Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại NGƯỜI VỢ HOÀN HẢO Chương 1 NGƯỜI VỢ HOÀN HẢO

Chương 1 NGƯỜI VỢ HOÀN HẢO

11:25 sáng – 17/10/2024

Ba ngày trước khi rời khỏi thế giới này, tôi quyết định đối xử thật tốt với Cố Nam Thần, làm người vợ hoàn hảo như anh ta mong muốn. 

 

Tôi không còn ghen tuông với hình bóng “bạch nguyệt quang” của anh ta nữa, cũng không còn làm ầm ĩ mỗi khi anh qua đêm không về nhà.

 

Ngày đầu tiên, anh ta hừ lạnh một tiếng: “Cuối cùng thì em cũng biết điều một chút, sớm như vậy thì cả hai đều vui vẻ.”

 

Ngày thứ hai, ánh mắt anh ta phức tạp, giọng nói mang theo vẻ khó hiểu rõ ràng: “Ninh Ninh, sao em không nổi giận?”

 

Tôi mỉm cười nhẹ: “Chẳng phải đây là điều anh mong muốn sao?”

 

01

 

Trước khi kết nối lại với hệ thống, Cố Nam Thần đã chiến tranh lạnh với tôi suốt một tuần.

 

“Chủ nhân, cuối cùng cô cũng quyết định rời đi rồi nhỉ.” Giọng hệ thống đầy vẻ chế giễu.

 

Tôi không trách nó. Năm đó, sau khi thành công chinh phục được Cố Nam Thần, tôi đã quyết định ở lại đây, và hệ thống đã từng khuyên can tôi rất nhiều.

 

“Dựa trên kinh nghiệm làm việc lâu năm của hệ thống này, không ai có kết cục tốt khi ở lại.”

 

Nhưng lúc đó, tôi quá tin tưởng vào tình yêu không thể phá vỡ giữa tôi và Cố Nam Thần, nên tôi quả quyết từ chối nó.

 

Giờ đây, tôi chỉ có thể cười khổ: “Tôi còn bao nhiêu thời gian nữa?”

 

“Nhiều nhất là ba ngày nữa.”

 

Tôi gật đầu, quyết định trân trọng ba ngày này và đối xử thật tốt với Cố Nam Thần.

 

Sau khi hệ thống rời đi, tôi chủ động lấy điện thoại gọi cho Cố Nam Thần. Đây là lần đầu tiên chúng tôi liên lạc lại sau một thời gian dài.

 

Nhưng điện thoại liên tục bị từ chối. Tôi máy móc gọi đi gọi lại. Cuối cùng, giọng nói của Cố Nam Thần vang lên đầy bực tức và khó chịu:

 

“Giang Ninh, em có thôi đi không?”

 

Tôi khựng lại, trái tim vốn đã thất vọng của tôi vẫn không khỏi nhói lên. Tôi cố tình lờ đi cảm xúc trong giọng nói của anh ta, nhẹ nhàng hỏi:

 

“Nam Thần, tối nay anh về nhà ăn cơm nhé, em đã làm món cánh gà Coca mà anh thích nhất.”

 

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, rồi anh ta thở dài: “Anh có thể về, nhưng Giang Ninh, em hãy cúi đầu xin lỗi Nguyệt Nguyệt trước đã.”

 

 

Một tuần trước, Cố Nam Thần tổ chức sinh nhật cho bạch nguyệt quang Tần Tư Nguyệt. Cô ta chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè:  

 

“Có anh ở bên, em sẽ mãi không ghen tị với ai.”

 

Trong bức ảnh, Tần Tư Nguyệt bôi kem lên mặt, chắp tay cầu nguyện. 

 

Xung quanh là những hộp quà hàng hiệu, Cố Nam Thần đứng ngay phía sau cô ta. 

 

Trong ánh nến vàng ấm áp, cô ta cười ngây thơ và vô tội. Dưới ảnh, bạn bè chung của họ bình luận rôm rả, ca ngợi sự ngọt ngào của họ. Tần Tư Nguyệt đáp lại bằng một nụ cười thẹn thùng.

 

Tôi cũng bấm thích và bình luận:  

“Ghen tị vì chồng tôi ở bên cạnh cô quá.”

 

Vài phút sau, bức ảnh bị xóa, và Cố Nam Thần gọi điện cho tôi, giận dữ mắng:  

 

“Giang Ninh, em bị điên à? Hôm nay là sinh nhật của Nguyệt Nguyệt, em cố tình làm hỏng ngày vui của cô ấy sao?”

 

Tần Tư Nguyệt nhỏ giọng thút thít: “Nam Thần ca, anh đừng trách chị Giang Ninh, đều là lỗi của em, không nên khoe khoang việc có anh bên cạnh vào ngày sinh nhật.”

