Nếu là ta, ta cũng tức chết mất. Ông ta hẳn không thể nào hiểu nổi tại sao ta không hợp tác với họ, mà lại nói hết mọi chuyện với Thẩm Trạm, rốt cuộc cha ta là phản tặc, ta đáng lẽ không nên hợp tác với Thẩm Trạm.
Nhưng ông ta không biết rằng, ta không phải là Nhạc Lâm Khê, ngoài việc là một người chỉ biết ăn uống bình thường, ta còn là một bug trong trò chơi quyền lực này, Thừa tướng tính toán mọi thứ nhưng lại không tính được rằng ta sẽ phản bội ông ta.
Một bước đi sai, toàn bộ thua cuộc.
Như vậy, Thẩm Trạm và Vĩnh An Vương đã loại bỏ được ung nhọt trong triều đình, nhiều nhân vật ẩn trong phe Thừa tướng bị lôi ra ánh sáng, loại trừ nhiều mối đe dọa tiềm ẩn trong triều đình.
Thẩm Trạm yên tâm hơn, hắn quyết định dàn dựng vụ ám sát, giả vờ bị giết và nhường ngôi cho Vĩnh An Vương.
Những việc này ta chỉ nghe qua tin đồn rằng Thẩm Trạm bị ám sát, Bích Đào không biết toàn bộ kế hoạch, vì phải chăm sóc ta, cũng không giao tiếp nhiều với bên ngoài, nên chúng ta đã tưởng Thẩm Trạm thật sự chết rồi.
Nghe xong, ta hơi tức giận, sao có thể không nói gì với ta? “Trước khi đuổi ta ra khỏi cung, ngươi không thể nói kế hoạch của mình một chút sao? Vẫn còn nghi ngờ ta là nội gián sao!”
Thẩm Trạm xoa đầu ta. “Phe Thừa tướng rất mạnh, ta và lão tam không chắc chắn có thể một lần bắt hết, nên tốt nhất là không nói gì với ngươi, để ngươi đỡ lo lắng hơn.”
Ta gạt tay Thẩm Trạm ra. “Nhưng ngươi không nói gì làm ta càng lo hơn! Và ít nhất cũng phải gặp ta một lần trước khi đuổi ta đi, nếu có bất trắc thì không gặp được nữa thì sao?”
Thẩm Trạm cười uống một ngụm trà. “Ta còn chưa làm hoa đăng cho ngươi, cũng chưa đưa ngươi đi Giang Nam ăn vải, sao có thể không gặp được nữa?”
“Ngươi không nói là không chắc chắn sao? Nếu xảy ra bất trắc thì sao?”
Thẩm Trạm nhìn chằm chằm vào ta. “Chính vì sợ là lần gặp cuối, nên càng không thể gặp ngươi, vì ta sợ gặp rồi sẽ không có can đảm mạo hiểm nữa.”
“Hừ, dù sao bây giờ ngươi nói gì cũng đúng.” Ta tức giận, niềm vui mừng vì hắn còn sống dần dần lắng xuống, nỗi lo lắng và bất an trong suốt thời gian qua dâng trào, ta bỗng cảm thấy rất ủy khuất.
Ta đứng phắt dậy, giận dữ đẩy Thẩm Trạm ra khỏi phòng, để ngăn hắn vào lại ta còn cài then cửa.
Thẩm Trạm có lẽ không ngờ ta đột nhiên nổi giận, khi phản ứng lại và cố đẩy cửa thì đã không mở được.
Bên ngoài vừa có tuyết rơi, chắc khá lạnh, Thẩm Trạm cứ gõ cửa từng chặp, nói rằng mình sắp chết cóng, rằng nếu ta không mở cửa hắn sẽ ném hết đồ ăn mới mua.
Đồ ăn sao có thể vứt được? Hắn quá biết ta quan tâm đến gì. Ta có chút do dự, bao nhiêu đồ ăn ngon, vứt đi thì tiếc lắm.
Nhưng nghĩ kỹ lại, ta vẫn không thèm để ý, nếu không hắn nắm được điểm yếu của ta rồi lần nào cũng đe dọa ta thì sao?
