Hắn cúi đầu, hàng mi đen dày nhẹ rủ xuống, sắc mặt tái nhợt.
“Nhưng nếu nàng không ghét bỏ, ta làm tiểu phu cũng không sao.”
Ta nhất thời không biết nên kinh ngạc vì hắn muốn làm tiểu phu, hay vì vấn đề thân thể của hắn.
Nắm lấy cổ tay hắn, ta cẩn thận kiểm tra mạch tượng, không phát hiện điều gì bất thường, liền dò hỏi:
“Huynh nhận ra từ khi nào?”
“Từ thuở thiếu niên đã như vậy.”
Vậy nên khi ấy hắn mới nói, cả đời này sẽ không thành thân.
Nhưng vấn đề này với nam nhân mà nói… dáng vẻ ủ rũ của hắn thật sự khiến người ta xót xa.
“Nếu không thì… huynh cởi quần ra, để ta xem thử?”
Ta vốn xuất phát từ tấm lòng của một thầy thuốc, nhưng không biết tại sao khi lời vừa thốt ra, lại đột nhiên mang theo vài phần ám muội khó hiểu.
Mặt ta nóng bừng, chỉ muốn cắn lưỡi nuốt lại câu nói vừa rồi.
Hắn cũng không khá hơn, vành tai đến tận cổ đều đỏ bừng như bị nước nóng đổ qua, yết hầu khẽ chuyển động, giọng nói trầm thấp còn mang theo chút khàn khàn khó giấu.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn đáp ứng.
“Đợi… đợi đến tối…”
“……Được.”
Bữa cơm này ăn mà lòng không yên.
“A Duẫn về phòng trước đi, ta rửa bát xong sẽ tới.”
Từ đầu đến cuối hắn không hề nhìn ta.
Nhân lúc hắn đang rửa bát, ta liền trốn vào phòng, lật lại sách thuốc xem xét một lần nữa.
Vấn đề của nam nhân đa phần là do bẩm sinh không đủ, hoặc do tổn thương về sau.
Hắn lớn lên trong cung, cũng không thể loại trừ khả năng từng bị người khác hạ dược.
Nhưng nếu là hắn, thì những thứ này chẳng còn quan trọng nữa.
Có cũng được, không có cũng không sao.
Chỉ lo hắn tự dằn vặt, nhất quyết muốn tìm cho ta một vị chính phu khác…
Nghĩ đến đây, ta lại nhịn không được mà bật cười.
“A Duẫn.”
Ta hoàn hồn lại, chỉ thấy Phó Thận đứng nơi cửa, một thân rộng áo mỏng, tóc dài buông xõa, trên người vẫn còn vương chút hơi nước sau khi rửa mặt.
Hắn mở miệng, có vài phần do dự.
“Ta có thể vào không?”
“…Ừm, phòng hẹp, huynh ngồi trên giường đi.”
Tim ta đập liên hồi, quay lưng đi như muốn che giấu, chậm rãi thắp thêm vài ngọn nến, rồi thong thả rửa tay.
Sau lưng truyền đến tiếng xột xoạt khe khẽ.
Chớp mắt tiếp theo, vạt áo rơi xuống.
Trên vách tường phản chiếu bóng dáng cao lớn của hắn, vai rộng eo thon, bóng hình khẽ cong trong màn giường mỏng.
Thời gian trôi qua trong tĩnh lặng.
“Ta… Ta chuẩn bị xong rồi.”
Ta hít sâu một hơi, xoay người lại, vẫn không thể kiềm chế hơi nóng lan tràn trên mặt.
Ánh nến trong phòng sáng rực, bao phủ lên thân thể hắn một tầng sắc vàng ấm áp.
Hắn nghiêng mình dựa vào cột giường, nhắm chặt mắt, căng thẳng đến cực độ, tựa như một cánh cung bị kéo đến tận cùng mà không dám bật ra.
Ta cố nén hơi thở run rẩy, bước tới, ngồi xuống, mượn ánh nến mà tỉ mỉ quan sát.
Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay ta chạm đến—
Phó Thận như không chịu nổi, lập tức đưa tay nắm chặt cổ tay ta, quay mặt đi, cắn răng nghẹn ra mấy chữ.
“A Duẫn… Đừng chạm vào, bẩn…”
“Vậy… Vậy huynh tự cầm, đưa cho ta xem đi…”
….
Ta rất chắc chắn rằng Phó Thận đã động tình.
Khóe mắt hắn ửng đỏ, lồng ngực phập phồng, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài từ trán, theo gò má, cằm, nhỏ xuống vùng bụng rắn chắc.
Cơ thể hắn nóng hổi, làm ta cũng như bị thiêu đốt, hơi thở rối loạn, đầu mũi rịn mồ hôi.
