Sau khi bị thế tử của Vũ Lăng Hầu công khai từ hôn, ta liền quay đầu gả cho Thất hoàng tử.
Ta giúp ngài đăng cơ lên ngôi, về sau, ta từng làm hoàng hậu, cũng từng làm thái hậu.
Vũ Lăng Hầu phủ thì gia tộc suy bại, nhà cửa đổ nát.
Suốt đời ta vinh hoa phú quý, phu thê thuận hòa, con cháu hiếu thảo, đến lúc lâm chung vẫn an lành mà nhắm mắt. Nhưng ta lại trọng sinh, trở về năm ta vừa tròn mười lăm.
Vũ Lăng Hầu phu nhân lại lần nữa bàn về chuyện cằm ta quá nhọn, nói rằng đó là tướng khắc phu.
Ta chờ đợi thế tử từ chối hôn ước, nhưng lần này, hắn lại trái lời mẫu thân, dõng dạc tuyên bố:
“Mệnh cách của Thẩm cô nương cao quý, có thể làm hưng thịnh Yến gia, nhi thần nguyện ý cưới nàng.”
1
Khi ta lâm chung trong Từ Ninh Cung, con cháu quây quần bên gối, ta nghĩ lại một đời vinh quang, hưởng hết vinh hoa phú quý.
Nhưng không ngờ, ta lại trọng sinh trở về năm mười lăm tuổi, khi lần đầu tiên tham gia yến tiệc do Vũ Lăng Hầu phủ tổ chức.
Vũ Lăng Hầu phu nhân mời một nữ tướng số đến, nói rằng thuật xem tướng của bà rất chính xác, có thể tiên đoán cát hung, tránh tai họa.
Người tướng số quan sát mặt ta hồi lâu, rồi lạnh lùng nói: “Cằm nhọn, là tướng khắc phu.”
Vũ Lăng Hầu phu nhân giả vờ kinh ngạc: “Sao lại có thể như vậy?”
Tướng số liền thừa cơ nói: “Nếu cưới một nữ tử như thế này, e rằng sẽ hại đến chủ quân trong nhà.”
“Nếu muốn gia đình bình an, thì tuyệt đối không thể để nữ tử này bước vào cửa nhà họ Yến.”
Vũ Lăng Hầu phu nhân muốn ta tự biết khó mà lui, bà ta cho rằng Thẩm gia muốn trèo cao, định nhắc lại lời nói đùa thời còn trẻ giữa bà và mẹ ta để ép buộc.
Nhưng bà ta đã lầm.
Ta chưa bao giờ có ý định bám víu Vũ Lăng Hầu phủ.
Vũ Lăng Hầu phu nhân thời trẻ với mẫu thân ta từng là tri kỷ.
Cả hai đều xuất thân từ quận Vân Trung. Khi đó, xét về xuất thân, bà ta không bằng mẫu thân ta, nên cố tình kết giao.
Tại một buổi yến tiệc do ngoại tổ nhà ta tổ chức, bà ta gặp được Vũ Lăng Hầu, rồi trở thành phu nhân của hầu môn.
Mẫu thân ta xuất thân từ gia đình thư hương, ngoại tổ không muốn nữ nhi kết hôn với quyền quý, nên sắp đặt cho bà gả cho một thư sinh nghèo nhưng có triển vọng, chính là cha ta.
Cha ta xuất thân từ hàn môn, dựa vào khoa cử mà vào triều, sau đó được cử đi làm quan ở các địa phương, phải lặn lội nhiều năm mới quay về kinh thành.
Hiện tại, ông giữ chức quan ngũ phẩm, so với Vũ Lăng Hầu phủ thì là một trời một vực.
Vũ Lăng Hầu phu nhân từng có chút giao tình với mẫu thân ta, khi mang thai từng nói đùa về việc hứa hôn cho con cái. Nhưng sau khi thích nghi với cuộc sống nơi hầu môn, cùng Hầu gia kết giao với các quyền quý, bà ta không còn coi trọng gia đình ta nữa.
Bà ta quên mất rằng khi còn ở quận Vân Trung, bà ta từng bị người đời coi thường, chỉ có mẫu tuân ta coi bà như tỷ muội, thường xuyên dẫn bà ta tham gia các yến tiệc, còn giúp đỡ bà ta về tiền bạc.
Tiếc thay, khi bà ta thay đổi địa vị, bà liền bàn tán sau lưng mẫu thân ta: “Trước kia ta ngưỡng mộ Thẩm Lệnh Diêu xuất thân từ gia đình thư hương, thi thư lễ nghĩa. Nhưng nay vào kinh, tiếp xúc với người giàu sang, thì thấy bà ta cũng chẳng hơn ai.”
Bà ta nghĩ rằng cách biệt quá xa, những lời ấy sẽ không bao giờ truyền ra ngoài.
Nhưng đời này đâu có bức tường nào không lọt gió, cuối cùng thì mẫu thân ta vẫn nghe thấy.
Mẫu thân ta chỉ trách mình hồi trẻ không nhìn thấu người, sai lầm khi coi bà ta là tỷ muội, nên cũng dần xa cách.
Nay cha ta được điều về kinh làm quan, còn Vũ Lăng Hầu phu nhân dường như lại nhớ đến chuyện hứa hôn năm xưa, còn trao đổi tín vật, nên bà ta lo lắng không yên.
Đây là lần đầu tiên ta xuất hiện tại yến tiệc trong kinh thành, nhưng Vũ Lăng Hầu phu nhân không kìm được mà chủ động ra tay với ta.
Bà ta biết rõ câu nói này sẽ hủy hoại danh tiếng của một nữ tử đợi gả, nhưng bà ta không quan tâm, chỉ cần có thể phá hủy hôn ước này.
Bà ta muốn thấy ta xấu hổ, cúi đầu chịu đựng sự phỉ báng của họ.
Nhưng lần này, người đứng trước mặt họ không phải là thiếu nữ mười lăm tuổi, mà là người đã trải qua hàng chục năm quyền lực trong hậu cung.
Ta đối diện với ánh mắt của bà ta, điềm tĩnh đáp: “Mẫu thân ta từng nhiều lần kể về phu nhân thời còn ở khuê phòng, tuy xuất thân thấp hèn, nhưng không tin vào những lời tiên đoán. Sao giờ hưởng vinh hoa phú quý nhiều năm, lại đi tin vào thuật số, thật khác biệt so với thuở trẻ.”
Vũ Lăng Hầu phu nhân tự trọng nhất là xuất thân của mình, không ngờ ta lại nhắm thẳng vào điểm yếu của bà ta.
Bà ta nắm chặt chiếc khăn tay, giả vờ làm bộ điệu:
“Thẩm cô nương, nhà tốt trong kinh thành có nhiều, ta chỉ mong cô nể tình lòng từ mẫu của ta, buông tha cho con ta. Năm xưa hứa hôn là do ta hồ đồ, nay xem ra, các ngươi vô duyên vô phận.”
Lời bà ta vừa dứt, mọi người đều đợi xem ta có phản ứng gì.
Mọi người đều biết, Vũ Lăng Hầu phu nhân xem thường Thẩm gia, muốn hủy hôn nhưng lại cố tình đổ lỗi lên đầu ta.
Ta định mở lời phản bác, nhưng không ngờ, Yến Thế Hằng liền đứng thẳng người, hướng về phía bà ta mà nói:
“Mẫu thân, Thẩm cô nương mệnh cách cao quý, có thể làm hưng thịnh Yến gia. Nhi tử thấy nàng rất tốt, nguyện tuân theo lời hứa hẹn xưa, cưới nàng làm thê.”
Cả hội trường im bặt.
Yến Thế Hằng vốn nổi danh hiếu thuận khắp kinh thành, đây là lần đầu tiên hắn công khai phản đối mẫu thân.
Vũ Lăng Hầu phu nhân sững sờ tại chỗ, không tin vào tai mình, liền hỏi lại: “Con nói gì?”
Yến Thế Hằng quả quyết: “Con muốn cưới Thẩm Trạch Thanh làm thê tử.”
Vũ Lăng Hầu phu nhân kinh ngạc không nói nên lời, run rẩy chỉ tay vào ta: “Con vì một nữ tử như vậy mà dám trái lệnh mẫu thân? Nếu con nhất định muốn cưới nàng, ta sẽ coi như không có đứa con trai này.”
Lời nói ấy thật quá nặng nề.
Bầu không khí lập tức trở nên ngột ngạt. Mọi người bắt đầu chú ý đến ta, tựa như đang thắc mắc ta đã dùng thủ đoạn gì khiến Yến Thế Hằng trở nên khác lạ như thế.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, ta bước lên một bước, bình tĩnh nói: “Phu nhân cần gì phải nổi giận như vậy, ta không gả.”
Cả buổi tiệc rơi vào im lặng.
Lần này, người chủ động từ hôn là ta.
2
Đối diện với ánh mắt dò xét của mọi người, ta kiên quyết nói: “Vũ Lăng Hầu phủ tuy là danh gia vọng tộc, nhưng ta cũng không thèm dựa dẫm. Phu nhân hôm nay sao lại cay nghiệt chỉ trích, tùy ý nhục mạ người khác như thế? Có một bà mẹ chồng như ngài, ai còn dám bước vào cửa hầu phủ?”
Ánh mắt của Yến Thế Hằng rơi trên người ta, chân mày hơi chau lại, biểu cảm trên mặt hắn liên tục thay đổi, cuối cùng hiện lên nét suy tư.
Ta tiến lên, tháo chiếc vòng tay bạch ngọc hình hoa lan trên cổ tay, “Đây là tín vật mà năm xưa phu nhân và mẫu thân ta đã trao đổi khi hứa hôn. Hôm nay ta trả lại, từ nay về sau, hôn ước chấm dứt, không còn liên quan.”
Vũ Lăng Hầu phu nhân định cho người tới nhận, nhưng Yến Thế Hằng liền vội vàng ngăn lại.
Trong lúc hành động, chiếc vòng ngọc rơi xuống đất, vỡ thành ba mảnh.
“Xem ra, số mệnh đã định sẵn như vậy, ý trời khó cưỡng.”
Hắn đã nghe ra ý mỉa mai trong giọng nói của ta.
Yến Thế Hằng tỏ ra hoảng loạn, lớn tiếng: “Không!”
Sự thất thố trong khoảnh khắc ấy khiến ta càng khẳng định, hắn đã trọng sinh.
Kẻ từng trải qua cảnh nhà cửa tan hoang, gia tộc suy sụp, con cái lần lượt ra đi – hắn đã trọng sinh.
Ta từng thấy hắn đầu bạc quỳ ngoài cổng cung, cầu xin Hoàng thượng nương tay, xin cho đứa con trai gây họa của hắn một con đường sống.
Khi đó, Hoàng thượng bình thản làm lễ triều kiến, còn ta ngồi cao tại Từ Ninh Cung, hưởng thụ những năm tháng an nhàn cuối đời.
Ta xoay người rời khỏi yến hội.
Nhưng Yến Thế Hằng lại đuổi theo, chắn ngang xe ngựa của ta giữa đường.
Ánh mắt hắn như xuyên qua năm tháng, mang theo bao thăng trầm, rơi xuống khuôn mặt ta, hắn hỏi:
“Nếu nàng cũng đã trọng sinh, tại sao không cho ta một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm từ đầu?”
Ta chợt nhớ lại kiếp trước, khi ta giúp Thất hoàng tử đăng cơ, trở thành hoàng hậu của đương triều.
Khi ấy, hắn vẫn phải giữ lễ nghĩa quân thần, quỳ trên bậc đá bạch ngọc, cúi đầu vấn an, gọi ta một tiếng “nương nương thiên tuế.”
Ta chỉ khẽ mỉm cười, có chút trêu đùa nhìn hắn.
Nhưng hắn lại trầm giọng nói tiếp:
“Ta đã từng hối hận, khi mẫu thân nói nangd là khắc phu, ta không đứng ra bảo vệ nàng, để bà ấy mặc sức nhục mạ nàng. Còn trong tình thế đó lại từ chối hôn ước, khiến nàng mất hết mặt mũi, trở thành trò cười trong kinh thành.”
Ta buông rèm xe xuống, có chút khó chịu đáp lại: “Nói xong rồi? Nói xong thì tránh ra.”
Thấy ta tỏ vẻ chán ghét, giọng nói của hắn tràn ngập thất vọng:
“Nàng đang chờ Thất hoàng tử sao?
Hắn chọn nàng chỉ vì không còn cách nào khác, nàng nghĩ hắn thực lòng muốn cưới nàng sao?
Nàng biết rõ con đường phía trước khó khăn như thế nào, tại sao đã có cơ hội mà không chọn một con đường dễ dàng hơn, nàng và ta nắm tay nhau, chẳng phải tương lai sẽ tốt đẹp hơn sao?”
Đúng vậy, con đường phía trước gian nan ra sao, ta tự nhiên biết rõ.
Nhưng kiếp trước, dù con đường có khó khăn thế nào, ta vẫn chiến thắng.
Kiếp này còn gì khiến ta phải sợ nữa?
Kiếp trước, ta bị Vũ Lăng Hầu phủ công khai từ hôn, lại còn bị mang tiếng là khắc phu, sao có thể dễ dàng gả cho Thất hoàng tử?
Chỉ vì Thất hoàng tử Triệu Thừa Chiến bị thương nặng trên chiến trường, thái y khẳng định rằng nửa đời sau ngài ấy sẽ không bao giờ có thể đứng lên được nữa.
Từ một thiên chi kiêu tử, văn võ song toàn, ngài ấy trở thành một hoàng tử tàn phế, chìm trong men rượu.
Chỉ sau một đêm, cửa cung trở nên vắng lặng, không ai lui tới.
Ngay cả tiểu thư thượng thư, người từng có tình cảm sâu đậm với ngài ấy từ thuở thanh mai trúc mã, cũng rời xa ngài ấy.
Kể từ sau khi ngài ấy bị thương, nàng ta chưa từng một lần đến thăm. Ngược lại, nàng ta giả vờ bệnh nặng không dậy nổi, gia đình lấy cớ đưa nàng về tổ trạch để dưỡng bệnh.
Nàng ta sợ Thất hoàng tử lúc đó sẽ xin Hoàng thượng ban hôn, bởi chỉ cần ngài ấy mở lời, Hoàng thượng chắc chắn sẽ đồng ý.
Thất hoàng tử từng hứa, nếu đại thắng trở về, ngài ấy sẽ xin chỉ ban hôn, cưới nàng ta về một cách rạng rỡ.
Nhưng nàng ta muốn một phu quân là thiên chi kiêu tử, được mọi người ngưỡng vọng, chứ không phải là một kẻ tàn phế, suốt ngày ngồi trên xe lăn, say xỉn, tính tình bạo ngược, không còn phong thái ngày xưa.
Hoàng thượng cảm thấy áy náy với đứa con trai này, cũng muốn vực dậy tinh thần của ngài ấy, nên tự mình ban hôn cho ngài ấy.
Các nữ tử trong triều đều được ghi danh, kèm theo tranh vẽ, từng danh sách được gửi đến phủ Thất hoàng tử.
Những danh sách đầu tiên đều bị ngài ấy xé nát.
Cuối cùng, Trang phi đích thân đến khuyên nhủ. Trước sự nài nỉ của mẫu phi, Thất hoàng tử chỉ tiện tay chọn đại một người.
Người bị chọn đó chính là ta, Thẩm Trạch Thanh.
Các tiểu thư danh gia vọng tộc đều thở phào nhẹ nhõm, ngoài mặt thì chúc mừng, nhưng sau lưng lại cười nhạo rằng một nữ tử khắc phu và một hoàng tử tàn tật, quả là trời sinh một cặp.
Đêm tân hôn, đó là lần đầu tiên ta gặp Thất hoàng tử.
Ngài ấy không còn là thiếu niên chiến thần phong độ ngày nào, chỉ là một kẻ tàn phế ngồi gục trên xe lăn, ánh mắt trống rỗng và cô quạnh.
Mọi người đều cười nhạo ta, nhưng khi họ cười sau lưng ngài ấy, ta lại nắm chặt tay ngài ấy.
Ta đã đích thân đến Dược Vương Cốc, canh giữ suốt ba tháng để mời Dược Vương xuất sơn chữa trị cho ngài ấy.
Ta tự mình học cách châm cứu, mỗi ngày đều thực hiện, giúp ngài ấy hồi phục.
Ba năm sau, ngài ấy đã có thể đứng dậy một lần nữa.