Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NGƯỜI TRONG LÒNG GỬI TA CHO HOÀNG TỬ NƯỚC ĐỊCH LÀM THIẾP Chương 7: NGƯỜI TRONG LÒNG GỬI TA CHO HOÀNG TỬ NƯỚC ĐỊCH LÀM THIẾP

Chương 7: NGƯỜI TRONG LÒNG GỬI TA CHO HOÀNG TỬ NƯỚC ĐỊCH LÀM THIẾP

3:59 chiều – 09/07/2024

Ta ngẩn người, không ngờ rằng, sống lại một đời, người lên tiếng bảo vệ ta lại là con tin Lâm Tề.

“Chuyện Khương quốc, không phiền tam hoàng tử Thẩm lo.” Tống Quân Sở khinh bỉ, quay đầu đau lòng nói với ta, “Điện hạ, làm sai không đáng xấu hổ, điều khó khăn là phải dũng cảm nhận lỗi.”

Hắn nói chắc như đinh đóng cột, hận không thể lập tức kết tội ta.

Ta nhắm mắt, kiếp trước mọi chuyện rõ ràng trước mắt, tất cả các đại thần cầu xin phụ hoàng cho Lý Phụng Dung một công bằng, ta trăm miệng không thể giải thích, chỉ thấy lòng lạnh lẽo, phụ hoàng dù muốn giúp, cũng hữu tâm vô lực.

Khương Đường, giấc mơ… cũng nên tỉnh rồi.

Ta nắm chặt tay, ngước nhìn Tống Quân Sở, “Tống tướng quân, bản cung không biết mắt mình tốt đến mức, chỉ nhìn thoáng qua, đã nhớ như in.”

Ta cười nhẹ, “Bản cung đột nhiên nhớ ra, vài ngày trước, có người đến tìm bản cung, nói Đại học sĩ Trần Chi Hạng sẽ dâng lên một bức tranh của Phạm Nam huyện chủ trong yến tiệc, mà chuyện làm thơ rất có thể sẽ lấy bức tranh này làm đề tài. Bản cung nhận được đề bài, sáng tác bài thơ này, cũng coi như là một thú vui riêng. Nhưng nếu được tiết lộ trước, rồi làm thơ trong yến tiệc, với người khác, khó tránh mất công bằng. Vì vậy, hôm nay bản cung không định tham gia. Chỉ là không ngờ, bài thơ bản cung sáng tác vài ngày trước lại bị Lý tiểu thư đọc to trước mặt mọi người…”

Chưa nói hết lời, Trần Chi Hạng đã tức giận cắt ngang: “Vĩnh Định trưởng công chúa, đừng nói bậy, lão thần không bao giờ tiết lộ đề cho ai.”

Sắc mặt Lý Phụng Dung thoáng chốc tái nhợt, cố gắng nói: “Trần đại nhân tác phong cao thượng, thơ này thực sự là Phụng Dung vừa nghĩ ra.”

Trần Chi Hạng đương nhiên cũng không biết chuyện, bởi vì đây là Lý Phụng Dung trăm phương ngàn kế từ chỗ Trần phu nhân tìm hiểu được.

“Từng gấp giấy trướng, bước quân đến, hoa đào nở dưới bóng chiếu quan san.” Các văn thần ngẫm nghĩ, nhớ lại bài thơ vừa rồi, “Trong thời gian ngắn mà làm được thơ như vậy, Lý tiểu thư quả thật tài giỏi.”

Họ dường như đã khẳng định bài thơ này là của Lý Phụng Dung.

“Nếu Lý tiểu thư nói bài thơ này là vừa nghĩ ra.” Ta rút từ tay áo một tờ giấy, mở ra cho mọi người xem, bài thơ giống hệt, thậm chí có ký tên, viết từ năm ngày trước.

Tối đó sau khi Tống Quân Sở đọc, ta về cung bảo Tiểu Sương cất trong hộp trang điểm, mấy ngày không động đến, sáng nay trước khi dự yến tiệc, tờ giấy đột nhiên biến mất, có lẽ Lâm ma ma đã động tay động chân.

Tiểu Sương cầm tờ giấy của ta, đưa cho chư vị ở đây xem xét.

Mặt Lý Phụng Dung trắng bệch, nàng ta vẫn cố chấp, run rẩy nói: “Ngày tháng cũng có thể làm giả, khó đảm bảo không phải điện hạ vừa mới bảo tì nữ thừa dịp mọi người không chú ý viết.”

“Tì nữ Tiểu Sương của bản cung dù không thích viết văn, nhưng lại rất thích bài thơ này, thậm chí đã truyền cho người khác.”

