ mặt, chỉ dừng ánh mắt trên người ta khá lâu rồi mới quay đi.
Kiếp trước, sau khi tỷ tỷ về kinh được ba ngày, thánh chỉ ban hôn của Hoàng thượng đã ban xuống, gả tỷ cho Thẩm Tu Trúc làm chính phi.
Nhưng tỷ tỷ ta vốn quen tự do, phóng khoáng, thoải mái như ở biên cương, tính cách nàng ấy lại thẳng thắn, càng không câu nệ tiểu tiết.
Ngày đại hôn, tỷ tỷ đội khăn voan đỏ, lén nói với ta rằng, sau khi từ phủ Thái tử trở về sẽ đưa ta đi cưỡi ngựa ngắm cảnh.
Nhưng chưa đầy ba tháng, một tỷ tỷ hào sảng đã trở thành một thi thể lạnh băng, được khiêng ra từ phủ Thái tử.
Phụ thân tức giận, cầm kiếm xông vào Đông cung đòi công lý.
Nhưng ông chỉ biết dẫn binh đánh trận, đâu hiểu được lòng người hiểm độc.
Một phút bốc đồng, cả phủ đã bị đưa lên pháp trường xử trảm.
Sau khi trọng sinh, ta đã đến kinh sớm hơn một tháng.
Ta dọn dẹp sạch sẽ phủ đệ, thuê người hầu và quản gia và nắm rõ thứ quyền lực phức tạp ở chốn kinh thành này.
“Không đi nhầm chứ?”
Phụ thân đứng trước cửa không dám vào, lại lùi lại nhìn tấm biển cũ kỹ.
Điểm Châu nhanh chóng nói: “Đều là Nhị tiểu thư, biết được lão gia và Đại tiểu thư sẽ về kinh. Tiểu thư nghĩ rằng phủ ở kinh thành đã lâu không có ai ở nên đặc biệt đã cho người dọn dẹp trong ngoài sạch sẽ, muốn hai vị cảm nhận được sự ấm áp của phủ chúng ta.”
Đúng là người ta dạy bảo có khác.
Thấy phụ thân nhìn ta đầy cảm động, trên mặt ta hiện ra vẻ e thẹn đúng mức.
“Tiểu nữ nhi à, tốn không ít tiền nhỉ?”
Nụ cười của ta cứng lại, ngơ ngác nhìn ông.
Lòng thành của ta, người không thấy, chỉ thấy tiền bay sao?
“Ít cũng phải mấy vạn lượng, đủ mua nhiều ngũ cốc, nếu không thì đổi lấy áo ấm mùa đông cũng được.”
Tỷ tỷ ta bổ sung thêm một câu.
Ta trừng mắt nhìn qua, tức chết đi được, kiếp trước không chơi cung đấu lại được ai, đáng đời!
Ta hít sâu, nghiến răng nói với nụ cười gượng gạo:
“Không sao, con có tiền!”
Mắt phụ thân sáng lên như hai cái đèn pha.
Ta linh cảm không tốt, vội vàng quay người.
“Chút nữa có tỳ nữ và quản gia dẫn phụ thân và tỷ tỷ đi thay đồ, con đi nghỉ trước, viện của hai người ở phía đông.”
Để tránh bị phụ thân mượn tiền ngay lần đầu gặp mặt, ta chạy nhanh như bay.
Tất nhiên, điều quan trọng hơn là, ta phải đi tạo mối quan hệ với vị hôn phu tương lai.
Thái tử phi, nhất định phải là ta.
Khoảng nửa tháng trước, ta và Thái tử đã có lần đầu gặp nhau rồi.
Ta đã bỏ ra số tiền lớn để mua thông tin, rồi sắp xếp một màn kịch ở nơi hắn sẽ đi qua.
Anh hùng cứu mỹ nhân, và ta chính là mỹ nhân đó.
Anh hùng đương nhiên là Thẩm Tu Trúc.
Ta nhất quyết bày tỏ lòng biết ơn, liền lấy ra một vạn lượng ngân phiếu.
Thẩm Tu Trúc dù là Thái tử, nhưng khi thấy số tiền trên ngân phiếu, mắt cũng trợn lên.
Ngay lập tức, hắn tỏ ra ân cần và cũng trở nên thân thiện hơn với ta.
Ta cầm ngân phiếu trong tay, nói giọng ngọt ngào với hắn: “Ta và công tử nhất kiến như cố, không biết ta có may mắn được mời công tử đến Kim Ngân Lâu nói chuyện không?”
Kim Ngân Lâu, đúng như tên gọi, chất đầy vàng bạc, rượu và thức ăn ở đây đắt đỏ kinh khủng.
Hương vị tiền bạc này càng khiến Thẩm Tu Trúc thêm tò mò.
Cảnh tượng ở cổng thành sáng nay chắc hẳn đã lọt vào mắt hắn, trước khi đến, hắn đã biết ta là tiểu thư của phủ Tướng quân.
Thương nhân giàu có bình thường và tiểu thư phủ Tướng quân là hai đẳng cấp hoàn toàn khác nhau.
“Tiểu thư có biết ta là ai không?” Hắn hỏi vậy là để thử, sợ ta cố tình tiếp cận.
Còn ta, giỏi nhất là giả vờ ngây thơ.
“Là ai?”
Hắn đột nhiên nói: “Thẩm Tu Trúc.”
Ánh mắt dán chặt vào ta, nhất định phải nhìn rõ từng biểu cảm của ta.