Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại NHẤT THUỲ KHUYNH THÀNH Chương 5 NHẤT THUỲ KHUYNH THÀNH

Chương 5 NHẤT THUỲ KHUYNH THÀNH

7:43 sáng – 04/02/2025

Triệu tú tài nghe vậy, nhẹ nhõm thở ra, cảm kích dâng tặng chẩn phí, lại hướng ta chắp tay hành lễ, áy náy nói:

“Lâm đại phu tâm tư tinh tế, vừa nhìn đã thấu nỗi lòng của mẫu thân ta…

“Những năm qua, ta thi trượt hết lần này đến lần khác, không mặt mũi nào đối diện với bà ấy.

“Ngày thường đều ở thư viện ăn ngủ, ít khi quan tâm đến mẫu thân, mới dẫn đến họa lớn hôm nay, thực sự hối hận vô cùng.”

“Triệu tú tài vốn nổi danh hiếu hạnh, lại tài trí hơn người, ngày vinh hiển chốn quan trường chắc chắn không còn xa.

“Chỉ là, thi cử là đại sự của cả đời, không tránh khỏi lo lắng căng thẳng, chi bằng thử điều hòa hơi thở, giữ tâm tĩnh lặng, nghĩ nhiều đến chuyện vui vẻ, cố gắng hết sức là được.

“Sách có câu: Tận lực mà vẫn không thành, thì cũng không có gì phải hối tiếc.

Nghe xong, Triệu tú tài cúi thấp người, cung kính hành đại lễ.

“Triệu Ký xin lĩnh giáo.”

Hắn lại đứng thẳng người, ánh mắt nhìn ta ẩn chứa vài phần nhu tình:

“Triệu Ký ngu dốt, hôm nay may nhờ Lâm đại phu khai giải, chẳng khác nào nghe được tiên âm, trong lòng bỗng chốc sáng tỏ.

“Nghe nói Lâm đại phu hiện không còn hôn ước, một thân gánh vác gia môn… Nếu ngày sau ta đỗ đạt, ta… ta có cơ hội đến cầu thân chăng?”

Thấy hắn đỏ mặt thẹn thùng, ta vội cắt ngang, lời lẽ thẳng thắn rõ ràng.

“Ta có huynh trưởng, lòng cũng đã có chốn quy về, chưa từng chấp nhất chuyện tình ái.”

Triệu tú tài đột nhiên cảm thấy bản thân đường đột, sắc mặt tái nhợt, nghẹn lời không biết nói gì.

Thấy ta định rời đi, hắn cười khổ, cố chấp muốn đưa ta về nhà.

“Không cần đâu, đêm nay trăng sáng, chẳng cần đốt đèn.”

Đang từ chối, ta bỗng thấy ngoài tiểu viện có người cầm đèn đứng đợi.

Dưới ánh trăng, bóng dáng cao lớn của hắn bị kéo dài, trông có chút đơn bạc.

Bên cạnh, tiểu ly miêu nôn nóng chờ đợi, cứ nhảy lên nhảy xuống, mãi đuổi theo cái bóng của chính mình.

Ta nhìn hắn, hắn cũng như có cảm ứng mà ngoảnh đầu nhìn ta, ánh mắt trầm lặng như nước.

Ta không nhịn được cười, lòng lập tức muốn trở về.

“A huynh của ta đến đón ta rồi, Triệu tú tài xin hãy quay về.”

10

Hôm sau xuân quang rực rỡ, vạn sự đều thuận lợi.

Vẫn như hôm trước, ta thuê một phu xe đưa chúng ta đến chân núi.

Đi bộ lên núi, Tiểu Hoa vẫy đuôi, nhảy nhót dẫn đường phía trước, trông như một con tiểu hổ vằn.

Vừa đi vừa nghỉ, mất hai canh giờ mới đến được chùa Phổ Tế.

Rừng sâu rậm rạp, chim hót côn trùng kêu, hương hoa dại thoang thoảng, không hề thấy mệt mỏi hay nhàm chán.

Trước bậc thềm đá của chùa, một tiểu sa di đang ngủ gà ngủ gật, đầu tròn trịa gật gù, miệng hơi hé, lộ ra mấy chiếc răng trắng nhỏ.

Chính là người ta quen biết từ trước.

“Minh Tồn.”

