Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NHẶT ĐƯỢC MỘT THÁI TỬ LÀM NGƯỜI THÂN Chương 6 NHẶT ĐƯỢC MỘT THÁI TỬ LÀM NGƯỜI THÂN

Chương 6 NHẶT ĐƯỢC MỘT THÁI TỬ LÀM NGƯỜI THÂN

7:00 sáng – 21/11/2024

“Nếu năm xưa Thái tử không mất tích, có lẽ Tây vực đã được thu phục sớm hơn rồi. Ngài vừa trở về đã thu lại ba thành, dân biên cương cuối cùng cũng được sống yên ổn.”

“…”

Ta nghe những lời đó, cảm thấy vị Thái tử này quả thật trẻ tuổi tài cao, chắc rằng hoàng cung sẽ có một vị minh quân trong tương lai.

Hai tháng nữa lại trôi qua.

Hôm đó, cả kinh thành bất ngờ náo nhiệt hẳn lên.

Bởi vì, Thái tử khải hoàn hồi triều!

Ta cũng chạy đi xem náo nhiệt, nhưng người quá đông, sức ta lại yếu, không chen vào được.

Lúc quỳ lạy, ta len lén ngẩng đầu, từ xa thấy một người mặc áo giáp vàng, từ trên lưng ngựa nhảy xuống.

Người đó dường như liếc về phía này, nhưng ta không nhìn rõ mặt.

Ta trở về nhà, lòng trống trải, càng thêm nhớ Soái Soái.

Đã gần một năm rồi, năm mới cũng qua, sao thằng nhóc đó vẫn chưa về?

Hay nó đã gặp nguy hiểm?

Càng nghĩ, ta càng không yên lòng, đành tìm đến phu nhân thành chủ nhờ giúp đỡ.

Nghe ta kể xong, phu nhân kinh ngạc hồi lâu, rồi bảo ta chờ, bà sẽ viết một bức thư.

Khoảng một tuần sau, bà đến tìm ta, vẻ mặt phức tạp.

Ta chột dạ, đôi mắt đỏ hoe hỏi:
“Có phải… tin xấu không?”

Bà đột nhiên bật cười:
“Là tin tốt, cậu ấy sẽ sớm trở về, ngươi đừng lo.”

Ta vội hỏi:
“Phu nhân, bà tìm được cậu ấy rồi sao? Ta tìm suốt ba tháng ở kinh thành mà không thấy.”

Bà cười càng tươi, khiến ta mơ hồ không hiểu gì.

“Đương nhiên ngươi không tìm được.”

Ta càng nghi hoặc, chớp mắt nhìn bà.

Bà nói:
“Kinh thành lớn như vậy, ngươi thậm chí còn không biết tên thật của cậu ấy, thì làm sao tìm được?”

Ta sững sờ.

Tên thật?

Ta chưa từng hỏi tên thật của nó, nó cũng không nói.

Từ trước đến nay, ta chỉ gọi nó bằng cái tên mình đặt – Tô Soái.

“Vậy sau khi về kinh, cậu ấy không còn tên Tô Soái nữa sao?”

“Đương nhiên không. Ngươi nhớ kỹ, cậu ấy tên là Lăng Tiêu, còn họ gì, sau này ngươi sẽ biết.”

18

Phu nhân thành chủ bảo ta chờ, vậy ta cũng yên tâm mà chờ.

Nửa tháng sau, vào một đêm khuya yên tĩnh.

Ta đang ngủ ngon thì cảm thấy có người chui vào chăn của mình. Người này không hề làm điều gì vượt quá giới hạn, nhưng ta vẫn sợ hãi giật mình.

Lập tức, ta thò tay xuống gối, rút ra con dao găm, mạnh mẽ đâm về phía bên cạnh.

Người kia phản ứng rất nhanh, chụp lấy cổ tay ta, rồi lật người đè chặt tay ta xuống.

Ta sợ hãi hét lên, vừa hét vừa loạn đá hắn.

“Cứu mạng…..a a a cứ…u…—!”

Nghe tiếng động, các nha hoàn bên ngoài lập tức chạy vào, mang theo ánh sáng từ ngọn đèn.

Ánh sáng vừa đủ để ta nhìn rõ người đang đè mình… lại là Soái Soái!

Ta lập tức ngừng lại, mắt mở to đầy kinh ngạc, gần như bật khóc vì vui mừng.

“Tên nhóc thối này! Ngươi về rồi!”

Các nha hoàn đứng sững, nhìn thấy tư thế kỳ quặc của ta và Soái Soái, liền lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, sau đó tất cả đều rút lui ra ngoài.

Ta nhanh chóng vứt con dao găm sang một bên, gỡ tay hắn ra, rồi nhào vào ôm lấy hắn.

“Ta nhớ ngươi chết đi được, hu hu hu!”

Tất cả nỗi nhớ mong và lo lắng suốt thời gian qua đều hóa thành nước mắt vào giây phút này.

Khóc đủ rồi, ta mới nhận ra Soái Soái đang cứng đờ cả người, còn khuôn mặt thì nóng như lửa.

Ngay cả khi ta không sát lại gần, cũng có thể cảm nhận được hơi nóng từ hắn.

Ta vươn tay định sờ trán hắn: “Ngươi sốt rồi sao?”

Hắn nhanh chóng nắm lấy tay ta: “Ta không sao, chỉ là vừa rồi dọa người sợ thôi.”

Giọng hắn giờ trầm thấp hơn trước, âm sắc từ tính khiến ta chỉ nghe thôi mà muốn… sinh con trong lòng!

Ta hít hít mũi, lắc đầu: “Không sao, ngươi về là tốt rồi. Xử lý xong hết rồi chứ?”

“Ừ.”

Hắn đỡ ta nằm xuống, sau đó cũng nằm xuống bên kia giường, nhưng lại quay mặt về phía ta, hơi khom người.

“Ta nhớ ngươi.”

Mặt ta lập tức đỏ bừng, tim đập loạn xạ, một dòng ấm áp lan tỏa khắp lồng ngực.

“Ta… cũng nhớ ngươi.”

Dưới ánh đêm mờ nhạt, ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm kia lại sáng lấp lánh, chiếu thẳng vào ta.

Bỗng nhiên, ta cảm thấy bối rối, liền kéo chăn che kín miệng mũi.

Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu ta.

Không đúng! Chuyện này không hợp lý!

“Này, ngươi về phòng mình ngủ đi. Ngươi không thể ngủ ở đây.”

Hắn không nhúc nhích, ánh mắt nóng rực nhìn ta.

Ta tiếp tục: “Giờ đã khuya, ngươi ở đây không tiện. Phòng của ngươi vẫn được dọn dẹp sạch sẽ, ngươi…”

“Ta đã nửa năm không được ngủ trên giường. Để ta ngủ một lát, được không?”

Hắn nói xong, dường như nhắm mắt lại.

Ta nghẹn lời, không đành lòng đuổi hắn đi.

Nửa năm không ngủ giường, chắc là về nhà bị hành hạ rồi… Tội nghiệp quá!

Ta kéo chăn lên, đắp cho hắn một góc: “Được rồi, ngươi cứ ngủ đi.”

 

Ta định rời đi, nhưng hắn lại nắm lấy cổ tay ta: “Ở lại với ta, được không?”

Giọng nói trầm thấp pha chút yếu ớt khiến ta không thể từ chối, liền ngoan ngoãn nằm lại.

“Được, ngủ đi. Ta ở đây với ngươi.”

Kể từ hôm ấy, Soái Soái thay đổi, trở nên dính lấy ta hơn bao giờ hết.

Dù ta đi đâu, kể cả nhà xí, hắn cũng đi theo một đoạn rồi đứng đợi bên ngoài.

Dần dần, ta cảm thấy có gì đó không đúng.

Tên nhóc này… có khi nào đang… đến tuổi trưởng thành rồi không?

Ta tự thấy mình cũng có vài phần nhan sắc, nhưng hắn không thể… để ý ta được chứ?!

Không được, ta phải nhanh chóng tìm vợ cho hắn thôi!

Ta dẫn hắn đến kinh thành.

Hắn nghi hoặc: “Đến kinh thành làm gì?”

Ta đáp bừa: “Ta tìm được cho ngươi một cô gái tốt, dẫn ngươi đến xem mặt.”

Mặt hắn lập tức đen lại.

Ta cũng có chút chột dạ, vội vàng giải thích: “Nhà chúng ta quá lạnh lẽo. Nếu ngươi sớm sinh cho ta một đứa cháu bụ bẫm, để ta cảm nhận niềm vui được con cháu quây quần, thì tốt biết bao!”

“Hơn nữa, ngươi phải kế thừa gia sản vạn lượng của ta, như vậy mới có thể hứa hẹn một tương lai tốt đẹp với cô gái nhà người ta, đúng không?”

Hắn nhìn ta chằm chằm hồi lâu, lạnh lùng hỏi: “Ngươi thực sự muốn ta lấy vợ sinh con?”

Ta gật đầu chắc nịch: “Đương nhiên rồi, nhà có trẻ con sẽ ấm áp hơn nhiều.”

Hắn gằn từng chữ: “Được, ngươi cứ đợi đấy!”

Nói xong, hắn giận đùng đùng quay người đi thẳng, nhắm thẳng hướng cổng hoàng cung.

Ta vội vàng chạy theo nhưng không sao đuổi kịp.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn lao thẳng vào cung.