 

Cố Nam Thần dịu dàng dỗ dành cô ta: “Không liên quan đến em, là cô ấy cố tình gây sự, trút giận lên em thôi.” 

 

Sau đó, giọng anh ta trở nên lạnh lùng: “Nhưng cô ta quá đề cao bản thân rồi, không gì quan trọng hơn sinh nhật của em.”

 

Mỗi lời nói của anh ta như dao cứa vào lòng tôi. Tôi tức giận nắm chặt tay, mỉa mai: “Đúng vậy, sinh nhật của bạch nguyệt quang tất nhiên quan trọng hơn ngày kỷ niệm cưới của chúng ta.”

 

Cố Nam Thần sững lại. Anh ta hạ giọng hỏi: “Hôm nay là ngày kỷ niệm cưới của chúng ta sao?”

 

Tôi chưa kịp trả lời, thì nghe thấy tiếng Tần Tư Nguyệt khóc nức nở trong ống nghe.

 

“Chị Giang Ninh, đều là lỗi của em, em sẽ đến xin lỗi chị ngay…”

 

Sự hối hận ít ỏi trong lòng Cố Nam Thần dường như biến mất. Anh ta dịu dàng an ủi Tần Tư Nguyệt, rồi quay lại mắng tôi: “Chỉ là một ngày kỷ niệm cưới thôi, năm nào chẳng có? Đây là sinh nhật đầu tiên của Nguyệt Nguyệt sau khi cô ấy về nước, Giang Ninh, em không thể rộng lượng hơn được sao!”

 

Tôi nói rõ ràng từng chữ rằng tôi không thể, rồi cúp máy.

 

Tình yêu mãnh liệt và cảm xúc ổn định mãi mãi không thể cùng tồn tại, nhưng đáng tiếc Cố Nam Thần không hiểu điều đó.

 

Trên chiếc bánh kem, hình hai người hôn nhau dần tan chảy, làm nhòe đi dòng chữ kỷ niệm bảy năm ngày cưới. Tôi cầm bánh lên, ném vào thùng rác.

 

Điện thoại báo có tin nhắn mới, tôi mở ra xem, lại là một tin nhắn khiêu khích từ tài khoản Weibo phụ của Tần Tư Nguyệt:

 

“Giang Ninh, tôi đã nói rồi, mỗi khi anh ấy phải chọn, Nam Thần sẽ luôn chọn tôi. Tin chưa?”

 

Vài giờ trước, tôi vẫn chưa tin. Nhưng giờ đây, đó đã là sự thật.

 

Cố Nam Thần không về nhà cả đêm.

 

Khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, anh ta đang ăn sáng trong bếp. Nhìn thấy tôi, anh ta lạnh lùng liếc qua và nói: “Lát nữa đi với anh đến công ty, đến xin lỗi Nguyệt Nguyệt. Chỉ vì một bình luận của em mà cô ấy cảm thấy áy náy đến mức cả đêm không ngủ được.”

 

Tôi cười nhạt: “Tôi không đi.”

 

“Chưa từng nghe chuyện vợ chính phải xin lỗi người thứ ba bao giờ.”

 

“Giang Ninh, sao em ăn nói khó nghe như vậy!” 

 

Anh ta đập mạnh xuống bàn ăn. “Nguyệt Nguyệt chỉ là thư ký của anh. Gia đình cô ấy đã tan nát, chẳng lẽ em không có chút lòng thương nào sao?”

 

Tôi nhếch mép, nhìn anh ta đầy chế giễu: “Thư ký mà lên cả giường với anh sao?”

 

Cố Nam Thần tức giận, lật đổ cả bàn ăn. Chén bát vỡ vụn trên sàn nhà.

 

Tôi nhắm mắt, quay đầu đi không nhìn. Sự thất vọng trong lòng càng lúc càng chất chồng.

 

Tại sao Cố Nam Thần lại trở nên như thế này?

 

Cố Nam Thần gầm lên đầy phẫn nộ: “Nếu em đã cố chấp như vậy, chúng ta nên tạm xa nhau một thời gian.”

 

Anh ta đập cửa bước ra ngoài.

 

Suốt một tuần sau đó, anh ta không về nhà nữa.

 

Tôi buồn bã đến mức những đêm dài không thể ngủ nổi.

 

Trong khi đó, tài khoản phụ của Tần Tư Nguyệt vẫn không ngừng cập nhật.