Dù vậy, chỗ đó của hắn vẫn không hề có chút phản ứng nào.
Ta trầm mặc, nhặt áo rơi dưới đất khoác lại cho hắn, cố gắng giữ vẻ trấn định.
“Hình dạng, kích thước không có gì bất thường.
“Ta sẽ kê vài thang thuốc, huynh cứ từ từ uống, chuyện này không cần lo lắng quá mức…
“Quá căng thẳng cũng không được.
“Dù sao cũng không vội, huynh cứ nghĩ về chuyện hôn lễ của chúng ta trước đã, sau khi thành thân, từ từ điều dưỡng cũng không muộn.”
Sắc đỏ trên mặt Phó Thận dần nhạt đi, hắn nghiêng đầu sang bên, thu dọn lại chính mình, cùng với tôn nghiêm và thể diện vừa bị đánh rơi.
“Đều nghe A Duẫn… Ta nghe nói, còn có cách khác để làm hài lòng nữ nhân…
“Ta sẽ nghiêm túc học, A Duẫn… Đừng chán ghét ta.”
13
Lễ thành thân của ta và Phó Thận không quá linh đình.
Nhưng những gì cần có, đều không thiếu.
Bái đường trong y quán, lão quản gia chủ trì hôn lễ.
Khách khứa đều là người quen cũ.
Có Ngô Tiểu Mãn hái thuốc, Mạnh nhị lang tặng mèo, Triệu tú tài trong thư viện cũng đến, ngay cả Tôn đại phu cũng gửi quà mừng.
Trong ngoài náo nhiệt vô cùng.
Vài vị thím tẩu vây quanh ta vào tân phòng, vui vui vẻ vẻ nói vô số lời cát tường.
Ta từng người từng người đáp lễ, đến lượt Lý đại tẩu, nàng ta chớp mắt với ta một cái.
Ta khẽ cong môi cười.
Dưới gối đặt một quyển sách nàng tặng, ta đã cùng nàng đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.
Khi Phó Thận vào phòng, trên người không hề vương hơi men.
Mọi người đều biết thân thể hắn không tốt, nên không ai ép hắn uống rượu.
Hơn nữa, rượu ngon cất giữ nhiều năm từ tướng quân phủ, lại thêm rượu hoa đào ta tự tay ủ, từng chén từng chén, dễ khiến người ta say.
Ngô Tiểu Mãn uống đến say mèm, mơ hồ lẩm bẩm:
“Âm mưu, đây chính là âm mưu của A huynh Phó gia!”
Gió mùa hạ mang theo hơi nóng nhè nhẹ.
Trong tân phòng, chỉ có một lớp chăn mỏng.
Ánh nến song long phượng xuyên qua màn che đầy hoa văn cát tường, phản chiếu lên mặt, lên mắt, chỉ còn lại sắc vàng dịu dàng.
Trong tĩnh lặng, mọi tiếng động nhỏ bé đều bị khuếch đại vô hạn.
Thấy ta không nhúc nhích, Phó Thận nghiêng người, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, trán khẽ chạm xuống một nụ hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước.
Khi hắn định đi xa hơn, ta ngăn lại.
“A huynh, uống thuốc trước đã.”
Hắn uống thuốc, súc miệng xong, lại trở lại bên ta.
Chẳng đợi hắn ôm, ta đã tự mình chui vào lòng hắn.
Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai.
“A Duẫn, thuốc hôm nay có gì khác với thường ngày? Ta thấy hơi nóng.”
“Một chút thuốc dẫn, huynh không thích sao?”
Hắn im lặng hồi lâu, vậy mà lại xin lỗi ta.
“Xin lỗi.
“Hôm nay khách khứa đến nhiều, trong đó không thiếu lang quân trẻ tuổi anh tuấn, nàng có để mắt đến ai không?
“Ta vốn nghĩ Ngô Tiểu Mãn còn nhỏ, giờ xem ra cũng không tệ…”
Hắn tự nói, chẳng dám nhìn ta, giọng nói ngày càng thấp, hiển nhiên chính hắn cũng nhận ra, đêm tân hôn lại tìm chính thất cho thê tử, thực sự không hợp lẽ.
Ta thuận theo lời hắn, tiếp tục nói:
“Vậy nếu sau này ta thiên vị huynh quá mức, lạnh nhạt với Ngô Tiểu Mãn, vậy phải tính sao?”
Có phải tính là sủng thiếp diệt thê không?
Thật khó mà tưởng tượng một người nghiêm túc như hắn lại được sủng đến mức kiêu ngạo.
Ta vùi trong ngực hắn, cười khẽ.
Phó Thận lại tưởng ta vui vẻ, chần chừ khuyên nhủ:
“Phu thê hòa thuận mới là chính đạo… Không thể chỉ vì thấy ta đáng thương mà thiên vị quá mức, gây bất hòa trong nhà…”
Ta ngẩng đầu, mạnh dạn nâng mặt hắn, đặt lên môi hắn một nụ hôn.
“Huynh là phu quân bên nhỏ, huynh không có quyền quyết định, tất cả đều do ta.”
….
Khi thành lễ, ta chưa từng nói với Phó Thận, những ngày qua hắn uống đều là thuốc bổ dưỡng gân cốt.
Đêm nay cũng vậy.
Chẳng qua lòng hắn bất an, nên ngay cả thuốc ôn bổ cũng khiến hắn thấy bức bối.
Ta hít sâu, đau đến mồ hôi ướt cả người.
Hắn cũng thế, chân mày cau chặt, kiên nhẫn vỗ về ta.
Trong màn giường, từng đợt hơi nóng quấn lấy nhau không tan, chăn mỏng chẳng biết bị hất đi đâu.
Ta vùi mình trong lòng hắn, trở mình hết bên này đến bên kia, không ngừng gọi hắn.
“A huynh, ta đau quá.”
“Ừm.”
“Đại tướng quân, ta chỉ thích huynh.”
“…Ừm.”
“Phu quân, ta không cần ai khác.”
Vốn dĩ cơn đau đã dần dịu đi, nhưng động tác trân trọng đến cực điểm của hắn lại khiến ta muốn khóc.
Khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi áp lên lồng ngực hắn, ta bắt đầu lẩm bẩm những lời ngớ ngẩn.
Ánh nến bập bùng.
Đôi mắt nhập nhèm hơi sương, nhìn không rõ vật gì.
Lọt vào tai, chỉ còn từng tiếng dịu dàng đáp lại.
“Được.”
14
Sáng hôm sau, dâng trà cho công công bà bà, hồi phủ Ninh Viễn hầu.
Lão quản gia bước nhanh như gió, tươi cười hớn hở, gọi ta một tiếng “phu nhân”.
Ta bị gọi đến mức ngượng ngùng, mặt nóng bừng, nghiêng đầu nhìn Phó Thận.
Hắn chỉ biết cười với ta.
“Nếu không quen, vẫn cứ gọi là cô nương như trước kia đi.”
Ta khoác lấy tay hắn, không nhịn được muốn làm nũng.
“Không muốn.”
Lão quản gia cười đến híp mắt, nhìn chúng ta dâng hương trước linh vị lão tướng quân và trưởng công chúa.
Ta còn mang theo một hũ rượu hoa đào, rót kính hai chén, đổi lời gọi thành “cha” và “mẹ”.
“Chắc chẳng bao lâu nữa, phủ ta cũng sẽ có tiểu chủ tử rồi.
“Trẻ con nháo nhào, cả phủ náo nhiệt, thật là tốt.”
Lão quản gia nghĩ đến mà vui vẻ không thôi.
Ta và Phó Thận cũng không nhịn được cười.
Môn phòng vào bẩm báo:
“Chủ quân, phu nhân, An Tây tướng quân cầu kiến.”
“Không gặp.”
Lão quản gia đáp.
An Tây tướng quân đã cưới vợ, nhưng sau hôn lễ lại chẳng được như ý.
Thê tử của hắn muốn quản gia, nhưng cha mẹ hắn lại không chịu buông quyền.
Vị phu nhân kia là người nóng nảy, trực tiếp dùng một cây trường thương đuổi hai ông bà ra khỏi cửa, dọa đến mức hai người hồn xiêu phách lạc, còn ngay giữa đường phố mà mất hết thể thống, mắng hắn bất hiếu.
Mấy huynh muội của hắn cũng gây loạn trong phủ, người thì muốn gả vào hào môn quyền quý, kẻ thì muốn có một chức quan nhàn hạ.
Hết thảy những chuyện ấy, đều trở thành trò cười cho thiên hạ.
Ta nhấp một ngụm trà thanh, chỉ thản nhiên nói:
“Mỗi người đều có duyên số của riêng mình.”
Lão quản gia cười nhàn nhạt, liếc nhìn Phó Thận, nghĩ đến bức thư năm xưa gửi cho phụ mẫu của Phó Thanh Trì.
“Vẫn là chủ quân cao tay hơn một bậc.”
Phó Thận sợ ta không vui, dè dặt nhìn ta.
Ta không nhịn được cười, giúp hắn chỉnh lại mũ quan.
“Phúc họa không có cửa, đều do người tự chuốc lấy.”
Nhân lúc lão quản gia không để ý, ta nhanh chóng hôn nhẹ lên vành tai hắn, thấp giọng thì thầm:
“Hôm nay ta rất, rất muốn ăn kẹo mơ.”