Ta sững sờ, lòng thầm kêu khổ:

“Xong đời rồi! Mắt hắn vừa khỏi, tai cũng không còn điếc, nhưng đầu óc lại hỏng rồi! Vào cung tìm vợ gì chứ, rõ ràng là đi chịu chết mà!”

Ngay khi ta quay người định rời đi, tiếng hô vang dội truyền đến:

“Cung nghênh Thái tử điện hạ hồi cung!”

Thái tử điện hạ?!

Ta quay phắt lại, cả người hóa đá tại chỗ.

19

Tất cả thị vệ trước cổng cung đều cúi chào Soái Soái.

Còn Soái Soái, chỉ quay đầu lại nhìn ta một cái, nở một nụ cười vừa ý vị sâu xa, vừa đắc ý, rồi ung dung rời đi.

Ta sững người đứng trước cổng cung, một lúc lâu không kịp phản ứng.

Cho đến khi có một cỗ xe ngựa chạy tới, ta mới như bừng tỉnh, vội chạy tới hỏi thị vệ:
“Thái tử điện hạ… ngài ấy tên thật là gì?”

Không đợi thị vệ trả lời, một thiếu nữ yểu điệu bước xuống xe ngựa, lạnh lùng nói:
“Từ đâu xuất hiện một kẻ quê mùa, dám hỏi thăm danh tính của Thái tử điện hạ.”

Tỳ nữ bên cạnh nàng ta cũng cao ngạo tiếp lời:
“To gan! Nhìn thấy Vạn tiểu thư còn không mau quỳ xuống hành lễ!”

“Vạn tiểu thư?” Ta chỉ cảm thấy thiếu nữ này trông hơi quen.

Thị vệ nhắc nhở:
“Đây là ái nữ của Vạn tướng quân, từng theo Thái tử điện hạ ra chiến trường, là người duy nhất bên cạnh ngài ấy.”

Ta chợt nhớ ra.

Hôm Thái tử khải hoàn trở về, phía sau ngài có một nữ tử khoác áo choàng đỏ, cưỡi ngựa cao lớn, không phải chính là nàng ta sao?

Trong lòng ta bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu.

Thì ra thằng nhóc đó, đã có người trong lòng rồi.

Ta không hành lễ, xoay người định rời đi.

Nào ngờ, tỳ nữ đột ngột đá vào lưng ta từ phía sau, mắng:
“Đồ tiện dân không hiểu quy củ, đợi đến khi tiểu thư chúng ta trở thành Thái tử phi, chắc chắn sẽ chỉnh đốn hạng người như ngươi!”

Cú đá không nhẹ, khiến ta ngã sõng soài xuống đất, mũi suýt vẹo cả đi.

Một dòng máu nóng trào xuống, thấm ướt cả trước ngực.

Ngẩng đầu lên, ta bắt gặp ánh mắt của Vạn tiểu thư nhìn chằm chằm vào ngực ta. Lúc này, ta mới để ý nàng ta dường như… không có ngực.

Giây tiếp theo, nàng ta giận dữ ra lệnh:


“Đánh chết người đàn bà làm bẩn cổng cung này cho ta!”

Ta gần như lập tức hiểu tại sao nàng ta lại tức giận đến vậy.

Ta cũng sắp phát điên, lớn tiếng chất vấn:
“Ngươi là tiểu thư nhà quan, sao có thể ỷ thế hiếp người?”

Nàng ta cười lạnh, ánh mắt đầy khinh thường:
“Sao nào? Ngươi muốn buộc tội ta à?”

Tỳ nữ lập tức nói tiếp:
“Tiểu thư chúng ta được Thái tử điện hạ sủng ái nhất. Tiện dân như ngươi dám chọc giận tiểu thư, chỉ bị xử tử đã là khoan dung cho ngươi lắm rồi, hay ngươi muốn cả cửu tộc bị tru diệt?”

Ta tức đến muốn lao vào cào xé nàng ta.

Nhưng đám thị vệ đã đi tới, kéo ta lên ghế dài và trói lại.

Hai gậy quất xuống, ta cảm giác mông mình đã nở hoa.

Nước mắt lặng lẽ rơi, ta không ngờ mình lại phải bỏ mạng ở đây.

Thằng nhóc thối tha kia, bỏ mặc ta mà đi, có biết ta sắp bị đánh chết rồi không, hu hu hu…

“Dừng tay!”

Khi ta đau đến sắp mất ý thức, giọng nói quen thuộc vang lên.

Ta không còn sức ngẩng đầu nhìn, chỉ cảm nhận được mình rơi vào một vòng tay quen thuộc.

Động tác bế ta của hắn rất cẩn thận, tránh chạm vào chỗ đau. Giọng nói khàn đặc, đầy căng thẳng:
“Nhịn một chút, sẽ không đau nữa đâu.”

Hắn bế ta, dường như lao đi về một hướng nào đó.