Bất chợt nghe có người gọi mình, tiểu sa di giật bắn người, còn chưa kịp tỉnh hẳn, đã hấp tấp biện hộ:

“Sư phụ, con không lười biếng! Con đang nghiêm túc đợi…”

Chờ đến khi mở mắt ra, trước cửa nào có sư phụ, chỉ có một nam một nữ cùng một con mèo nhỏ, đúng là A Duẫn cô nương mà sư phụ bảo hắn chờ.

Hắn mừng rỡ nhảy đến trước mặt ta, kéo lấy tay áo nũng nịu:

“Sư phụ không gạt con, A Duẫn cô nương thật sự đến rồi!

“Vị này… vị này chính là phu quân của A Duẫn cô nương sao? Thật cao lớn nha, nếu có thể cho con một viên kẹo, hì hì, vậy thì đúng là người có phúc, phúc thọ vô biên rồi!”

Tiểu sa di lanh lợi, giỏi lấy lòng người, làm người ta không nhịn được mà yêu thích.

Phó Thận cúi mắt nhìn hắn một lúc, thản nhiên giải thích:

“Ta là A huynh của nàng.”

Sau đó, hắn cực kỳ hào phóng, lấy cả gói mơ đường trong tay nải ra, tất cả đều đưa cho tiểu sa di.

Tiểu sa di hớn hở định đưa tay nhận lấy, nhưng viên kẹo lại bị một bàn tay trắng mũm mĩm từ phía sau giật đi giữa chừng.

Không thèm quan tâm đến gương mặt méo xệch sắp khóc của tiểu sa di, trụ trì tủm tỉm cất kẹo vào tay áo, chắp tay niệm Phật:

“Đã lâu không gặp, Lâm đại phu gần đây vẫn khỏe chứ?”

“Vạn sự đều tốt.”

Mắt ông ta khẽ động, đảo qua ta và Phó Thận một lượt, sau đó mới nhìn hắn, cười hỏi:

“Đại tướng quân, hôm nay có đạt được ước nguyện chưa?”

“Đương nhiên.”

Trụ trì và Phó Thận không giống như lần đầu gặp mặt.

Thấy ta nghi hoặc, Phó Thận thấp giọng giải thích:

“Đã từng có duyên gặp hai lần.”

Còn những chuyện khác, hắn không nói nữa.

Trụ trì chỉ cười, nhìn bọn ta một lúc, rồi nói đã chuẩn bị cơm chay.

Minh Tồn quên mất chuyện ăn kẹo, vui vẻ chạy đi chơi trốn tìm với Tiểu Hoa.

Dùng cơm xong, ta mới nói rõ ý định đến đây.

Trụ trì đưa chúng ta đi về phía hậu sơn.

“Sơn hoa rực rỡ, mấy ngày trước du khách chen chúc, mỗi người chỉ được thưởng hoa một khắc.

“Hôm nay dù chỉ có hai vị, nhưng quy củ không thể phá bỏ…”

Ông ta đứng chặn cửa, chỉ vào hòm công đức bên cạnh.

Ta không vội, liếc nhìn gói kẹo mơ thò ra một góc từ tay áo của ông ta, khẽ cười:

“Lễ vật dâng Phật đã sớm nằm trong tay áo ngài, chẳng lẽ tấm lòng còn chưa đủ thành kính sao?”

Còn chưa đợi trụ trì mở miệng, một hòa thượng hớt hải chạy đến, thở hồng hộc bẩm báo:

“Minh Tồn sư đệ cùng một con ly miêu lén lút vào tịnh phòng của ngài!

“Toàn bộ bánh quế hoa đường cao, kẹo lạc quý ngài cất kỹ trong tủ đều bị ăn sạch rồi!”

Sắc mặt trụ trì lập tức biến đổi, vội vàng theo hòa thượng rời đi, chỉ để lại một câu mắng giận dữ văng vẳng giữa không trung.

“Tiểu tử thối! Phải đánh!”

Ta giơ chiếc chìa khóa nhỏ Minh Tồn đưa cho, mỉm cười với Phó Thận.

“Mau, mau vào thôi!”

….

Rừng đào sau núi, hoa nở tự nhiên, linh khí ngưng tụ.

