9.
Có lẽ không ngờ ta lại nhảy xuống hồ, hắn ngẩn ra một lúc rồi cũng nhảy xuống theo.
Tiếng hô lớn của ta đã thành công thu hút thị vệ.
Thấy ta và hắn đang ở dưới nước, họ vội vàng nhảy xuống cứu cả hai.
Khi ta đang ngồi trên bờ hổn hển lấy lại hơi, một chiếc khăn lông mềm được phủ lên vai ta.
Quay đầu lại, ta thấy một nam tử khác, dung mạo tuấn tú không kém, nhưng ánh mắt ôn hòa hơn hẳn người trước.
“Ngươi là… Mạnh Lương Trạch?”
Không hiểu vì sao, ngay khi hắn xuất hiện, trong đầu ta liền có hình dung về Mạnh Lương Trạch.
Hắn mỉm cười gật đầu:
“Sợ hãi rồi phải không? Nàng nghỉ ngơi chút, để ta xử lý.”
Ta được dì ta đưa vào cung, tắm rửa thay y phục, đang uống nước gừng thì thấy một đám người kéo đến.
Mạnh Lương Trạch, Ung vương, Lam Hân tỷ, Quý phi, Hoàng đế thúc thúc, Chương bá bá, cùng với phụ thân ta.
“Phụ hoàng, hoàng huynh từ trước giả điên trước mặt nhi thần thì thôi, nay lại dám nhắm vào Vân Thư. Nhi thần cho rằng, hoàng huynh không nên tiếp tục ở lại kinh thành.”
Mạnh Lương Trạch quỳ xuống, gương mặt đầy vẻ nghiêm trọng.
Thì ra người đó chính là Hoàng trưởng tử bị phế – Mạnh Lương Châu.
Năm xưa, Lam Hân tỷ từng được hứa gả cho hắn, nhưng hắn vì một nữ tỳ mà từ chối tỷ ấy.
Sau khi bị phế, hắn ngày ngày giả điên tự xưng “cô”, không chịu chấp nhận sự thật.
Hoàng đế thương hại hắn, không truy cứu mà chỉ phong làm vương gia nhàn tản, sống cuộc đời sung túc.
Xem ra, Mạnh Lương Trạch không hề ưa gì hoàng huynh của mình.
Dù việc nhảy xuống hồ không khiến ta tổn hại gì, ngược lại còn giúp xua tan cái nóng, nhưng với thân phận Thái tử phi tương lai, ta phải đồng lòng với Mạnh Lương Trạch.
“Thì ra là Đại hoàng tử? Vân Thư không biết thân phận của ngài ấy. Ngài ấy kéo tay ta, nói muốn đưa ta đến Đông cung. Ta không đồng ý, ngài ấy chặn đường ép buộc, ta chỉ đành nhảy xuống nước. Khụ khụ, may mà Thái tử kịp thời đến cứu ta.”
Ta làm ra vẻ kinh hãi, gương mặt đầy vẻ hoang mang, còn khéo léo ho hai tiếng.
Ta thấy phụ thân cúi đầu, dường như đang cười trộm, nhưng ngay sau đó ngẩng lên nói:
“May mắn hồ trong Ngự hoa viên không sâu, nếu Thư nhi không biết bơi, hậu quả thật khó lường.”
Không hổ là phụ thân ta, lập tức nhận ra ta đang diễn trò.
Nghe vậy, dì ta đỏ hoe mắt, nước mắt lăn dài:
“Hoàng thượng, Lương Châu năm xưa hoang đường như vậy, ngài đã rộng lượng chỉ phế truất hắn, giáng sinh mẫu của hắn – Đức phi – làm Đức tần. Nhưng họ không hề cảm kích ân đức của ngài, lại càng lộng hành. Hôm nay Thư nhi vì giữ mình mà nhảy xuống nước. Nếu không cứu được, thiếp làm sao có thể đối mặt với mẫu thân của con bé? Nếu con bé mềm yếu hơn một chút, bị hắn làm nhục, thì hoàng tộc chúng ta còn mặt mũi nào nữa?”
Dứt lời, dì ta ôm lấy ta khóc nức nở không thôi.
Hoàng đế giận dữ đập bàn:
“Đưa nghịch tử kia đến đây!”
Khi bị dẫn đến, Phế Thái tử vẫn điên điên khùng khùng, miệng liên tục xưng “bản cung”.