Vị quân tử đoan chính trầm mặc, đôi mắt trong sáng phản chiếu bóng dáng nhỏ bé của ta.
“Được.”
Phiên ngoại: A Duẫn
Khi ta chừng bảy tám tuổi, đã nghe nói trong phủ có một vị đại lang quân, nhưng quanh năm suốt tháng chẳng mấy khi thấy mặt.
Tỷ tỷ chăm sóc ta nói:
“Đại lang quân học trong cung đấy, nhưng học hành không giỏi, trưởng công chúa thường xuyên viết thư mắng người.”
Lúc ấy, lão tướng quân trấn giữ biên cương, trưởng công chúa thường niên cô độc trong phủ tướng quân, niềm mong mỏi duy nhất chính là dồn cả vào con trai.
Nhưng trong cung liên tục truyền ra tin tức lang quân kiêu căng ngang bướng, thậm chí dân chúng kinh thành cũng bàn tán, nói con trai của trưởng công chúa và trấn quốc đại tướng quân là kẻ bất tài, phế vật.
Trưởng công chúa tức đến đau ngực, thân thể vốn đã yếu, lại càng phải triệu triệu Triệu ngự y.
Khi ấy ta dần khỏe hơn, liền đi theo Triệu ngự y làm tiểu đồng, mỗi lần đến phủ công chúa đưa thuốc, đều thấy nàng ôm ngực rơi lệ.
Triệu ngự y nói, trưởng công chúa không phải tức giận vì con trai vô dụng.
Vậy thì vì cái gì?
Ta không hiểu.
Nhưng trưởng công chúa là người cực kỳ dịu dàng, mỗi lần ta đến, nàng đều sai người lấy bánh ngọt cho ta ăn, có khi còn cho ta một nắm kim quả tử hoặc một hai viên kim nguyên bảo, bảo lão quản gia may cho ta y phục mới.
Nhưng ta lại chẳng giúp được gì cho nàng.
Những trò đùa của trẻ con chỉ khiến nàng khẽ mỉm cười, nhưng không thể làm nàng thực sự vui vẻ.
Lão quản gia xoa đầu ta, bảo rằng người lớn có rất nhiều phiền muộn, tiểu nương tử con con, ngoan ngoãn ăn bánh, đừng phiền lòng theo.
Ta nhét kim quả tử và kim nguyên bảo vào túi nhỏ, thầm nghĩ, nếu có dịp gặp đại lang quân, ta sẽ khuyên hắn, nếu học không hiểu thì cứ hỏi tiên sinh nhiều hơn, đừng làm trưởng công chúa đau lòng nữa.
Ta chưa từng nói với ai, trưởng công chúa rất giống mẫu thân đã mất của ta, ta hy vọng mỗi ngày nàng đều có thể vui vẻ.
Năm thứ ba ta ở tướng quân phủ, vào tiết lập hạ, biên cương truyền về tin tức, lão tướng quân bại trận, còn bị thương.
Trưởng công chúa lo lắng đến mức thổ huyết, bệnh tình nguy kịch.
Đại lang quân khi ấy mới từ cung trở về.
Lúc đó, hắn sắp tròn mười chín tuổi.
Những lang quân cùng trang lứa, kẻ thì dùi mài kinh sử, kẻ thì chuyên tâm tập võ, ai nấy đều có tiền đồ rộng mở.
Nhưng đại lang quân học cùng hoàng tử trong cung, thế mà một chút thành tựu cũng chẳng có.
Hắn đến dược phòng sắc thuốc cho trưởng công chúa.
Đó là lần đầu tiên ta gặp hắn.
Hắn rất cao, nhưng lại gầy gò, tựa như trúc biếc bị tuyết đông đè nặng, lặng lẽ cắm rễ nơi đất lạnh ẩm ướt, chẳng hay biết xuân sang.
Hắn cúi lưng thật cẩn thận hỏi Triệu ngự y rằng sắc thuốc cần bao nhiêu nước, lửa nên khống chế thế nào.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình, hắn quay lưng về phía cửa, ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp, bàn tay thon dài cầm lấy quạt, kiên nhẫn ngồi bên lò sưởi mà quạt lửa, tà áo nguyệt bạch yên lặng buông chạm đất.
Ta trốn ngoài cửa nhìn hắn thật lâu, cảm thấy hắn chẳng hề giống lời người ngoài nói, bấy giờ mới rón rén bước vào.
“Đại lang quân…”
Hắn quay đầu nhìn ta, đôi môi đỏ thẫm thanh tú nhẹ mím, sắc mặt bình tĩnh, chỉ có mi mắt mỏng manh bị hơi nóng từ lò thuốc làm ửng hồng.
“Tiểu nương tử nhà Lâm Thiên Hộ, tìm ta có việc gì sao?”