“Mọi người ở đây hãy làm chứng, trước đây tôi hay ghen tuông vô cớ, hiểu lầm mối quan hệ giữa Nam Thần và cô Tần, khiến cô Tần khó chịu. Hôm nay tôi tự phạt bằng ly rượu này để xin lỗi cô Tần.”
Nói xong, tôi quét mắt nhìn xung quanh. Mọi người đều sững sờ.
Có người thì thầm:
“Không phải chứ, đây có phải Giang Ninh, người chưa bao giờ cúi đầu không?”
Cố Nam Thần ngồi giữa cũng ngẩn ngơ một lúc.
Tôi không bận tâm đến ánh mắt kinh ngạc thoáng qua của anh ta, giơ tay uống cạn ly rượu.
Tôi bị dị ứng với cồn, có thể người khác không biết, nhưng Cố Nam Thần thì biết. Uống xong ly rượu, cơ thể tôi như một miếng gỗ nổi trôi trên dòng sông. Có người đỡ lấy tôi:
“Chị dâu, đừng uống nữa.”
Gương mặt cậu ta nhòe đi, tôi phải cố gắng mới nhận ra đó là Hà Tụng, một trong những người bạn của Cố Nam Thần. Dường như cậu ta là người duy nhất trong phòng không hùa theo đám đông.
“Cảm ơn.” Tôi nhỏ giọng nói lời cảm ơn.
Tôi định ngẩng đầu hỏi Cố Nam Thần rằng như thế này đã đủ xin lỗi chưa, thì nhìn thấy Tần Tư Nguyệt nhanh chóng ra hiệu bằng ánh mắt với những người khác.
Ngay sau đó, có người lớn tiếng trêu đùa:
“Chị dâu giỏi uống quá, nhưng chỉ một ly thì không đủ để thể hiện thành ý đâu.”
Anh ta đẩy cả chai rượu về phía tôi, rồi quay lại nhìn Cố Nam Thần:
“Nam Thần, anh thấy sao?”
Cố Nam Thần cau mày từ lâu, anh ta lặng lẽ nhìn chai rượu được đẩy tới gần tôi, định mở miệng nói.
Nhưng tiếng nức nở của Tần Tư Nguyệt đột nhiên vang lên:
“Đừng nói vậy, chị dâu chịu hạ mình xin lỗi một người như em, là vinh hạnh lớn nhất của em rồi. Chỉ cần sau này chị đừng đến công ty để sỉ nhục em nữa, không làm ảnh hưởng đến công việc của công ty, em chấp nhận mọi thứ.”
Cố Nam Thần ngạc nhiên nhìn cô ta:
“Cô ấy còn đến công ty sỉ nhục em sao? Lúc nào?”
Giọng anh ta đột nhiên lớn tiếng hơn, khiến cả phòng im bặt.
03
Tần Tư Nguyệt lí nhí: “Là… là ngày đầu tiên em làm thư ký cho anh.”
Ánh mắt Cố Nam Thần bùng lên cơn giận, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, hôm đó tôi thực sự đã đến.”
Trước đó, tôi và Cố Nam Thần đã cãi nhau vô số lần vì Tần Tư Nguyệt.
Nửa đêm, Tần Tư Nguyệt bị sốt và nhờ anh ta đưa đi bệnh viện.
Tần Tư Nguyệt lạc đường, muốn anh ta đi đón.
Tần Tư Nguyệt mua quần áo, gửi hình cho anh ta để hỏi cái nào đẹp nhất. Chúng tôi tranh cãi, cãi lớn.
“Cố Nam Thần, anh quan tâm đến cảm xúc của em một chút được không? Em yêu anh, nên em không thể không để tâm đến việc anh gần gũi với người phụ nữ khác, em cũng biết buồn chứ.”
“Em rõ ràng là người quan trọng nhất với anh trên thế gian này.”
Anh ta dịu dàng lau khô nước mắt của tôi, hứa rằng sau này sẽ giữ khoảng cách với Tần Tư Nguyệt.
Nhưng chỉ vài ngày sau, tôi nhận được tin nhắn từ Tần Tư Nguyệt:
“Chị Ninh Ninh, chị ngăn cản cũng có ích gì, chỉ cần em rơi vài giọt nước mắt, anh Nam Thần chẳng phải đã đồng ý cho em làm thư ký của anh ấy rồi sao?”
Tôi nghĩ cô ta cố tình bịa chuyện để gây chia rẽ. Tôi tin Cố Nam Thần sẽ không lừa dối tôi. Nhưng vẫn mang theo một chút bất an, tôi lén đến văn phòng của Cố Nam Thần. Và rồi tôi nhìn thấy Tần Tư Nguyệt ngồi trong phòng thư ký.