Nhưng ta để ý thấy, lúc Hoàng đế nói muốn đưa hắn đến phong địa, ánh mắt hắn lóe lên một tia vui mừng.
Hắn đang giả điên.
Loại người như vậy, dù không chết cũng tuyệt đối không thể để hắn dính líu đến quyền lực, nếu không hậu họa khôn lường.
10.
“Hay thật, mới đến kinh chưa được bao lâu, đã biết cách tỏ ra yếu đuối rồi.”
Trên xe ngựa trở về phủ, phụ thân cười nói.
“Không bằng phụ thân, biết rõ con bơi giỏi mà còn giúp con dựng chuyện.”
Ta phản bác.
Phụ thân cười lớn hơn:
“Con gái ta quả nhiên thông minh, chỉ chút mưu kế đã khiến Mạnh Lương Châu phải đến phong địa.”
Lòng ta chùng xuống:
“Phụ thân, e rằng chúng ta đã trúng kế của hắn.”
Sau khi về phủ, phụ thân sai người mời Thái tử và Ung vương đến.
“Ta thấy Mạnh Lương Châu dường như đang giả điên, có lẽ việc đi phong địa lại là điều hắn mong muốn.” Ta nói ra nghi ngờ của mình.
Ung vương tiếp lời:
“Trước đây ta cũng nghi ngờ, nhưng đáng tiếc không có chứng cứ.”
“Nay hắn đi phong địa, không ai kiểm soát, sẽ là cơ hội tuyệt vời để mở rộng thế lực. Nếu không tận gốc trừ khử người này, hậu họa khó lường.”
Chỉ cần nghĩ đến Mạnh Lương Châu, cả người ta đã thấy khó chịu.
Mạnh Lương Trạch trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Nếu muốn ngăn cản hắn, chỉ có cách vạch trần sự giả điên của hắn trước mặt phụ hoàng.”
“Nếu hắn để tâm đến ngôi Thái tử, thì cách tốt nhất là đánh vào điểm yếu của hắn.” Ta đề xuất.
“Vân Thư nói đúng, chúng ta phải đâm trúng chỗ đau của hắn.” Mạnh Lương Trạch đồng ý.
Trước khi đi phong địa, Mạnh Lương Châu và Đức tần đều bị cấm túc.
Ta và Lam Hân tỷ mang theo bánh ngọt do chính tay ta làm, đến cung của Đức tần.
Thấy ta, bà thoạt đầu tỏ vẻ nghi hoặc, rồi đột nhiên cười:
“Ngươi chính là Thái tử phi Ôn Vân Thư?”
Ta đặt hộp bánh lên bàn:
“Là ta. Lẽ ra nên đến bái kiến Đức tần nương nương sớm hơn. Khi còn ở Vân Châu, đã từng nghe nói nương nương được sủng ái vô cùng, một đĩa bánh mai hoa cũng phải ngàn lượng bạc. Không biết nương nương có chê bánh ta làm không.”
Bà cười lạnh:
“Sau này ngươi nhập chủ Trung cung, tự nhiên thứ gì cũng có thể ăn được.”
Ta giả vờ thở dài:
“Đáng tiếc thay, nương nương chỉ kém một bước nữa là vững vàng đứng đầu hậu cung. Chỉ là không biết, ở phong địa liệu còn có mai hoa cung phụng nương nương hay không.”
Đức tần ngẩng đầu, ánh mắt giận dữ trừng ta.
Dù đôi mắt sâu hõm, nhưng không khó nhận ra bà từng là một mỹ nhân hàng đầu khi còn trẻ.
“Đương nhiên là không có. Phong địa lần này tuy rộng, nhưng nơi đó là vùng Tây Bắc hoang vu, toàn là sa mạc nối tiếp nhau, làm sao nuôi nổi mai hoa kiều quý.”
Lam Hân tỷ tiếp lời.
“Vậy đến phong địa, nương nương chẳng phải sẽ không còn cơ hội gặp Hoàng thượng nữa sao?”
Ta hỏi thêm.
Lam Hân tỷ gật đầu:
“Nào chỉ có vậy. Ta nghe Lương Thần nói, Thái tử đang xin chỉ, yêu cầu Đức tần mẫu tử ở phong địa vĩnh viễn không được về kinh. Cũng dễ hiểu thôi, dù sao cũng là Phế Thái tử, vẫn cần phải đề phòng.”
Lam Hân tỷ từng nói, Đức tần rất trọng danh lợi, ham phú quý.
Quả nhiên, nghe vậy, mắt bà đầy vẻ kinh hoảng:
“Các ngươi nói thật sao?”
Lam Hân tỷ mỉm cười:
“Nương nương thử đặt mình vào hoàn cảnh đó mà nghĩ xem. Nếu là ngài, ngài có để một Phế Thái tử ở bên mình, khiến mình luôn bị đe dọa không?”
“Lương Châu từ lâu đã không còn thực quyền, không thể đe dọa ai. Hoàng thượng đã nói, để hắn làm một vương gia nhàn tản, hưởng hết vinh hoa phú quý là đủ.”
Đức tần đáp, vẻ mặt đầy lo âu.
Chúng ta không nói thêm, để lại hộp bánh:
“Nương nương mấy ngày này hãy dưỡng sức. Trước khi đi còn có tiệc tiễn, có thể gặp Hoàng thượng lần cuối. Chi bằng chỉnh trang một chút, để lại ấn tượng tốt đẹp cuối cùng với Hoàng thượng.”
11.
Rời cung Đức tần, chúng ta đi thẳng đến phủ Mạnh Lương Châu.
Hắn không muốn gặp chúng ta, nhưng Lam Hân tỷ không cho hắn từ chối, sai gia nhân kéo hắn ra.
Nàng ngồi trên ghế tròn, uy nghi như chủ nhân:
“Chỉ với ngươi, mà dám vọng tưởng đến muội muội ta? Ngày trước ngươi không xứng với ta, hôm nay càng không xứng với muội muội ta.
Mạnh Lương Châu, ngươi tưởng ta sẽ để ngươi yên ổn đi phong địa làm một thổ vương sao?”
“Hiện nay ngươi đã điên rồi, ta sẽ cầu xin phụ hoàng giữ ngươi lại kinh chữa bệnh. Ngươi yên tâm, nhà họ Chương ta quen biết không ít danh y, ta nhất định sẽ từng chút, từng chút một chữa khỏi bệnh cho ngươi.
Chỉ là bệnh này chưa từng có tiền lệ, cần ngươi đích thân thử thuốc. Đến khi trúng độc hay bị thương, cũng xem như giúp Thái y viện Đại Lương có thêm kinh nghiệm.”
Đôi mắt trước đó còn vô thần của Mạnh Lương Châu, nay dần trở nên âm trầm, lạnh lẽo.
Mục đích đã đạt, nơi này không tiện ở lại lâu.
Khi chúng ta trở về phủ, Ung vương và Mạnh Lương Trạch cũng đã đến.
“Ta đã nói với phụ hoàng rằng, dù sao cũng là huynh đệ, lần này chia tay không biết bao giờ mới gặp lại, trước khi đi nên tổ chức một buổi tiệc tiễn biệt thật tốt cho hắn.”
Ung vương cười tươi vui:
“Phụ hoàng đồng ý rồi, chỉ là việc này phải làm phiền phu nhân.”
Nói xong, hắn quay lại, ánh mắt đầy tình cảm nhìn về phía Lam Hân tỷ.
Mạnh Lương Trạch thấy vậy khẽ ho hai tiếng:
“Hai người nếu muốn bày tỏ tình ý, có thể đợi về nhà rồi tha hồ trò chuyện.”
“Vậy chúng ta về nhà thôi.”
Ung vương liền nắm tay Lam Hân tỷ quay người rời đi.
Mạnh Lương Trạch bất đắc dĩ nhìn ta, lúc này ta mới nhận ra bên cạnh mình không còn ai khác.
Đây là lần đầu tiên ta ở một mình với hắn, mấy ngày qua bận rộn chuyện của Mạnh Lương Châu, từ lúc gặp mặt đến giờ cũng chẳng nói được mấy câu.
“Hay là… đến viện của ta ngồi một lát? Ta muốn thay y phục.”
Hôm nay vào cung, ta mặc lễ phục, thật không thoải mái.
Mạnh Lương Trạch không từ chối.
Ta vào phòng trong thay đồ, hắn thì ngồi đợi ở sân.
Khi ta bước ra, thấy hắn đang cắt tỉa hoa nguyệt quý.
“Thái tử cũng biết làm việc này?” Ta ngạc nhiên hỏi.
“Thái tử cũng là người, đâu phải thần tiên. Hơn nữa, đây là loài hoa rất quan trọng với nàng.”