Nhìn xa như mây hồng phất phơ, tựa tấm sa mỏng của mỹ nhân vắt hờ lên sườn núi xanh thẳm, mờ mờ như khói, hồng hồng như lụa.

Nhìn gần, gió thổi cánh hoa rơi rực rỡ, xếp chồng từng tầng, trải thành con đường hoa mềm mại dưới chân, hương thơm dịu dàng len lỏi vào từng hơi thở.

Đào hoa nghiêng theo gió xuân, ánh nắng ấm áp, mây mờ tỏa khói.

Ta cùng Phó Thận chậm rãi leo lên đỉnh núi, rồi ngồi dưới tán đào.

Ta lấy bọc nhỏ trong tay hắn, thò tay rút ra một túi nước, rồi như trò ảo thuật, lại móc ra hai chiếc chén trúc nhỏ tinh xảo.

Đưa hắn một chiếc, mở nút túi nước, rót đầy rượu vào chén.

“Phong cảnh đẹp phải đi cùng mỹ tửu.

“Đây là rượu hoa đào ta ủ từ năm ngoái, giờ uống là vừa.

“Nhưng mà A huynh thân thể chưa lành hẳn, chỉ được uống nửa chén thôi.”

Hai chiếc chén trúc khẽ chạm nhau, vang lên tiếng trong trẻo như ngọc khẽ va.

Rượu vừa chạm môi đã ngọt dịu, vị men nhẹ nhàng mà mềm mại.

Ta không kìm được, lại tự rót cho mình một chén, ngửa cổ uống cạn.

Men rượu nóng lên, khuôn mặt ta dần ửng hồng.

Thấy Phó Thận chậm rãi uống hết nửa chén rượu, ta tò mò hỏi hắn:

“A huynh, ngon không?”

Mây trên đỉnh núi mỏng manh, ánh dương có chút chói chang.

Cánh hoa rơi đầy vai áo hắn, hắn liếc ta một cái, rồi lại dời mắt về phía xa.

“Ngọt thanh khi uống, hương thơm lan tỏa, tay nghề của A Duẫn quả nhiên rất tốt.”

“Đây là lần đầu tiên ta ủ rượu đấy.”

Ta có chút đắc ý, cười hai tiếng, lắc nhẹ túi nước, uống nốt chút rượu cuối cùng.

“Đáng tiếc sợ bị trụ trì phát hiện, hôm nay mang theo hơi ít.”

Lúc này hắn mới quay đầu lại, nhìn ta rất lâu, rồi chậm rãi nói:

“Không được tham chén.”

Ánh nắng khiến cả người ấm áp, ta lười biếng lên tiếng vâng dạ, dựa vào gốc đào, xoay xoay chén trúc trong tay, chút rượu còn sót lại lấp lánh dưới ánh mặt trời.

“Hôm qua thất hẹn, A huynh có giận không?”

“Không có.”

Nhớ lại dáng vẻ im lặng của hắn khi ta trở về, ta khẽ hừ một tiếng:

“Nói dối.”

“Ta không giận, chỉ là nhớ đến trưởng công chúa.”

Phó Thận rời nhà từ nhỏ, tình cảm với phụ mẫu đều vô cùng nhạt nhòa.

Khi sống trong cung, hắn thỉnh thoảng nghe cung nhân nhắc đến trưởng công chúa.

Cung điện hoang tàn nơi hắn thường lui tới, thực chất chính là nơi bà từng ở lúc nhỏ.

Góc tường cung điện có một gốc đào, mỗi năm xuân đến, chỉ nở vài đóa lẻ tẻ.

Đến mùa hạ, mưa nhiều, mấy trái đào non ẩn dưới tán lá vẫn không tránh khỏi bị cuồng phong quật rơi lả tả.

Hắn đôi khi đứng dưới mái hiên, lặng nhìn những trái đào xanh ấy, liền vô thức nhớ đến mẫu thân nơi tướng quân phủ.

Nhưng mỗi năm hắn chỉ được gặp bà một lần trong yến tiệc cung đình.

Bên cạnh hắn, chưa từng thiếu cung nữ, thái giám.

Những ngày tháng ấy, hoàng đế quản hắn rất nghiêm.

Về sau, trong cung liên tục truyền ra tin hắn ngang bướng, trưởng công chúa liền viết thư trách mắng hắn.