Cô ta khẽ vuốt tóc, đầy tự đắc nhìn tôi: “Chị Ninh Ninh, bông tai của em đẹp không, anh Nam Thần tặng em làm quà vào ngày em nhận việc.”
Bộ dạng của cô ta khiến tôi vô cùng ghê tởm. Tôi giơ tay tát cô ta một cái.
“Tần Tư Nguyệt, cô luôn nhặt đồ của người khác, cô không thấy bẩn sao?”
Khi đó, cô ta ôm mặt, nhưng vẫn nhìn tôi cười ngạo nghễ: “Chị Ninh Ninh, chị có phải sợ sẽ mất anh Nam Thần, nên mới lo lắng như vậy phải không?”
Giờ đây, Tần Tư Nguyệt lại đỏ hoe mắt, ôm mặt khóc thút thít: “Chị Ninh Ninh chỉ tát em một cái thôi, không sao cả. Chỉ cần chị Ninh Ninh hết giận, không ảnh hưởng đến anh Nam Thần, em bị đánh đau thế nào cũng không sao.”
Nghe xong, Cố Nam Thần nhìn tôi với khuôn mặt tối sầm lại. Sự giận dữ trong mắt anh như muốn nuốt chửng tôi.
“Giang Ninh, anh tưởng rằng em chỉ là ngang ngược, chỉ là quá chiếm hữu nên nhất thời không chấp nhận được việc Nguyệt Nguyệt quay lại. Nhưng anh không ngờ, em lại là một người phụ nữ độc ác và tàn nhẫn như vậy.”
Giọng nói lạnh lẽo của anh ta không còn chút xót thương: “Anh thấy, uống hết chai này cũng là quá nhẹ cho em rồi.”
Tôi sững sờ ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh nghĩ về em như vậy sao?”
Cố Nam Thần cười nhạt: “Sự thật luôn mạnh mẽ hơn lời nói.”
“Anh biết rõ là em không uống được rượu mà!” Tôi nhìn anh không chớp mắt.
Cố Nam Thần cười khẩy: “Vậy hôm nay em đến đây để làm gì?”
Ánh mắt anh ta nhìn về phía cửa, khuôn mặt căng thẳng: “Nếu em không phải đến để xin lỗi, thì em có thể rời đi ngay bây giờ.”
Trái tim tôi như bị ngàn mũi kim đâm đau nhói. Một giọt nước mắt rơi xuống đất rồi biến mất ngay lập tức.
Tôi ngạc nhiên nhận ra, trước khi đến đây, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để rời khỏi thế giới này. Nhưng dường như trong lòng tôi vẫn còn chút hy vọng. Có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi? Có lẽ… anh ta vẫn còn yêu tôi.
Nhưng đáng tiếc, chai rượu này đã nghiền nát hy vọng cuối cùng.
Cố Nam Thần, tôi không cần anh ta nữa.
Tôi mỉm cười nhìn anh ta: “Phải chăng nếu tôi uống hết chai rượu này, anh sẽ tha thứ cho tôi, và chúng ta có thể cùng nhau về nhà?”
Tần Tư Nguyệt cũng ngước lên nhìn anh ta. Cố Nam Thần điềm nhiên, giọng nói nhạt nhẽo:
“Người em cần xin lỗi là Nguyệt Nguyệt, không phải anh.”
“Giang Ninh, người lớn phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình.”
Tôi nuốt xuống nỗi cay đắng trong họng, gật đầu một cách cứng ngắc: “Được.”
Nhưng ngay giây tiếp theo, chai rượu trong tay tôi đã bị người khác giật lấy.
“Nam Thần, uống hết cả chai sẽ mất mạng đó!”
Là Hà Tụng.
Cố Nam Thần khẽ cười, chẳng để ý đến lời cậu ta, chỉ nhìn tôi và nói:
“Giang Ninh, sự lựa chọn là của em, anh không ép.”
Trái tim tôi như đã tan vỡ từ lâu, giờ đây tôi không còn cảm giác đau đớn nữa.
“Tôi sẽ uống.”
Tôi cố chấp giật lại chai rượu từ tay Hà Tụng, nhỏ giọng cảm ơn cậu ta rồi kề miệng chai, uống từng ngụm lớn.
Trong lúc tâm trí mơ hồ, tôi như nhìn thấy Cố Nam Thần xô mọi người ra, bước nhanh về phía tôi.
Chai rượu trong tay tôi bị ai đó giật lấy, và tôi nặng nề ngã xuống.
Cố Nam Thần, chai rượu này đắng quá.
04
Trong mơ, tôi dường như quay trở lại bảy năm trước, khi tôi vừa đến thế giới này. Lúc đó, Cố Nam Thần là một người trầm mặc, tàn nhẫn. Anh ta là con riêng, chỉ được đưa về nhà họ Cố sau khi mẹ anh qua đời.