Hắn mỉm cười:
“Ta biết, đây là chiếc xe đẩy mà nàng dùng để bán hoành thánh, nàng cố ý mang nó đến kinh thành và trồng đầy nguyệt quý trên xe. Điều đó cho thấy chiếc xe và những bông hoa này mang ý nghĩa đặc biệt, chứa đựng những ký ức tươi đẹp của nàng ở Vân Châu.”
Ta nhìn Mạnh Lương Trạch, hắn đứng trước những bông nguyệt quý, khí chất ôn nhu như ngọc.
Một người lớn lên trong nhung lụa như hắn, vậy mà hiểu được lòng ta.
“Nguyệt quý là loài hoa mà mẫu thân ta yêu thích nhất. Khi còn ở Vân Châu, trong sân nhà ta trồng rất nhiều.”
Mạnh Lương Trạch nhìn ta, đột nhiên dịu giọng nói:
“Vân Thư, sau này có ta bên nàng. Từ lần đầu tiên gặp nàng, ta đã quyết định sẽ luôn ở cạnh nàng.”
“Chỉ mới mấy ngày thôi sao?” Ta ngượng ngùng hỏi.
Hắn lắc đầu:
“Thực ra, ta đã từng đến Vân Châu và gặp nàng.
Hai năm trước, phụ hoàng dẫn binh chinh chiến, ta đi Nam Quan đưa lương thảo và thuốc men, cùng quốc công gia – phụ thân nàng – ở đó vài tháng. Ông nói ta và nàng từ nhỏ đã được định hôn, đợi thời cơ chín muồi sẽ đưa nàng về kinh.
Sau chiến sự, phụ hoàng phái ta đến Vân Châu giao mật thư cho quốc công gia, ta đã lén nhìn nàng một lần.”
“Khi nàng bán hoành thánh, vừa làm vừa ngân nga ca khúc, vui vẻ thoải mái, cười đùa với các tiểu thương xung quanh. Nàng thật rực rỡ và sống động. Ta vẫn nhớ ánh nắng hôm đó xuyên qua tán cây bên sạp hoành thánh, chiếu lên người nàng, nàng như một mặt trời nhỏ, ấm áp và sáng ngời.”
Đây là lần đầu tiên có người khen ta như vậy, lời nói của hắn khiến tai ta nóng bừng.
“Ta đã đứng nhìn nàng rất lâu, rất lâu, cho đến khi mặt trời lặn, nàng đẩy xe về nhà. Có lẽ lúc đó, ta đã thích nàng.”
Hai năm trước, quả thật phụ thân ta từng rời nhà một năm, giao ta cho thím hàng xóm chăm sóc. Sau đó ta hỏi mãi nhưng người không chịu nói đi đâu, hóa ra là đi Nam Quan đánh trận.
“Vậy nên chàng thông đồng với phụ thân ta để lừa ta, đưa ta đến kinh thành?”
Ta giả vờ giận dỗi nói.
Hắn lập tức hoảng lên:
“Không, nếu nàng không thích, ta sẽ không bao giờ ép buộc. Thực ra, ta cũng rất lo lắng. Nàng rất giống hoàng tẩu, mà hoàng tẩu không thích bị gò bó. Ta sợ một người sống động như nàng sẽ không muốn bị trói buộc trong cung cấm, vì vậy…”
“Nhưng ta đã đến kinh thành, ta là Thái tử phi. Chàng yên tâm, ta sẽ không bỏ trốn. Từ khoảnh khắc ta cùng chàng lật đổ Mạnh Lương Châu, ta đã quyết định sẽ cùng chàng đồng cam cộng khổ.”
Ta không giỏi nói những lời hoa mỹ, chỉ biết thành thật bày tỏ lòng mình với hắn.
12.
Trước khi tiệc tiễn biệt bắt đầu, Lam Hân tỷ đích thân đi đón Đức tần đến, đảm bảo bà ta và Mạnh Lương Châu không có cơ hội gặp nhau.
Trong bữa tiệc, vừa trông thấy Hoàng đế, Đức tần liền lau nước mắt, khóc lóc đau lòng như muốn ngất.
“Hoàng thượng, thần thiếp thực sự không nỡ xa người. Thần thiếp nguyện ở lại trong cung chăm sóc Hoàng thượng, dù chỉ là một vị Chiêu nghi, thần thiếp cũng không màng, miễn là được ở bên Hoàng thượng.”
Đức tần khóc lóc bi thương, diễn xuất đầy chân thành, khiến ta chỉ có thể thầm thán phục tài diễn của bà ta còn vượt xa cả những diễn viên trong gánh hát.
Hoàng đế nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự chán ghét, nhưng không nói gì.
Thấy Hoàng đế không động lòng, Đức tần lại quay sang níu lấy Mạnh Lương Châu, òa khóc:
“Con mau nói với phụ hoàng, con không muốn đi phong địa. Hãy cầu xin phụ hoàng tha thứ cho con.”
Mạnh Lương Châu cố gắng giấu cảm xúc, vẫn giả vờ làm bộ ngây ngô như không hiểu chuyện.
“Con của ta, phong địa xa xôi, khí hậu khắc nghiệt. Ở đó làm sao bằng việc con ở lại kinh thành, làm một nhàn vương hưởng phú quý. Con mau nhận lỗi với phụ hoàng, xin lỗi Thái tử và Thái tử phi đi.”
Thấy Mạnh Lương Châu không phản ứng, Đức tần tiếp tục khẩn cầu.
Phụ thân ta lúc này đứng ra, đúng lúc nói:
“Hoàng thượng, không bằng hãy hoãn việc này lại. Thần thấy Đại hoàng tử dường như không mấy hào hứng. Chi bằng trước tiên giữ ngài ấy lại kinh để trị bệnh.”
Chương bá phụ cũng lên tiếng phụ họa:
“Dẫu sao cũng là Hoàng trưởng tử. Hoàng thượng dù giận, cũng nên chữa khỏi bệnh cho ngài ấy. Nhà họ Chương chúng thần quen biết một vài danh y…”
“Phụ hoàng, nhi thần nguyện ý đi phong địa.”
Chương bá phụ còn chưa nói hết câu đã bị Mạnh Lương Châu ngắt lời.
“Nhi thần không sợ khổ, nhất định sẽ ở phong địa làm rạng danh phụ hoàng, vì bách tính tạo phúc.”
Xem ra lời Lam Hân tỷ nói về sự dại dột của Mạnh Lương Châu quả không sai. Quả nhiên, hắn là kiểu người khi bị ép đến đường cùng sẽ không biết suy nghĩ.
Hoàng đế nhìn chằm chằm Mạnh Lương Châu hồi lâu, rồi nói:
“Ngươi vừa nói gì, ngươi có biết không? Khi nào ngươi trở nên minh mẫn như vậy?”
Ta giả vờ ngạc nhiên:
“Chẳng lẽ, Đại hoàng tử vẫn luôn giả điên? Ngày đó cố ý tiếp cận ta chỉ để bị trừng phạt? Nhưng ai lại cố tình để mình bị phạt chứ, việc đó chẳng có lợi gì.”
Lam Hân tỷ nhiệt tình giải thích:
“Sao lại không có lợi? Đến phong địa, hắn sẽ là vua một cõi. Nhất là Hoàng trưởng tử, đến lúc đó binh lực, nhân lực, tài lực đều có…”
Nói đến đây, tỷ giả vờ kinh hãi che miệng.
“Chẳng lẽ ngươi, thực sự chủ động muốn đến phong địa để tích lũy lực lượng, ngày sau phản bội A Trạch?”
Lam Hân tỷ kêu lên kinh hoảng.
Đức tần nghe vậy liền ngẩn ra, không ngờ kế hoạch của con trai lại là như vậy. Lúc này, bà ta đang hối hận vì đã phá hỏng chuyện lớn của con.
Hoàng đế nhìn Mạnh Lương Châu – kẻ đang tiếp tục giả điên, rồi lại nhìn Đức tần với vẻ mặt đầy ân hận, liền hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.
“Truyền Thái y!”
Hoàng đế không hề do dự ra lệnh.
Thái y viện chánh tới, lấy danh dự hơn mấy chục năm hành y để bảo đảm – Mạnh Lương Châu hoàn toàn khỏe mạnh, thậm chí thân thể còn cường tráng hơn trước.
Hoàng đế giận dữ, ném mạnh ngọc bội vốn định ban cho hắn mang đến phong địa, rồi hạ lệnh giáng hắn và Đức tần thành thứ dân, cả đời chỉ được ở lăng mộ hoàng gia để sám hối.
Đúng lúc ta nghĩ rằng đại phiền phức đã được giải quyết, có thể an tâm ở nhà chờ lễ phong phi, thì một phiền toái lớn hơn lại tìm đến ta.