Đến khi mẫu tử gặp nhau, giữa ánh mắt quần thần, Phó Thận chỉ nhàn nhạt hành lễ, thưa một tiếng:

“Trưởng công chúa vạn an.”

Lúc hắn ngẩng đầu quay đi, thoáng thấy ánh đèn cung đình rực rỡ, phản chiếu nơi khóe mắt nàng chút đỏ hoe.

Hắn quay lưng với mẫu thân, nhẹ nhàng nuốt xuống một tiếng nghẹn ngào, chỉ nói gió lớn, xin nàng hồi cung nghỉ ngơi.

Có một năm cuối hạ, hắn lại đến cung điện ấy.

Cây đào cành lá sum suê, kẽ lá có mấy con chim nhỏ ríu rít, thấy bóng người liền vội vàng đập cánh bay đi.

Hắn cúi đầu tìm kiếm.

Trên cành vẫn còn mấy trái đào xanh chưa chín, vỏ ngoài mỏng manh.

Phó Thận hạ mắt, nhặt cánh hoa rụng trên gối, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Trưởng công chúa cũng yêu đào hoa như nàng, rượu hoa đào nàng ủ, hẳn là người cũng sẽ thích.”

“Trong phòng ta còn nhiều hũ, sau này sẽ mang thêm đến hiếu kính người.”

Lời vừa dứt, hắn liền nghiêng mắt nhìn ta, giọng điệu không nặng không nhẹ mà hỏi:

“Còn nhiều lắm sao?”

Dưới tán đào, ánh sáng lốm đốm lay động, làm đầu óc cũng trở nên mơ hồ.

Phải rồi.

Rượu ấy, vốn là ủ để uống trong ngày thành thân.

Tiểu nương tử khi sinh ra, phụ thân đã bắt đầu chôn rượu ngon, chỉ đợi đến ngày gả đi, khui hũ, cùng tân khách chung vui.

Phó Thận khép mắt lại, trong lòng chua xót, khẽ thì thầm:

“A Duẫn, mấy năm trước ta cũng đã chôn rượu ngon trong phủ.”

Vậy nên không cần lo lắng, hôn lễ sẽ không thiếu mỹ tửu.

“Hôm qua, nàng thấy Triệu tú tài thế nào?”

Hắn hỏi một câu, nhưng mãi không nhận được hồi đáp.

Bất chợt, có một vật mềm mại tựa vào vai hắn.

Hắn nghiêng đầu nhìn.

Chỉ thấy tiểu nương tử đôi má hây hồng, khẽ tựa vào vai hắn, đôi môi anh đào hơi hé, hơi thở nhẹ nhàng hòa lẫn với hương rượu ngọt, phả lên cổ hắn từng nhịp từng nhịp.

Thân thể hắn cứng đờ, không kìm được mà run nhẹ, đầu óc trống rỗng một thoáng.

Ngẩn ngơ hồi lâu, dường như sợ đánh thức ta, hắn chầm chậm thở ra một hơi.

Khép mắt lại, như một thiền tăng nhập định.

Ta lặng lẽ hé mắt, chỉ thấy được đường nét cằm hắn gọn gàng sạch sẽ.

Hắn cũng nhắm mắt, từng cánh hoa phấn hồng rơi xuống theo đường viền mắt, lướt qua sống mũi thẳng tắp, lặng lẽ hạ xuống gò má ta.

Tựa như một nụ hôn thoáng chạm rồi rời đi.

11

Ở trên núi nghỉ lại một đêm, hôm sau xuống núi về nhà.

Vừa về đến nơi, Lý đại tẩu lén lút kéo ta vào sân nhà nàng, sợ Phó Thận nghe thấy.

“Lâm đại phu, vị hôn phu trước đây của nàng chính là An Tây tướng quân sao?”

“Đại tẩu sao lại biết?”

Thấy ta ngạc nhiên, nàng đập mạnh lên đùi, làm ra vẻ ‘ta đoán đúng rồi’, ánh mắt sáng rỡ, hớn hở kể.

“Đêm qua, An Tây tướng quân mặc hỷ phục đứng suốt một đêm trước y quán.

“Ta dậy đi vệ sinh nhìn thấy, suýt nữa hồn bay phách lạc!

“Hắn còn nhờ ta nhắn nàng rằng, nếu nàng có ý, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm hắn…

“Lâm đại phu, một tướng quân anh tuấn như vậy, nàng thực sự không cần nữa sao?”

“Ừm.”

Ta và Phó Thanh Trì đã sớm nói rõ ràng, tất nhiên không nên dây dưa thêm.

Nhưng không ngờ Lý đại tẩu lại cười gian, nhích đến gần, cất giọng tinh quái.

“Hi hi… nàng không thích hắn nữa, nhưng có phải lòng A huynh của nàng rồi phải không?”

Nàng ta hớn hở nhìn ta chằm chằm, không bỏ qua dù chỉ một biến hóa nhỏ trên mặt ta.

Ta hơi ngừng lại, cuối cùng vẫn nói:

“Phải.”

Không ngờ ta lại thừa nhận, Lý đại tẩu như thể vừa uống rượu mật, nắm lấy tay áo ta, cười đến mê mẩn.

“Ta đã sớm biết! Ta đã biết mà!

“A huynh của nàng tuy mất một cánh tay, nhưng ngay cả bổ củi, nấu cơm cũng cam tâm tình nguyện, có thể thấy là một nam nhân biết lo cho gia đình.

“Chỉ là tính tình như khúc gỗ, nàng đã bày tỏ tâm ý với hắn chưa?”

“Chưa từng.”

Thoáng nhìn thấy nơi cửa có vạt áo lướt qua.

Ta khẽ cười, nói với Lý đại tẩu:

“A huynh của ta còn chưa khai ngộ, phải từ từ đợi hắn mới được.”

“Nàng không sợ hắn giống An Tây tướng quân, lại đi thích một tiểu nương tử khác sao?”

“Vậy ta cũng sẽ vì hắn mà cao hứng.”

….

Ta không muốn tình cảm của mình trở thành gánh nặng trong lòng Phó Thận.

Nhưng ta vẫn muốn để hắn biết.

Khi ta còn đang suy nghĩ hắn sẽ phản ứng thế nào, thì hắn đã cố tình xuất hiện bên ngoài sân nhà Lý đại tẩu, giơ tay gõ nhẹ hai tiếng lên cánh cửa khép hờ, sau đó nghiêng người cúi mắt, không nhìn xung quanh.

“A Duẫn, về nhà ăn cơm.”

Lý đại tẩu huých vai ta, trêu ghẹo:

“Chậc, khoảng cách gần như vậy, hắn còn phải đích thân đến gọi nàng nữa chứ.”

Mặt hơi nóng, nhưng trong lòng lại vui sướng không kìm được.

Bởi vì từng có Phó Thanh Trì, nên ta mới có thể phân biệt rõ ràng cảm xúc của mình.

Ta thích hắn.

Thích theo nghĩa nam nữ chi tình.

Hắn lớn hơn ta nhiều tuổi, luôn có rất nhiều lo nghĩ, nhưng hắn là một nam nhân cực kỳ tốt, chưa từng giả vờ như không thấy, cũng chưa từng lạnh nhạt với ta.

Sau bữa cơm, hắn nói với ta:

“A Duẫn, để ta suy nghĩ đã.”

Ta mỉm cười nhìn hắn, không cần soi gương cũng biết mặt mình đỏ lựng.

Ta nói:

“Huynh cứ từ từ mà nghĩ, nghĩ cả đời cũng không sao.”

Dù thế nào, chúng ta cũng sẽ luôn ở bên nhau.

12

Nhưng Phó Thận không nghĩ cả đời.

Chỉ đến giữa buổi chiều, hắn đã nghĩ xong.

“A Duẫn, chúng ta có thể ở bên nhau.”

Ta còn chưa kịp vui mừng, thì câu tiếp theo của hắn lại làm ta chấn động.

“Nhưng ta muốn làm tiểu phu.”

“Tiểu phu?”

“Phải.”

Hắn nhìn ta, gương mặt nghiêm túc như thường ngày, nhưng lời nói ra lại khiến lòng người run rẩy.

“Nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, nữ nhân chưa chắc đã không thể.

“Ta lớn tuổi hơn nàng rất nhiều, không thể mãi ở bên nàng, nàng nên có một vị phu quân chính thất phù hợp hơn.

“Hơn nữa, ta… ở chuyện phòng the có chút khiếm khuyết… Không thể cho nàng niềm vui vợ chồng.”