5.
Phụ thân nói, người cùng Đại Lương Thủ Phú Chương bá phụ và Hoàng đế từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, tình như huynh đệ.
Sau khi Hoàng đế đăng cơ, biên giới xảy ra chiến loạn, Chương bá phụ từ quan chuyển sang buôn bán kiếm tiền, còn phụ thân thì dẫn binh bình định chiến tranh.
Khi triều đình ổn định, Chương bá phụ sinh được một nữ nhi duy nhất là Chương Lam Hân, được phong làm Quốc thương.
Còn phụ thân cưới muội muội ruột của Hoàng hậu, được phong làm Phụ quốc công, hai năm sau sinh ra ta.
“Lam Hân lớn hơn con hai tuổi, tuy không cùng huyết thống nhưng con cứ xem nàng như tỷ tỷ ruột.”
Sau khi sinh ta, sức khỏe mẫu thân không được tốt, phụ thân liền đưa người đến Vân Châu dưỡng bệnh.
Không vướng bận quan trường, không bận tâm giao thiệp, để dễ dàng hòa nhập với hàng xóm láng giềng, hai người không để lộ thân phận.
Ngày tháng tuy giản dị, nhưng sức khỏe của mẫu thân so với khi ở kinh thành lại tốt hơn. Vì vậy chúng ta ở lại Vân Châu đến tận bây giờ.
Khi ta tròn mười tuổi, mẫu thân qua đời.
Dì ta – Hoàng hậu nương nương, gửi không biết bao nhiêu thư thúc giục phụ thân đưa ta về kinh. Nhưng phụ thân khăng khăng muốn ở lại bên mộ mẫu thân, thế là sống ở Vân Châu đến khi ta mười lăm.
“Thực ra, ngay từ tiệc đầy tháng của con, đã định hôn sự với con trai út của Quý phi – Mạnh Lương Trạch. Khi ấy, vú nuôi bế con ra chào khách, thằng nhóc Mạnh Lương Trạch ngơ ngẩn nhìn con, nói đôi mắt con long lanh thật đáng yêu, Hoàng đế liền cười rồi định luôn mối hôn nhân này.”
“Triều đại này, các Hoàng tử không có đích tử, nên lập Trưởng Hoàng tử là thỏa đáng nhất. Ban đầu làm sao cũng không đến lượt Lương Trạch làm Thái tử. Nhưng đại ca hắn không ra gì, nhị ca không muốn làm, hắn lại giỏi việc chính sự, thế là được lập làm Thái tử. Còn con, đương nhiên trở thành Thái tử phi.”
“Thư nhi, con đừng trách phụ thân giấu diếm bao lâu nay, còn tự ý đưa con ở lại Vân Châu những năm này.”
Ta nằm trên chiếc giường nhỏ, xe ngựa xóc nảy khiến ta muốn nôn.
“Không sao, phụ thân, sao con lại trách người. Ở Vân Châu, con sống rất vui, có cha mẹ bên cạnh, con rất hạnh phúc.”
“Bây giờ, con lại là Thái tử phi, sau này vừa có tiền vừa có quyền, có gì không tốt đâu.”
Ta là người biết tùy hoàn cảnh mà sống, ở đâu cũng được, chỉ cần sống tốt là được.
6.
Khi ta mơ màng tiêu hóa gần hết những mối quan hệ lằng nhằng này, chúng ta đã đến kinh thành.
Xe ngựa dừng trước cổng phủ quốc công, lúc bước xuống, sắc mặt ta trắng bệch.
Vào đến cổng phủ, chuyển sang ngồi kiệu mềm, ta chỉ cảm thấy cả người như đang trôi nổi trên mây.
Không biết đã qua bao lâu, ta bị một đám tỳ nữ và bà tử dìu vào một gian phòng, bên trong là một nhóm phụ nhân trang sức lộng lẫy, ánh sáng lấp lánh khiến mắt ta đau nhức.
Ta nhìn lại một lần nữa, dường như trông thấy mẫu thân, ngay khoảnh khắc đó, ta liền ngất lịm.
Khi tỉnh lại, mũi ngửi được hương thơm nhè nhẹ, rõ ràng là mùa hạ, nhưng trong phòng lại mát mẻ vô cùng.
Vừa mở mắt đã thấy mẫu thân ngồi bên giường, ánh mắt ngấn lệ, vẻ mặt đầy quan tâm nhìn ta.
Lòng ta chợt nhói đau, ngồi dậy ôm chầm lấy người:
“Mẫu thân, Thư nhi nhớ người nhiều lắm.”
Nghe ta nói vậy, nước mắt của mẫu thân rơi lã chã như mưa.
Khóc hồi lâu, ta mới dần nhận ra, đây không phải là mộng.
“Đứa trẻ ngoan, ta là dì của con. Con chịu khổ rồi. Sau này có dì ở đây, con không cần sợ.”
Ta buông tay ra, nhìn người trước mặt đội phượng trâm, dung mạo giống mẫu thân bảy phần, thì ra là Hoàng hậu nương nương.
Còn đang ngơ ngác, một nữ tử tuyệt sắc bước tới, nụ cười của nàng như ánh nắng ấm áp ngày xuân.
“Mẫu hậu đừng khóc nữa, muội muội trở về là chuyện vui mà.”
Trực giác mách bảo ta, nàng hẳn là thê tử của Nhị hoàng tử Mạnh Lương Thần, nay là Vương phi của Ung vương – Chương Lam Hân.
“Lam Hân tỷ tỷ?”
Nghe ta gọi, nàng cười rạng rỡ:
“Ta biết ngay, đây chính là muội muội ruột của ta.”
Đang trò chuyện, một phụ nhân khí chất mỹ lệ chẳng kém dì ta bước vào, nói:
“Mau để ta xem Thư nhi nhà ta nào. Ôi chao, ta thật có phúc, hai con dâu đều xinh đẹp đến vậy!”
Dứt lời, bà kéo tay ta, thân thiết hỏi han đủ điều.
Không cần nghĩ cũng biết, đây chính là bà mẹ chồng tương lai của ta – Quý phi nương nương.
Bên trái là Quý phi, bên phải là Hoàng hậu, trước mặt còn có Ung vương phi.
Ta chỉ cảm thấy như đang trong mộng.
Những nữ nhân tôn quý, mỹ lệ nhất thiên hạ, lại chính là thân nhân của ta.
7.
Những ngày phụ thân ta trở về kinh, khách khứa đến phủ thăm hỏi nối liền không dứt.
Nhiều phu nhân muốn gặp ta đều bị cản lại.
Dì ta dặn ta an tâm tĩnh dưỡng, đợi khi nào có thể nhảy nhót như hồi ở Vân Châu, thì mới được ra khỏi phủ.
Phủ quốc công rất lớn, lớn đến nỗi ta đi mấy ngày vẫn chưa xem hết các cảnh sắc bên trong.
Mỗi ngày, Lam Hân tỷ tỷ đều đến bầu bạn, kể ta nghe những chuyện lạ ở kinh thành, hoặc những câu chuyện dở khóc dở cười của Mạnh Lương Trạch.
“Khi phụ hoàng bảo hắn làm Thái tử, hắn thở dài thườn thượt. Phụ hoàng liền nói, đợi con dọn vào Đông cung, sẽ gọi Thư nhi về kinh. Hắn lập tức dọn vào Đông cung trong đêm.”
“Chúng ta ra ngoài vi phục tuần sát, hắn tự mình giám quốc, vậy mà quản lý triều đình đâu ra đó. Sau khi trở về, phụ hoàng còn muốn đi thêm một chuyến. Nhưng hắn không cho, nói: ‘Nếu các người còn muốn đi, phải đợi ta thành thân xong. Đợi có người bầu bạn rồi, các người muốn đi đâu thì đi.'”
Thì ra là vậy, trách sao phụ thân ta đột nhiên hỏi ta tiêu chuẩn chọn chồng.
Nghe Lam Hân tỷ kể nhiều chuyện thú vị khi vi phục xuất tuần, ta vô cùng ngưỡng mộ:
“Lần sau tỷ đi, có thể mang ta theo không?”
Lam Hân tỷ cười đến ngả nghiêng:
“Thế này, dù thành thân rồi, cũng vẫn phải để Lương Trạch tự mình giám quốc sao?”
Ta ngượng ngùng cười, dù sao ta cũng chưa từng gặp Mạnh Lương Trạch, thật không cách nào đồng cảm với hắn.
8.
Hơn mười ngày sau, dì ta truyền ta vào cung, nói Mạnh Lương Trạch đã trở về.
Trên đường đi, ta nắm chặt khăn tay, vốn dĩ ta là người trời không sợ, đất không sợ, nhưng lúc này lại vô cùng e ngại việc gặp mặt Mạnh Lương Trạch – vị hôn phu tương lai mà ta hoàn toàn không có ấn tượng gì.
Thái tử và Ung vương đang bẩm tấu việc tuần tra, dì ta tức Hoàng hậu và Quý phi bận rộn chuẩn bị tiệc tẩy trần buổi tối, Lam Hân tỷ tỷ về phủ Chương xử lý sổ sách.
Ta ung dung ngồi trong đình giữa hồ ở Ngự hoa viên, cho cá ăn.
“Cô nghe nói, ngươi chính là Thái tử phi mà phụ hoàng định sẵn?”
Bỗng một giọng nam vang lên, ta quay lại nhìn, phía sau là một nam tử dung mạo tuấn tú.
Thấy ta không đáp lời, hắn tự nhiên nói:
“Vậy cô đưa nàng đến Đông cung dạo thử, nàng nhất định sẽ thích.” Nói xong liền tiến lại gần.
Nghe hắn xưng “cô”, ta đoán đây là Thái tử. Nhưng người trước mắt với vẻ âm trầm, lạnh lẽo này, khác xa với hình tượng ôn hòa, nhã nhặn của Mạnh Lương Trạch mà Lam Hân tỷ từng kể.
“Không dám phiền ngài.” Ta lùi lại một bước giữ khoảng cách, đồng thời nhìn quanh.
Thị vệ vừa tuần tra qua, trong thời gian ngắn khó có thể quay lại. Vừa nãy nơi xa còn có vài cung nữ, giờ lại không thấy bóng dáng, chắc hẳn đã bị hắn đuổi đi.
Nếu hắn định dùng sức ép, ta chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng lối duy nhất từ đình ra bờ hồ đã bị hắn chặn mất.
“Đừng sợ, nàng là Thái tử phi, tức là thê tử của cô. Cô sẽ bảo vệ nàng.”
Hắn vừa nói vừa chậm rãi tiến lại gần, khi tay hắn gần chạm vào tay áo ta, ta quay người nhảy xuống hồ, lớn tiếng kêu lên:
“Có thích khách! Mau bắt thích khách!”
Vân Châu là vùng sông nước, từ nhỏ ta đã bơi lội rất giỏi, ở dưới nước ta có lợi thế hơn hắn.