5
Sau bữa tiệc mừng công, phó tướng của Triệu Thừa Chiến đột ngột phát bệnh nặng, qua đời một cách bất ngờ.
Khi nghe tin này, ta chẳng hề ngạc nhiên, đó là kế hoạch của ngài ấy.
Tiểu thư thượng thư, Sở Thiển Nguyệt, sau khi trở về thì cũng lâm bệnh nặng, thái y chẩn đoán đó là tâm bệnh.
Nàng ta đang đặt cược, cược rằng Thất hoàng tử sẽ mủi lòng.
Thế nhưng nửa tháng đã trôi qua, Thất hoàng tử vẫn chưa một lần đến thăm.
Khắp nơi trên phố xá đều truyền tai nhau về việc Thất hoàng tử dùng bảo vật thượng thanh châu của phiên quốc làm sính lễ, cầu hôn với đích nữ Thẩm gia.
Phụ thân ta vừa mừng rỡ, vừa lo lắng bất an.
Trang phi đột ngột truyền lệnh cho ta vào cung, dù lý do là gì, ta cũng không thể tránh được.
Khi bước vào điện Tiêm Hà, người ta thấy không chỉ có Trang phi, mà còn có cả phu nhân nhà thượng thư.
Sở Thiển Nguyệt chưa từ bỏ, những biến cố hôm nay, nàng ta mãi mãi không thể hiểu nguyên do.
Trong mắt nàng ta, chỉ đơn giản là Triệu Thừa Chiến bỗng nhiên thay đổi.
Rõ ràng là thanh mai trúc mã, tình sâu nghĩa nặng, vậy mà chỉ sau một đêm, hắn lại như người xa lạ.
Nàng ta không biết rằng, ở kiếp trước, nàng ta đã là người bạc tình, biết lựa thời thế, tính toán lợi hại, và bỏ rơi ngài ấy vào lúc hắn tuyệt vọng nhất.
Trên khuôn mặt Trang phi có nét dò xét, còn sắc mặt của phu nhân nhà thượng thư thì vô cùng phức tạp.
Vừa khi ta bước vào, bà ta liền quỳ sụp xuống trước mặt ta: “Thẩm cô nương, cầu xin ngươi hãy cho con gái ta một đường sống.
Nó và Thất hoàng tử là thanh mai trúc mã, một lòng si mê. Cô nương đã làm chính thê, nó không tranh với cô nương, chỉ xin cô nương cho noa một danh phận trắc phi, để hoàn thành mối tình si đã kéo dài bao năm.”
Ta bước lùi lại một bước, nhẹ nhàng né tránh, không nhận lễ này, rồi điềm tĩnh nói:
“Phu nhân, xin bà đứng dậy mà nói chuyện. Đây là thiên điện của hoàng gia, có quy củ phép tắc, không phải là nơi ngoài chợ mà có thể giải quyết bằng cách làm loạn như vậy.”
Lời nói này khiến sắc mặt phu nhân nhà thượng thư biến đổi liên tục, quỳ cũng không được, mà đứng lên cũng không xong.
Hôm nay, họ gọi ta đến đây chẳng qua là muốn dùng bệnh tình của Sở Thiển Nguyệt để ép ta nhượng bộ.
Nếu ta đồng ý, tức là đúng theo ý của họ. Còn nếu ta không đồng ý, danh tiếng “lòng dạ sắt đá, hay ghen tuông” sẽ bị truyền ra ngoài.
Nhưng ta đã nói rõ ràng như vậy, nếu bà ta cứ tiếp tục, chẳng khác nào là hạng phụ nữ thô lỗ chốn chợ búa.
Bà ta cũng cần giữ chút thể diện, đành phải đứng dậy, cái dũng khí dám quỳ gối van xin vì con gái lúc nãy cũng đã giảm đi quá nửa, bắt đầu để ý đến ánh mắt của các cung nữ xung quanh.
Ta nhân cơ hội tiếp lời:
“Những lời phu nhân nói, ta đã nghe rõ.
Thất hoàng tử từng giải thích với ta rằng, ngài đối với Sở tiểu thư chỉ có tình huynh muội, tuyệt đối không để ta hiểu lầm.
Nếu như Sở tiểu thư có tình cảm đơn phương, chẳng qua chỉ là tự mình đa tình.
Nếu ta chấp nhận, chẳng phải là trái với ý của Thất hoàng tử sao?
Hơn nữa, Thất hoàng tử là bậc rồng trong loài người, bao nữ tử ngưỡng mộ ngài chẳng khác nào cá chép vượt sông, lẽ nào ta phải đưa tất cả vào phủ, thu nhận làm thiếp?”
“Ngươi…”
Phu nhân nhà thượng thư bị lời của ta làm nghẹn họng, không biết phải nói gì tiếp theo.
Cuối cùng, bà ta chỉ còn cách nhìn sang Trang phi cầu cứu.
Trang phi kiếm cớ để bà ta lui ra trước.
Sau khi phu nhân nhà thượng thư rời đi, ánh mắt Trang phi mang chút tán thưởng nhìn ta.
“Bước tiến lùi vừa đủ, giữ bình tĩnh và điềm đạm, không tệ.”
Từ đầu đến cuối, bà không hề có ý định đứng ra bênh vực cho người Sở gia, phu nhân nhà thượng thư chỉ là công cụ để bà thử thách ta mà thôi.
Trang phi chứng kiến toàn bộ cảnh phu nhân nhà thượng thư ép ta vào thế khó, bà chỉ muốn xem ta sẽ xử lý thế nào.
Nếu lúc ấy, ta bối rối hoang mang, Trang phi hẳn sẽ vô cùng thất vọng.
Điều mà bà lo ngại chính là việc con trai mình lựa chọn một nữ tử xuất thân tầm thường, không có tầm nhìn xa, không biết cách ứng xử.
Nếu ta vì lo lắng danh tiếng mà chấp nhận yêu cầu của phu nhân nhà thượng thư, trong mắt Trang phi, ta sẽ trở thành một người thiếu chủ kiến, không đủ năng lực để quản lý gia đình.
Trang phi cần một nữ chủ nhân của phủ Thất hoàng tử biết đối nhân xử thế, độc lập và sáng suốt, là người có thể trở thành trợ thủ đắc lực cho Thất hoàng tử.
Từ khoảnh khắc Sở Thiển Nguyệt giả bệnh để lấy lòng thương, dùng tình yêu để làm con bài, nàng ta đã thất bại.
Thủ đoạn của nàng ta không đủ để xứng tầm.
Tình cảm cá nhân từ lâu đã là sự ràng buộc của hoàng gia, chứ không phải là sự trợ giúp.
“Chính phi của hoàng tử quả thật phải xét đến xuất thân, nhưng không chỉ là chuyện xuất thân. Triệu Thừa Chiến đã lập nhiều chiến công hiển hách, không cần phải dùng thế lực của nhạc gia để gia tăng vinh quang.
So với xuất thân, bổn cung coi trọng sự thông minh và khả năng xử lý mọi việc của nàng hơn.”
Nghe Trang phi nói vậy, ta đã hiểu rõ.
“Nhãn quang của Thừa Chiến không làm bổn cung thất vọng.” Bà chậm rãi nói.
Khi ta chuẩn bị rời đi, ta bước đến gần bà, cúi người hành lễ, rồi nhân cơ hội nhắc nhở:
“Hương trong điện có chút khác thường, mong nương nương cẩn trọng.”
Trên mặt bà thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
6
Ta rời khỏi điện Tiêm Hà, bước trên con đường cung dài dằng dặc, ngước mắt nhìn những bức tường cao vút và bầu trời vuông vức.
Nơi này, xưa nay vẫn luôn nặng nề và áp bức.
Triệu Thừa Chiến đứng đợi ở cổng cung, tay chắp sau lưng, bộ trường bào thêu hoa văn lấp lánh theo từng cơn gió nhẹ.
“Ta đã đợi nàng ở đây khá lâu rồi…”
Giọng nói của ngài ấy ôn hòa, nụ cười tựa như gió xuân, trong lời nói hàm chứa nhiều ẩn ý, ta cất lời hỏi:
“Điện hạ trọng sinh từ lúc nào?”
Đối diện với câu hỏi này, rõ ràng ngài ấy đã dự liệu trước câu trả lời.
“Một tháng trước, ta may mắn tránh được âm mưu đó.”
Ngài ấy bị thương trên chiến trường vốn là một âm mưu đã được sắp đặt. Phó tướng của ngài ấy bị Tam hoàng tử mua chuộc, vốn định đoạt lấy mạng ngài ấy, nhưng cuối cùng chỉ khiến ngài ấy bị thương nặng và tàn phế.
Giờ đây ngài ấy được lựa chọn, nhưng lại kéo ta vào cùng con đường với ngài ấy, giống như kiếp trước, vinh nhục đều gắn kết với nhau.
Ta đã hiểu rõ hoàn cảnh của ta và ngài ấy, giờ đây mọi thứ đều bắt đầu lại từ đầu, điều mà ngài ấy mong muốn – ngôi vị chí tôn, và điều mà ta mong muốn ở tương lai, tất cả đều cần phải tính toán lại từ đầu.
Dù lần này ngài ấy không còn là hoàng tử tàn phế, điều đó cũng không có nghĩa rằng ngai vàng đã nằm trong tay ngài ấy.
Từ xưa đến nay, có biết bao hoàng tử và vương gia đã gục ngã ngay trước bước cuối cùng để lên ngôi.
Chưa đến hồi kết, thì chưa thể gọi là kết thúc.
Hợp tác với ta, sẽ là con đường có nhiều cơ hội thắng nhất.
Tam hoàng tử không hạ gục được ngài ấy lần này, ắt hẳn sẽ còn thủ đoạn tiếp theo.
“Đường phía trước chưa định, kẻ địch bên cạnh, chúng ta phải bắt đầu lại, không thể lơ là một khắc.”
Nghe lời ta nói, ngài ấy chỉ mỉm cười gật đầu.
Lần này, ngài ấy đã ép buộc ta phải bước lên cùng con thuyền với ngài ấy.
“Điện hạ thừa biết Trang phi nương nương triệu ta vào cung không phải là chuyện đơn giản, nhưng lại đứng ngoài mà quan sát?”
“Ta biết, nàng có thể xử lý được.”
Nhưng, xử lý được và có muốn xử lý hay không, vốn là hai chuyện khác nhau.
“Ta có thể giúp ngài, nhưng ngài phải hứa với ta một điều.”
“Được. Vinh hoa phú quý, công danh quyền thế… tất cả đều có thể.” Đôi mắt ngài ấy thoáng sáng lên, rồi nghiêm túc đáp lời.
Ngài ấy lấy từ bên hông chiếc ngọc bội hình hoa sen đen, bẻ ra làm hai và đưa một nửa cho ta.
“Đây là tín vật.”
Ta nhìn vào mảnh ngọc bội ấy, có chút ngẩn ngơ. Chiếc ngọc này có thể chia làm hai, cũng có thể hợp lại thành một.
Kiếp trước, khi ta trở thành hoàng hậu của ngài ấy, ta cũng nhận được chiếc ngọc này, và cũng từ lúc ấy, ta mới hoàn toàn nhận được sự tin tưởng từ ngài ấy.
Ta bước chầm chậm ngang qua ngài ấy, “Đợi đến khi công thành, ta sẽ nói cho ngài biết, thứ ta muốn là gì.”
Khi ta trở về Thẩm gia, bắt đầu sống một cuộc sống khép kín, ngày ngày chỉ chuyên tâm thêu hỉ phục.
Hôn kỳ đã định vào năm sau.
Nhưng hôn sự này e rằng sẽ chẳng suôn sẻ như vậy.
Tam hoàng tử là đối thủ mạnh nhất của Triệu Thừa Chiến, là con của kế hậu, được sự ủng hộ của các thế gia trong triều.
Hoàng thượng vẫn chưa lập Thái tử, khiến các hoàng tử trong cung đều thấp thỏm ngầm tranh đấu.
Việc Triệu Thừa Chiến bị thương tàn phế đều là do Tam hoàng tử dàn dựng.
Vị phó tướng của ngài ấy từ lâu đã bị mua chuộc.
Sự tồn tại của Triệu Thừa Chiến đã đe dọa nghiêm trọng đến vị trí của Tam hoàng tử.
Về tài năng và danh vọng trong triều đình, Tam hoàng tử không thể so với Triệu Thừa Chiến.
Nhưng xét về xuất thân, Tam hoàng tử lại có phần nhỉnh hơn.
Là đích tử của trung cung, càng danh chính ngôn thuận.
Nếu Triệu Thừa Chiến chỉ là một kẻ bất tài, làm vương gia nhàn tản, thì cũng không sao.
Nhưng chiến công hiển hách và sự sủng ái của Hoàng thượng đã khiến ngài ấy trở thành cái gai trong mắt mọi người.
Dù ai là người bước lên ngai vàng trong tương lai, cũng sẽ không dung nạp ngài ấy.
Cái vị trí đó, ngài ấy bắt buộc phải tranh giành.
Trang phi ban cho ta rất nhiều lụa là, trâm cài. Nữ quan thân tín của bà đích thân đến phủ, trước khi đi còn nói một câu: “Nương nương đã đổi loại hương mới.”
Câu này ngầm ám chỉ với ta rằng, những kẻ có lòng dạ xấu xa bên cạnh bà đều đã bị loại bỏ.
Ta mỉm cười tiễn nữ quan ra cửa.
Mẫu thân tuy không hiểu được những lời nói ngầm giữa ta và nữ quan, nhưng bà rất vui mừng khi thấy ta nhận được sự công nhận từ Trang phi.