 

“Được sếp đưa đi công tác ở Bali, vui quá~”

 

“Ôi, ngã trên bãi biển, đầu gối bị đá nhọn làm trầy xước, sếp mắng mình suốt 10 phút vì lo lắng, nhưng rồi cũng phải đi mua bánh kem cho mình~”

 

“Phúc lợi, ảnh cơ bắp của sếp~ Hy vọng sếp không phát hiện và không mắng mình nhé~”

 

Tôi không còn cãi vã hay làm ầm lên, chỉ lặng lẽ lưu lại những ảnh chụp màn hình đó.

 

Những người đã mục nát thì nên sớm bị vứt bỏ.

 

Sáng nay, Tần Tư Nguyệt cập nhật rằng họ đã trở về từ Bali.

 

 

Giọng của Cố Nam Thần tiếp tục vang lên từ đầu dây bên kia:  

 

“Giang Ninh, em có nghe anh nói không?”

 

Suy nghĩ của tôi trở về thực tại, tôi lạnh nhạt đáp: “Được.”

 

Bên kia, tiếng ồn ào trong nền đột nhiên im bặt. Vài giây sau, Cố Nam Thần mới hỏi lại:  

“Em vừa nói gì?”

 

Tôi khó khăn nở một nụ cười: “Em nói, em đồng ý đi xin lỗi Tần Tư Nguyệt.”

 

Ba ngày cuối cùng, tôi sẽ làm theo mọi yêu cầu của anh ta.  

 

Rồi sau đó, tôi sẽ rời xa anh ta mãi mãi.

 

02

 

Tôi theo định vị mà Cố Nam Thần gửi đến. Trong căn phòng đông đúc và ồn ào, tiếng người cười nói vang lên khắp nơi. 

 

Khi tôi vừa xuất hiện ở cửa, có người huýt sáo:  

“Chị Ninh đến rồi kìa.”

 

Giọng điệu trêu chọc, đầy mong đợi. Từ khi Tần Tư Nguyệt trở về, tôi và Cố Nam Thần ba ngày cãi vặt nhỏ, năm ngày cãi lớn, cả hội bạn bè trong vòng tròn của chúng tôi đều biết điều đó.

 

Tôi nhìn quanh, và thấy Cố Nam Thần ngồi ở giữa ghế sofa. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, không rõ anh ta đang vui hay giận. Tần Tư Nguyệt ngồi bên cạnh anh ta, dịu dàng nép vào người anh như một chú chim nhỏ.

 

“Có phải chị đến để xin lỗi Nguyệt Nguyệt không?” Có người cười đùa.

 

Đám bạn của Cố Nam Thần là những người giỏi nhìn gió bẻ lái nhất. Trước đây khi Cố Nam Thần yêu tôi, họ gọi tôi là chị dâu một cách kính trọng, chưa bao giờ dám trêu chọc. Giờ đây khi Tần Tư Nguyệt đã quay lại, ai cũng thấy rõ vị trí của cô ta trong lòng Cố Nam Thần, nên sự coi thường đối với tôi cũng nhiều hơn.

 

Tôi tiến lên vài bước, ánh mắt lướt qua những ly rượu đầy trên bàn, nhẹ nhàng cầm một ly lên:  

“Để thể hiện thành ý, tôi sẽ uống ly này để xin lỗi cô Tần, được chứ?”

 

Cố Nam Thần nghiêng đầu, nhìn tôi với vẻ thản nhiên, không nói gì. Những người xung quanh thì ánh mắt sáng rực, giống như đang chờ xem kịch vui.

 

“Chị Ninh Ninh, sao chị lại làm vậy?” Tần Tư Nguyệt đột nhiên đứng dậy, như một chú thỏ bị giật mình, vội vã muốn giật lấy ly rượu trong tay tôi.

 

“Chị Ninh Ninh chỉ mắng em vài câu thôi, là lỗi của em, em sao có thể nhận lời xin lỗi của chị?”

 

Nói xong, cô ta đã rưng rưng nước mắt. 

 

Ánh mắt Cố Nam Thần thoáng qua sự xót xa, cũng đứng dậy kéo cô ta ngồi xuống:  

 

“Sao em không thể nhận? Có anh ở đây, ai cũng không được phép bắt nạt em.”

 

Ánh mắt Tần Tư Nguyệt lấp lánh ánh sao, cảm kích nhìn Cố Nam Thần, sau vài giây mới quay lại nhìn tôi:  

 

“Vậy thì uống một ly nhỏ thôi nhé, uống xong thì mọi hiểu lầm sẽ được hóa giải.”

 

Cô ta mỉm cười đưa ly rượu cho tôi:  

 

“Chị Ninh Ninh, anh Nam Thần quá che chở cho em nên mới như vậy, chị đừng giận nhé.”

 

Tôi nhìn về phía Cố Nam Thần, mỉm cười nhạt nhẽo, thản nhiên nhận ly rượu:  

 

“Tất nhiên là không.”

 

Tôi nâng ly lên: