Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NHẶT ĐƯỢC MỘT THÁI TỬ LÀM NGƯỜI THÂN Chương 7 NHẶT ĐƯỢC MỘT THÁI TỬ LÀM NGƯỜI THÂN

Chương 7 NHẶT ĐƯỢC MỘT THÁI TỬ LÀM NGƯỜI THÂN

7:01 sáng – 21/11/2024

Phía sau vang lên tiếng thiếu nữ trẻ bàng hoàng:
“Thái tử điện hạ, là nàng ta vô lễ với ta trước…”

Ta khó nhọc lên tiếng:
“Không phải ta…”

“Ta biết.” Giọng hắn khàn đến mức như sắp bật khóc:
“Xin lỗi, ta không nên để nàng ở lại một mình. Xin lỗi…”

Ta ngất đi.

Khi tỉnh lại, đã là đêm khuya.

Ta vừa cử động, mông liền đau rát như bị thiêu đốt. Mặt và mũi cũng đau đến phải hít khí lạnh.

Nhưng bàn tay ta ngay lập tức bị ai đó nắm chặt, giọng nói quen thuộc vang lên:
“Ta ở đây.”

Tất cả tủi thân và đau đớn khiến ta không kìm được mà bật khóc.

Ta vừa nức nở, vừa mắng hắn:
“Ngươi sao lại bỏ rơi ta, đồ khốn kiếp! Ngươi gạt ta, ngươi sao có thể để ý loại nữ nhân đó, nàng ta suýt nữa đánh chết ta, hu hu hu…”

Hắn nắm chặt tay ta, giọng trầm lặng:
“Xin lỗi.”

Ta vẫn khóc, khóc đến mức thở không ra hơi. Khóc xong, mông cũng cảm thấy đỡ hơn.

Ta nằm trên giường suốt ba ngày mới miễn cưỡng xuống được.

Lúc này, ta mới biết mình đang ở trong cung.

Không chỉ vậy, đây là Đông cung!

Ba ngày qua, hắn luôn ở bên cạnh, mặc ta mắng chửi, để ta phát tiết đủ kiểu.

Ta cuối cùng cũng chấp nhận được sự thật rằng hắn chính là Thái tử điện hạ.

Đợi ta hồi phục kha khá, Hoàng thượng và Hoàng hậu bất ngờ đích thân tới thăm.

Ta cảm thấy vô cùng vinh dự.

Hoàng thượng còn lập tức hạ chỉ, phong ta làm Thái tử phi.

Ta ngẩn ngơ, phản ứng đầu tiên là định từ chối.

Thằng nhóc thối kia lại kéo ta quỳ xuống, kích động đáp:
“Tạ ơn phụ hoàng ban hôn!”

Ta: “???”

Cú bẻ lái này nhanh quá, ta làm sao thích nghi nổi đây?

20

Hoàng thượng và Hoàng hậu vừa rời đi, ta lập tức hất tay thằng nhóc thối ra, định chất vấn hắn.

Nhưng hắn lại nhanh hơn, mở miệng hỏi trước:


“Ngươi thật sự muốn tiếp tục làm mẹ ta sao? Mẹ ruột của ta là Hoàng hậu đương triều, ngươi chắc mình có đủ tư cách không?”

Ta: “…”

Cái gì cơ?!

Trong lòng ta điên cuồng chửi rủa, cảm giác rõ ràng mình vừa bị hắn gài bẫy!

Ta tức giận nói:


“Ta đã nuôi ngươi năm năm!”

Hắn nhìn ta, ánh mắt đầy thâm tình:
“Ừ, rồi sao nữa?”

“Nhưng ngươi lại… lại dám…”

“Lại dám nhung nhớ nàng, đúng không?”

“Hừ!”

“Ai bảo nàng lại cố chấp nuôi ta làm gì?”
Hắn bước tới, ôm lấy eo ta, đôi môi mỏng càng lúc càng sát lại, giọng trầm thấp đầy mê hoặc:
“Nàng nuôi ta năm năm, để ta nuôi nàng cả đời, được không?”

Không đợi ta trả lời, hơi thở của ta đã bị hắn cướp đi.

21

Tại Đông cung, ta có thể tự do ra vào, điều này chưa từng có tiền lệ.

Về sau, ta mới biết, để đổi lấy hôn thư và sự tự do cho ta, hắn đã chủ động xin đi biên cương.

Với điều kiện thu phục năm tòa thành, hắn thuyết phục Hoàng thượng phong ta làm Thái tử phi.

Cảm động không chịu được, một người từng khăng khăng không muốn kết hôn như ta, cuối cùng quyết định thử cuộc sống hôn nhân.

Ba tháng sau, chúng ta cử hành đại hôn lễ.

Nhưng ta vẫn không thể vượt qua ranh giới cuối cùng với hắn, đành xin hắn cho ta thêm thời gian chuẩn bị.

Ta có thể cảm nhận hắn nhẫn nhịn rất vất vả vì ta.

Dù vậy, ta vẫn băn khoăn mãi. Lúc hắn chinh chiến nửa năm ở Tây vực, bên cạnh chẳng phải có một thiếu nữ trẻ tuổi sao?

Trong lòng ta vẫn cứ thấy lấn cấn, nghĩ đến việc hắn không còn trong sạch.

Sau đó, Hoàng hậu chủ động tìm đến nói chuyện với ta, dường như bà đã đoán được điều gì.

Bà nói:


“Từ nhỏ, Tiêu nhi đã lạnh nhạt với nữ nhân, không thích ai đến gần. Lúc bé, dù ta cho nha hoàn đi theo, nó cũng lập tức đuổi đi sau lưng ta. Duy chỉ có ngươi là nó chịu thân thiết.”

Ta ngượng ngùng một hồi, cuối cùng không nhịn được hỏi điều mình vẫn thắc mắc:


“Nhưng khi hắn chinh chiến nửa năm, chẳng phải tiểu thư họ Vạn đã đi cùng sao?”

Hoàng hậu che miệng cười:
“Hóa ra ngươi bận lòng vì nàng ta à.”

Mặt ta lập tức đỏ bừng, cúi gằm xuống.

Bà tiếp lời:
“Vạn tướng quân là đại tướng của Tiêu nhi, dù Tiêu nhi không ưa Vạn tiểu thư, cũng phải nể mặt Vạn tướng quân. Có lẽ vì vậy mà để nàng ta đi theo vài lần, nhưng chỉ có thế. Những lời đồn đại về họ đều là hiểu lầm thôi.”

“Theo ta biết, Tiêu nhi chưa từng liếc mắt nhìn Vạn tiểu thư lấy một lần.”

Hoàng hậu như nhớ ra điều gì, nói tiếp:
“Hôm ngươi bị Vạn tiểu thư ức hiếp, ngươi có biết Tiêu nhi đã báo thù thế nào không?”

Ta lắc đầu. Ta thật sự chưa từng đi hỏi chuyện này.

Chỉ biết rằng sau đó, Vạn tiểu thư đã rời khỏi kinh thành.

“Hôm đó, Tiêu nhi nhìn thấy ngươi bị đánh đến mức ấy, mắt đỏ hoe vì tức giận. Ta chưa từng thấy nó mất bình tĩnh đến vậy vì một nữ nhân.”

“Nó ổn định thương thế cho ngươi xong, lập tức sai ám vệ đánh trả gấp ba lần những gì ngươi phải chịu.”

“Lý do chỉ là ba lần, vì nó sợ đánh nhiều quá sẽ khiến nàng ta chết, mà chết thì là quá dễ cho nàng ta.”

“Đợi nàng ta dưỡng thương xong, Tiêu nhi lấy lý do xúc phạm Thái tử phi, đày nàng ta ra biên cương.”

Nghe xong, ta hơi lo lắng:
“Vậy… Vạn tướng quân thì sao?”

Hoàng hậu dịu dàng nắm tay ta:
“Yên tâm đi. Với tội danh xúc phạm Thái tử phi, lẽ ra đáng chết, giữ lại mạng sống đã là nể tình Vạn tướng quân rồi. Vạn tướng quân hiểu chuyện này.”

22

Sau khi trở về từ chỗ Hoàng hậu, khúc mắc trong lòng ta được hóa giải.

Đêm ấy, khi cùng Thái tử ngủ chung giường, ta lấy hết dũng khí ôm lấy eo hắn.

“Chúng ta sinh một đứa con đi?”

Hắn ngẩn người hồi lâu, sau đó phấn khích lật người đè lên ta.

Trong bóng tối, đôi mắt hắn sáng rực, như bừng cháy.

“Nàng… chuẩn bị xong rồi sao?”

Ta thẹn thùng co người lại, khẽ đáp:
“Ừm.”

Làn gió mát thoảng qua, ánh nến bập bùng cả đêm.

Thì ra, tình yêu lại tuyệt vời đến vậy.

Có lẽ, kết hôn cũng không phải điều gì xấu.

Còn “không muốn kết hôn” ư? Từ này, giờ cách ta ngày một xa.

End