Hệ thống đã nhắc nhở tôi về cốt truyện. Khi còn nhỏ, Cố Nam Thần vừa mới trở về nhà họ Cố, anh ta không được giới con nhà giàu yêu thích và thường xuyên bị bắt nạt.
Khi một nhóm con nhà giàu khác dùng súng nước bắn vào anh ta, Tần Tư Nguyệt – trong chiếc váy trắng như công chúa – đã đứng ra bảo vệ anh. Cô ta trở thành ký ức đẹp đẽ không thể phai nhòa trong tâm trí của Cố Nam Thần.
Nhưng anh ta không biết rằng, Tần Tư Nguyệt chỉ cố tình thể hiện sự dũng cảm và tốt bụng để lấy lòng nam chính ở không xa đó. Còn Cố Nam Thần lúc ấy, chỉ là một công cụ.
Khi tôi xuyên không đến, Cố Nam Thần đã dần dần thể hiện được năng lực của mình trong nhà họ Cố. Nhưng tính cách anh ta tàn nhẫn và các thủ đoạn kinh doanh lạnh lùng không được ông cụ Cố đánh giá cao.
Tôi xuất hiện bên cạnh anh ta với thân phận là cô con gái út của gia đình thế giao vừa trở về nước. Ban đầu, Cố Nam Thần không hề có thiện cảm với tôi. Suốt một tháng liền, tiến độ chinh phục không có tiến triển gì.
Cho đến một ngày, tôi thay cha tham gia buổi đàm phán về công trình kiến trúc biểu tượng, và Cố Nam Thần cũng có mặt ở đó.
Trong bữa ăn, có một nhân vật lớn cố tình làm khó tôi, bắt tôi phải kính rượu mọi người trên bàn. Sau một ly, cơ thể tôi bắt đầu ngứa ngáy, xuất hiện mẩn đỏ. Khi tôi chuẩn bị uống ly thứ hai, một người đã nắm lấy cổ tay tôi.
Đó là Cố Nam Thần.
Anh ta cầm lấy ly rượu từ tay tôi, mỉm cười nhàn nhạt nhìn mọi người:
“Nhà họ Cố và nhà họ Giang là thế giao, mấy ly rượu còn lại, để tôi uống thay em gái nhà họ Giang.”
Trong cuộc đối đáp trên bàn tiệc, anh ta khéo léo chuyển đề tài khỏi tôi, đồng thời cúi đầu khẽ nhắc nhở tôi:
“Nếu em dị ứng cồn, tôi khuyên em lặng lẽ rời khỏi đây và uống thuốc, tôi sẽ giúp em che giấu.”
Tôi ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, nhưng anh ta đã nhanh chóng hòa mình vào cuộc trò chuyện với mọi người, ánh mắt sáng lên, tự tin và thanh lịch. Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra trái tim mình đã rung động.
Tôi bắt đầu cố tình xuất hiện bên cạnh anh ta thường xuyên hơn, từ từ dùng sự chân thành và dịu dàng để làm mềm đi những gai nhọn của anh ta, giúp anh ta cải thiện mối quan hệ với ông cụ Cố. Tôi cũng tận dụng mối quan hệ của nhà họ Giang để giúp anh ta ký được nhiều hợp đồng, nâng cao tiếng nói của anh ta trong tập đoàn Cố Thị.
Chúng tôi đã cùng nhau chinh chiến khắp nơi trên thế giới. Trong một lần đàm phán ở Đông Nam Á, chúng tôi bị kẹt lại ba ngày ba đêm trong một cuộc giao tranh giữa các phe địa phương.
Khi sắp ra khỏi khu rừng, chúng tôi lại gặp phải bọn cướp. Tôi đứng chắn trước anh ta, và viên đạn đã bắn trúng ngực trái của tôi. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, đội cứu trợ mà chúng tôi đã chuẩn bị trước đó kịp thời đến và cứu chúng tôi khỏi tay những kẻ liều lĩnh.
Khi tôi được chuyển lên xe cứu thương, đó là lần đầu tiên Cố Nam Thần rơi nước mắt. Những giọt lệ lớn rơi xuống người tôi, toàn thân anh ta run rẩy. Anh ta hỏi tại sao tôi lại ngốc như vậy, cầu xin tôi cố gắng sống tiếp.
Anh ta nói:
“Chúng ta vẫn chưa tổ chức đám cưới, em vẫn chưa trở thành vợ của anh, em không thể chết.”
Lúc đó, tôi thực sự nghĩ mình sẽ bỏ mạng trên mảnh đất này. Tôi đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Cố Nam Thần, cố gượng cười: