Ta cũng không thật sự bất mãn, niềm vui khôn tả khi biết Thẩm Trạm còn sống bao trùm lấy ta, cảm giác rằng bây giờ dù có chuyện gì xảy ra ta cũng đều chấp nhận được.
Nhưng nhìn vẻ mặt Thẩm Trạm lại khiến ta không khỏi muốn trêu chọc hắn, ta chỉ vào một đôi tình nhân không xa. “Ngươi nhìn xem đèn hoa đăng của người ta, vừa đẹp vừa trôi xa.”
Thẩm Trạm nhìn theo ánh mắt của ta, nhìn đôi tình nhân một hồi rồi quay lại với gương mặt cau có và khẳng định. “Đèn hoa đăng đó chắc chắn là mua.”
“Ngươi làm sao mà biết?”
Thẩm Trạm đứng dậy, nhìn ta bằng đôi mắt đầy kiêu ngạo. “Ta học nửa ngày mà vẫn không làm được, ta không nghĩ hắn có thể làm tốt hơn, trừ phi hắn vốn là người bán đèn hoa đăng.”
Hắn nghĩ mình giỏi nhất, hắn không làm được thì chắc chắn người khác cũng không làm được sao, đúng là đồ tự mãn.
Trên phố người đông nghịt, ta và Thẩm Trạm vừa đi dạo vừa trò chuyện, mỉa mai nhau, thời gian này quá đỗi ấm áp, đến nỗi ta có chút cảm giác không chân thực.
Giữa chừng ta còn lén véo mình một cái, hóa ra không phải đang mơ, Thẩm Trạm còn sống, còn thở, hắn đang nói chuyện với ta, cùng tôi dạo phố.
Thẩm Trạm liên tục hỏi ta có ăn cái này không, muốn mua cái kia không, chẳng mấy chốc chúng ta đã mua một đống đồ ăn, và mỗi khi như vậy sẽ có người xuất hiện, lấy đi những thứ trên tay Thẩm Trạm.
Ta thật sự tò mò làm sao họ có thể luôn luôn xuất hiện gần Thẩm Trạm như vậy? Thật… kỳ diệu, chắc đây là điều người ta gọi là “ám vệ”!
Đi được nửa ngày, ta mới nhận ra thị trấn này thật sự không nhỏ, và Thẩm Trạm đúng là có thể dạo chơi mãi, cái gì cũng tò mò, cái gì cũng muốn mua, không mặc cả, nói thật lòng ta có chút xót tiền.
Ta không chỉ thấy đau lòng mà còn đau răng. Khi một cô gái nữa giả vờ bước không vững và đụng vào Thẩm Trạm, rồi ngượng ngùng nói câu “Xin lỗi công tử”, ta cảm thấy nắm đấm của mình đã cứng lại rồi.
Thẩm Trạm quay lại nhìn ta, ta nghiến răng nói với Thẩm Trạm: “Người thứ bảy rồi.”
Thẩm Trạm nén cười, nói với cô gái đó một câu “Không sao”. Rồi quay sang nắm lấy tay ta. “Ai bảo ngươi không nắm tay ta đi, người khác đâu biết ngươi là phu nhân của ta.”
Tim ta khẽ động, nhưng ta cố rút tay ra. “Ai là phu nhân của ngươi chứ?”
Thẩm Trạm nhướng mày, tiến lại gần và đặt tay lên vai ta. “Điều này không thể phủ nhận, chúng ta đã bái đường rồi mà.” Hắn cầm một cái trâm gỗ trên quầy hàng bên đường và ướm thử lên đầu ta. “Nói mới nhớ, ngươi đã mở cái hộp mà ta đưa chưa?”
“Trên đường từ kinh thành đến đây xa xôi, đã làm mất rồi.” Ta không thể cự lại, để hắn làm gì thì làm, ta nhận thấy sau khi ra khỏi cung, hắn đặc biệt thích động chạm.
“Ngươi nói dối, ám vệ đã nói với ta là họ đã đưa ngươi và cái hộp tới nơi an toàn.” Thẩm Trạm móc ra một đống bạc và đưa cho chủ quầy, rồi cẩn thận cài cái trâm vào tóc ta. “Ngươi có lẽ giữ hộp đó như báu vật, hàng ngày ngắm nghía rồi nhớ đến ta phải không?”
Ta không trả lời hắn, chẳng lẽ ra khỏi cung là giải phong ấn trên người hắn sao? Sao lại dẻo miệng thế này.
Ta kéo tay Thẩm Trạm. “Ta mệt rồi, không đi nổi nữa, chúng ta về thôi.”
“Vậy thì gọi ta một tiếng tướng công đi.”
Ta… cứu mạng! Đây là quấy rối tình dục!
Thẩm Trạm nhìn ta lúng túng, tử tế buông tha ta, Bích Đào không biết từ góc nào chạy ra, chăm chỉ dẫn chúng ta về tiểu viện của ta.
Trên đường về ta hỏi Thẩm Trạm. “Ngươi làm thế nào để đào tạo những người này? Ngươi không cần nói họ cũng biết ngươi muốn làm gì.”
“Ta không biết.” Thẩm Trạm ngừng lại một chút rồi bổ sung. “Họ đều do phụ hoàng huấn luyện.”
Trên đường không ai nói gì, chúng ta trở về tiểu viện, bên ngoài quá lạnh, ta và Thẩm Trạm vào phòng của ta, Bích Đào pha trà xong lại biến mất, ta đã quen với điều này, kéo một cái ghế ngồi cạnh Thẩm Trạm, nghe hắn kể mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Thẩm Trạm vì mẹ và anh chị em lần lượt trở thành nạn nhân của quyền lực và lợi ích nên luôn bài xích cuộc sống trong cung, nhưng như hắn đã nói, hắn không đành lòng bỏ lại tiên đế một mình.
Tiên đế luôn muốn Thẩm Trạm kế vị, ông cho rằng chỉ khi Thẩm Trạm ngồi lên ngai vàng, dù không có sự bảo vệ của ông, Thẩm Trạm cũng có thể bình an vô sự. Để bảo vệ Thẩm Trạm, tiên đế còn huấn luyện một đội ngũ ám vệ lớn, trong đó có Bích Đào.
Thẩm Trạm biết ý đồ của tiên đế, nhưng hắn quá chán ghét cung đình và quyền mưu, hai người luôn mâu thuẫn.
Sau đó, khi sức khỏe của tiên đế ngày càng suy yếu, quyền lực của thừa tướng ngày càng lớn, để thăm dò nên ông đã chỉ định ta làm hôn thê của Thẩm Trạm.
Nhưng không ngờ ông ấy đột ngột qua đời vì bệnh, chỉ kịp viết di chiếu. Để ngăn Thẩm Trạm không thể kế vị, tiên đế cho thân tín tuyên bố di chiếu ra bên ngoài.
Hoàng thượng đột ngột qua đời, thừa tướng nhăm nhe, triều đình loạn lạc, nếu tân hoàng không lên ngôi sẽ gây ra hỗn loạn, Thẩm Trạm đành phải làm theo ý chỉ của tiên đế.
Thẩm Trạm là hoàng trưởng tử, Vĩnh An Vương đứng thứ ba, hai người từ nhỏ đã có tình cảm thâm sâu, Thẩm Trạm biết Vĩnh An Vương có tài năng trị quốc, nhưng tiên đế luôn không đồng ý cho người khác kế vị, trong lòng ông bất cứ ai cũng có thể làm hại Thẩm Trạm.
Thẩm Trạm kế vị, Vĩnh An Vương sợ Thẩm Trạm hiểu lầm, sau khi cứu ta trong đại lễ đăng quang đã nhanh chóng xin lỗi, sợ rằng Thẩm Trạm hiểu lầm hắn ta liên quan đến thừa tướng.
Thẩm Trạm không lo lắng gì về việc này, hắn hiểu rõ nhân phẩm của Vĩnh An Vương. Khi đó, hắn không nghi ngờ Vĩnh An Vương mà lại nghi ngờ ta, vì sau khi cưới ta về, ta không bao giờ tìm hắn, chỉ lo ăn uống, khiến hắn nghĩ rằng ta có thể đang âm mưu gì đó.
Đáng thương thay, ta lúc đó nghĩ rằng có thích khách và Thẩm Trạm còn biết quan tâm ta, để ta đứng gần hắn hơn, thật ra hắn chỉ muốn kiểm soát ta trong trường hợp xảy ra tình huống đột ngột, cuối cùng ta đã hiểu lầm hắn.
Sau đó, Thẩm Trạm và Vĩnh An Vương đã có nhiều lần mật đàm. Vĩnh An Vương giả vờ liên lạc với phe Thừa tướng, trong khi Thẩm Trạm bắt đầu từ phía ta.
Ta đã nghĩ rằng Thẩm Trạm mỗi ngày gọi ta đến ăn uống, công khai các bản tấu không tránh né ta, ta còn tưởng rằng hắn xem ta như người nhà, thật là!
Nếu không phải vì đồ ăn ở chỗ Thẩm Trạm quá ngon khiến ta không tò mò xem qua các tài liệu của hắn, thì ta không phải đã “đi đời” rồi sao? May mắn thay, ta chỉ quan tâm đến việc ăn uống.
Theo Thẩm Trạm nói, hắn nhiều lần cố tình để các tài liệu mật trên bàn để thử thách ta, nhưng suốt hai ba tháng, ta chưa từng liếc nhìn một lần, chỉ biết quan tâm đến đồ ăn.
Hắn nhận định rằng ta dù có là nội gián, cũng không có nhiều giá trị trong việc thu thập thông tin, vì hiệu suất của ta quá thấp. Về nhận định này, ta không đồng ý, vì đó là sự coi thường khả năng của ta!
Khi tiếp xúc nhiều hơn, Thẩm Trạm cảm thấy thái độ của ta đối với Thừa tướng rất kỳ lạ, nên hắn bắt đầu điều tra và phát hiện ra ta không phải là con của Thừa tướng.
Tất nhiên, hắn không phát hiện ra chuyện tôi xuyên không, mà chỉ phát hiện ra mẹ ruột của nguyên chủ là góa phụ của Định Bắc Hầu nổi loạn năm xưa, và ta là con của Định Bắc Hầu.
Câu chuyện về Định Bắc Hầu là chuyện từ thời tiên đế. Định Bắc Hầu đã nổi loạn và bị tiên đế giết cả gia tộc, nhưng không ngờ ông ấy có một người vợ ở ngoài trốn thoát, thật ra không phải là trốn thoát, mà là được người của Thừa tướng phủ cứu.
Năm đó, sự nổi loạn của Định Bắc Hầu xảy ra đột ngột, tiên đế luôn cảm thấy phía sau Định Bắc Hầu còn có người khác, nhưng không cách nào hỏi ra được. Giờ đây, mọi chuyện bỗng nhiên liên kết lại.
Theo logic này, Vĩnh An Vương và Thẩm Trạm nhanh chóng thu thập được nhiều chứng cứ, nhưng phe Thừa tướng liên quan rất nhiều người, vì vậy cần một bằng chứng xác thực để kết tội họ.
Vừa hay, Nhạc Danh Thư tìm đến và bảo ta ra tay với Thẩm Trạm, ta đã thành thật nói hết với Thẩm Trạm, hắn và Vĩnh An Vương liền hợp kế, chuẩn bị gài bẫy.
Thẩm Trạm giả vờ trúng độc và sắp chết, tìm một người giả làm ta và bị giam giữ. Bên Thừa tướng nghĩ rằng ta đã thành công, lập tức bắt đầu điều động quân đội vào kinh thành.
Vĩnh An Vương lúc này thể hiện rằng đã nắm chắc phần thắng, mời Thừa tướng vào cung bàn về việc đăng cơ. Thừa tướng vốn định lấy danh nghĩa dẹp loạn, tiện thể tiêu diệt luôn Vĩnh An Vương.
Đến khi cả hoàng gia rối ren, ông ta muốn làm gì cũng được, không ngờ lại bị phục kích, bị Vĩnh An Vương và Thẩm Trạm giăng bẫy, nghe nói khi biết mình đã bị lừa, ông ta tự vẫn ngay tại chỗ.