Ta ăn hai miếng bánh rồi đi ngủ. Ban đầu Thẩm Trạm còn gõ cửa, sau đó không nghe tiếng nữa, chắc cũng đi nghỉ rồi.
Không có tâm sự, ta ngủ rất say, nhưng vẫn mơ.
Ta mơ thấy khi ta còn ở Song Hỷ Cung, lần đó đi đến Tinh Lâu gặp lạnh, ta ăn cháo trắng mấy ngày mới khỏe, dù với người mê ăn như ta thì không phân biệt được đồ ăn ngon dở, nhưng ta vẫn muốn ăn chút thịt.
Hôm đó ta đặc biệt hỏi thái y, ông ấy nói không sao, có thể ăn chút thịt, ta vui mừng đi tìm Thẩm Trạm, muốn ăn cơm cùng hắn.
Trên đường qua Ngự Hoa Viên, ta gặp Vĩnh An Vương, hắn không gọi ta là quý phi, mà gọi ta là hoàng tẩu. Thật ra ta không phải là hoàng hậu nên không xứng với danh xưng này, nhưng hắn ta cứ nói ta xứng đáng, hắn ta còn nói Thẩm Trạm vì ta đã chuẩn bị liều mạng.
Làm sao ta có thể không hiểu ý của hắn ta chứ? Thẩm Trạm một ngày chưa quét sạch phe phái của Thừa tướng, hắn sẽ không thể rời bỏ ngai vàng đó. Đây là trách nhiệm mà tiên đế truyền lại cho hắn, cũng là trách nhiệm của hắn với gia đình và dân chúng khi là một hoàng đế.
Thẩm Trạm muốn bảo vệ ta, muốn đưa ta rời khỏi nơi tranh đấu này, tại Tinh Lâu hắn đã nói rõ lòng mình, chỉ có điều ta luôn không muốn thừa nhận.
Hiện giờ phe phái của Thừa tướng đã bắt đầu có những động thái, Nhạc Danh Thư tìm đến ta, yêu cầu ta đầu độc Thẩm Trạm. Nếu ta không ra tay, họ có thể giết ta bất cứ lúc nào.
Gần đây Thẩm Trạm đến Song Hỷ Cung đều dặn ta đừng đi lung tung, nhân dịp ta được phong làm quý phi, Song Hỷ Cung có thêm rất nhiều khuôn mặt mới mà ta không nhận ra. Mọi thứ như đang chuẩn bị cho điều gì đó, ta không phải không biết, chỉ là ta sợ phải nghĩ đến những nguy hiểm tiềm ẩn bên trong.
Sau khi nói chuyện với Vĩnh An Vương xong, ta đến Dưỡng Tâm Điện thì thấy Thẩm Trạm đang mài giũa thứ gì đó, thấy ta đến hắn liền cất vào ngăn kéo, nhưng ta thoáng thấy một màu xanh biếc.
Thẩm Trạm hỏi ta sao đột nhiên đến, ta nói muốn ăn vải.
Thẩm Trạm lắc đầu, bỗng nhiên nói với ta rằng vải từ Giang Nam gửi tới đã để quá lâu, không ăn được nữa. Hắn hứa khi có thời gian sẽ dẫn ta đến Giang Nam ăn thỏa thích. Nghĩ đến lời của Vĩnh An Vương, lòng ta có chút lo lắng, bảo hắn nhất định phải giữ lời.
Ta đã hoàn toàn khỏi bệnh, Thẩm Trạm ngày càng bận rộn. Trong giấc mơ, mọi thứ như đang tua nhanh, cho đến ngày hôm trước khi ta được đưa ra khỏi cung, hôm đó tuyết rơi rất lớn, khi Thẩm Trạm đến thì trời đã tối.
Hắn đột nhiên nói rằng hắn muốn đến phương Nam, nơi không có tuyết dày, các con sông cũng không đóng băng vào mùa đông. Hắn sẽ đưa ta đi thả hoa đăng.
Ta đang ăn cam, nghe hắn nói thì vô tình cắn phải hạt cam, thật lạ lùng, hạt cam này đắng hơn những hạt trước đây.
Ta còn hỏi hắn có giữ lời không, hắn nói có.
Sau đó, hắn rời đi. Ta tìm cách để mọi người trong cung rời khỏi, cho Bích Đào đi nghỉ. Không ai biết rằng ta đã lén khóc một trận, khóc đến nỗi miệng đắng ngắt, phải ăn mấy quả cam mới dịu lại.
Ta biết hắn muốn ta rời đi, dù ta chỉ thích ăn cơm nhưng ta không ngốc. Ta ở đây chỉ gây thêm rắc rối cho hắn, làm phân tán tâm lý của hắn, chi bằng rời đi.
Nhưng khi chiếc hộp được đưa vào tay ta, ta vẫn sợ. Nếu không gặp lại hắn nữa thì sao? Nếu kế hoạch của hắn không đủ chu đáo thì sao? Ta kêu gào đòi gặp hắn, cho đến khi bị đánh ngất.
Khi bị đánh ngất, ta bỗng nhiên tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng. Ta động đậy muốn ngồi dậy, thì đột nhiên có một cánh tay vòng qua eo ôm ta lại.
“Trời ơi!” Ta giật mình hét lên, ai mà không sợ khi thấy đột nhiên có người khác nằm chung chăn với mình chứ?
Nhìn kỹ lại thì hóa ra là Thẩm Trạm, hắn đang ngái ngủ. “Ngươi hét cái gì, ngủ thêm chút đi.”
“Thẩm Trạm! Sao ngươi vào đây? Sao ngươi nằm trên giường ta! Ngươi có tin ta ném ngươi ra đống rác không?”
“Ta vào từ cửa sổ, bên ngoài lạnh quá, ta vào đây sưởi ấm.” Thẩm Trạm ôm eo ta, cọ đầu vào gối. “Ta có làm gì đâu.”
Nhìn quần áo của mình và Thẩm Trạm vẫn còn chỉnh tề, ta vẫn rất bực mình. “Ngươi đã xin phép ta chưa mà vào giường ta?”
Thẩm Trạm lầm bầm. “Chúng ta đã bái đường rồi, khách sáo làm gì?” Hắn vừa nói vừa xoa xoa eo ta.
Ta bị động tác bất ngờ của hắn làm cho hơi ngượng, giơ tay đẩy hắn một cái. “Cút đi!”
“Cút?” Thẩm Trạm đột nhiên mở mắt nhìn ta đầy tinh quái. “Được thôi.”
Chưa kịp phản ứng, chăn đã bị hắn trùm kín đầu ta.
“Thẩm Trạm, ngươi cởi quần ta làm gì?”
“Khốn nạn! Sao ngươi lại cởi áo mình?”
“Thẩm Trạm, ngươi muốn chết hả!”
…
“Thẩm Trạm, ngươi chết chắc rồi!” Ta kiệt sức nằm trên giường, nhìn Thẩm Trạm nằm bên cạnh đầy tự đắc. Không đùa đâu, nếu có sức ta sẽ đánh chết hắn ta ngay bây giờ.
Thẩm Trạm véo má ta. “Vừa rồi còn gọi ta là phu quân, sao giờ lại gọi là Thẩm Trạm rồi?”
Nhớ lại cảnh vừa rồi, ta xấu hổ không chịu nổi. “Chẳng phải ngươi ép ta sao?”
Thẩm Trạm nhướng mày. “Ta ép ngươi thế nào?”
Ta…
Tóm lại, mọi thứ đều đã thay đổi. Sau khi ra khỏi hoàng cung, Thẩm Trạm như con ngựa hoang thoát cương, không chỉ hành vi phóng túng, thỉnh thoảng còn nói năng bậy bạ.
Thế là ta sống với hắn trong những ngày không biết xấu hổ. Khi mùa xuân đến, chúng ta chuẩn bị đi Kim Lăng chơi. Hôm ấy đang thu xếp đồ đạc, ta bỗng nhìn thấy cây trâm mà Nhạc Minh Thư đã đưa cho ta, bên trong có độc.