Ta ra hiệu cho Tiểu Sương, nàng đi ra ngoài, gọi một đội tuần tra, các thị vệ đồng thanh đọc bài thơ hoàn chỉnh, không thiếu một chữ trước mặt mọi người.

Lý Phụng Dung cẩn thận nhìn Tống Quân Sở mặt mày khó coi, rõ ràng chuyện không theo kế hoạch của họ.

(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)

Không ai ngờ yến tiệc lại kết thúc như vậy. Vu khống công chúa hoàng thất, đó là tội danh gì? Khi phụ hoàng đang định trừng phạt, Lý Phụng Dung lại đúng lúc ngất xỉu.

Các đại thần chỉ trích ta trước đây đều xin lỗi, từng người một đổi phe, có người nói: “Năm đó nếu không nhờ Vĩnh Định trưởng công chúa cầu xin, Tống tướng quân làm sao có ngày hôm nay? Công chúa tuy yêu mến Tống tướng quân, nhưng luôn giữ lễ, còn Tống tướng quân và Lý tiểu thư có trong sạch hay không, chúng ta cũng không biết được.”

Có người cười nói: “Quan hệ như thế nào mới có thể đổi trắng thay đen cho loại nữ tử như Lý thị kia?”

Những lời đồn đãi này, lúc ta hồi tẩm cung, nghe Tiểu Sương mặt mày hớn hở, từng câu từng chữ kể cho ta nghe.

Ta có thể đích thân xem màn kịch kết thúc, nhưng lại bị phụ hoàng gọi mà làm lỡ cơ hội. Người gọi ta đến, không phải hỏi về sóng gió trong yến tiệc, mà hỏi có phải ta xuất cung là vì con tin Lâm Tề kia hay không. Nếu không sao Thẩm Ước có thể ở trước mặt mọi người nói cái gì hoa tiền nguyệt hạ, ngâm thơ đối đáp được.

Đây là chuyện gì vậy?

Ta đành bịa chuyện, nói ta và Thẩm Ước không thân thiết, chỉ là hôm đó tình cờ thấy ở Đông Cư Uyển có người tra tấn con tin Lâm Tề, cho rằng như vậy không hợp với phong phạm Khương quốc. Còn việc Thẩm Ước nói thay, chắc là trả ơn cứu mạng.

Phụ hoàng nghe vậy, khen ta biết nhìn đại cục, trên mặt hiện vẻ hài lòng, nhưng lại có chút thất vọng.

Cuối cùng khi ra về, người khuyên ta, cần gì phải treo cổ trên một cành cây. Nếu nhìn trúng công tử của đại thần nào trong tướng triều, ta gả đi, ai dám để nữ nhi của một quốc vương chịu uất ức? Nếu ham mê sắc đẹp, Thẩm Ước cũng đẹp hơn nhi lang Tống gia kia, còn nói nếu ta thích Thẩm Ước, người có thể giữ Thẩm Ước ở Khương quốc mãi mãi.

Nghe vậy ta cảm thấy ấm lòng, dù ta có làm gì đi chăng nữa, thì vẫn luôn là một nữ nhi được phụ hoàng yêu thương.

Ta đành chuyển hướng sang chủ đề khác, mới có thể cho qua chuyện.

13.

Ta bảo Tiểu Sương dẫn người tìm kiếm, phát hiện Lâm ma ma không ở tẩm cung của ta, mà đến chỗ Lý Phụng Dung.

Trong phòng, đang diễn ra cảnh chủ tớ tình sâu.

Lâm ma ma cẩn thận đút thuốc cho Lý Phụng Dung vừa “ngất xỉu” trong yến tiệc. Nàng tinh mắt nhìn thấy ta, liền đẩy Lâm ma ma ra, yếu ớt dựa vào ghế mềm, “Điện hạ đến để chê cười Phụng Dung phải không?”

“Đúng vậy.” Ta thành thật gật đầu, nói rằng danh tiếng nàng ấy hiện không tốt, thấy nàng mặt mày trắng bệch, bèn mang thuốc dưỡng nhan đến. Ta bảo Tiểu Sương đem thuốc đến, sai Lâm ma ma đút cho Lý Phụng Dung. Lâm ma ma nhìn thấy bát thuốc, biết chuyện đã bị bại lộ, lập tức tái mặt, quỳ xuống cầu xin tha thứ cho tiểu thư nhà bà.

Ta phải mất chút công sức mới tra ra được, Lâm ma ma làm việc trong cung Chử phi, sau đó chuyển sang hầu hạ ta. Bà ta trung thành và tận tâm, thân ở Tào doanh tâm ở Hán, được sắp xếp bên cạnh ta, luôn làm việc cho Lý Phụng Dung.

Lý Phụng Dung không nói gì, Lâm ma ma đập đầu đến chảy máu, kêu khản cả giọng: “Phụng Dung tiểu thư tuổi còn nhỏ, nếu điện hạ ngay cả một chút sai lầm này cũng không tha thứ, có khác gì phụ nhân lòng dạ rắn rết ngoài kia đâu? Nếu Tống tướng quân biết…”

Ta bật cười, Lý Phụng Dung làm sai là tuổi nhỏ, ta lấy đạo của người trả lại người, thì chính là lòng dạ rắn rết.

“Làm thuốc độc mà không chịu nổi hai chữ độc ác, người bị lừa uống thuốc lại thành rắn rết, đạo lý gì đây? Nếu Lâm ma ma đã thương Lý tiểu thư như vậy, thì uống thay đi. Tiểu Sương, sau này mang thuốc dưỡng nhan theo bữa, đút cho Lý tiểu thư uống.”

Dừng một chút, thấy Lý Phụng Dung không giả vờ yếu đuối nữa, mà ánh mắt lạnh lùng, ta cười: “Uống đến khi tiểu thư nhà ngươi rời khỏi Khương quốc mới thôi.”

Lý Phụng Dung đỡ giường đứng dậy, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt khiêu khích: “Điện hạ không sợ Tống tướng quân biết sẽ lạnh lòng sao?”

Ta lười biếng đáp: “Bản cung sao phải sợ hắn lạnh lòng? Ngươi cho rằng những năm này hắn dựa vào cái gì? Chẳng qua là sự yêu mến của bản cung mà thôi. Bản cung sẽ cho ngươi một chỗ tốt, Thạch Nhiêm quốc cách xa Khương quốc, Lý tiểu thư ở trong cung nghỉ ngơi vài ngày đi, đợi thư hồi đáp của vương phi Thạch Nhiêm quốc, rồi lên đường cũng không muộn.”

“Ngươi muốn ta gả đến Thạch Nhiêm làm thiếp? Chử phi nương nương chắc chắn sẽ không đồng ý.” Lý Phụng Dung mặt mày tái nhợt.

Tiểu Sương đứng bên cạnh nhanh mồm nhanh miệng: “Ngươi vu oan cho công chúa một nước, bây giờ còn chưa định tội, tưởng giả ngất là thoát được sao? Chử phi thân mình còn lo chưa xong, nào lo được cho ngươi?”

Thạch Nhiêm tuy là nước nhỏ, nhưng lại ở biên giới tây nam Khương quốc, là một vùng đất trọng yếu. Từ trước đến nay, Khương quốc luôn lấy trấn an làm chủ, cho nên vài năm trước, khi Thạch Nhiêm vương xin cưới công chúa Khương quốc, phụ hoàng đã chọn một người trong hoàng tộc để gửi đi, cũng chính là vương phi Thạch Nhiêm bây giờ.

“Điên rồi, ngươi điên rồi…” Lý Phụng Dung hét lên chói tai, định chạy ra ngoài nhưng lại bị thị vệ ở cửa khống chế và lôi trở lại, ấn vai nàng xuống, ép nàng quỳ gối.

Ta nhìn xuống nàng ta, an ủi: “Không phải làm thiếp, mà là nữ tỳ hầu hạ vương phi Thạch Nhiêm. Vương phi rất nhớ quê hương, bên cạnh lại không có người thân thích, bản cung mới quyết định đưa ngươi đến đó để giải nỗi nhớ quê của vương phi. Nghe nói, Thạch Nhiêm vương rất hay ghen tuông, những người hầu cận bên cạnh vương phi đều chết vì bệnh tật, không còn ai đáng tin cậy. Thấy không, bản cung đối xử tốt với ngươi biết bao, ngươi đến đó nhất định sẽ được Vương phi tin tưởng.”

Lý Phụng Dung luôn mơ ước được leo lên vị trí cao nhất, nhưng Thạch Nhiêm sẽ không cho nàng ta cơ hội đó, khác với Lâm Tề, chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức vài năm là có thể phục hồi như cũ. Thạch Nhiêm là một nước nhỏ, tất cả các mỏ khoáng đều nằm trong tay Khương quốc, cho dù Lý Phụng Dung có cố gắng đến đâu cũng không thể tạo ra sóng gió gì. Bắt nàng làm kẻ dưới, còn đau khổ hơn cả giết nàng ta.

“Tại sao? Khương Đường, ngươi đã có rất nhiều thứ, mà vẫn muốn cướp của ta sao? Ta có gì thua ngươi chứ? Nếu ngươi không phải là Vĩnh Định trưởng công chúa, Tống Quân Sở có thèm liếc mắt nhìn ngươi không?”