13
Trải qua một hồi rối ren như vậy, chúng ta cũng chẳng còn tâm trạng nào để nghe nhạc nữa.
Bỏ lại xe ngựa, ta và Thẩm Dịch Chi chậm rãi đi bộ về. Tạ Uyên theo đúng kế hoạch, đã để lại một bức thư rồi rời đi trước.
Thẩm Dịch Chi thấy ta cầm bức thư xem mãi, giọng có phần ghen tuông: “Hắn viết gì trong thư?”
“Tạ đại nhân nói rằng phụ hoàng đã cử hắn đến một địa điểm khác để tuần tra, thời gian gấp gáp, nên chỉ có thể báo cho ta qua thư.”
Ta đặt lá thư xuống, rồi quay sang nhìn Thẩm Dịch Chi.
“Giờ đây, Hoan Hoan chỉ còn lại mình ngài.
“Ngài có bỏ rơi ta mà đi nữa không?”
Thẩm Dịch Chi có vẻ bất ngờ, căng thẳng đến mức lắp bắp:
“Không, không, ta sẽ không bỏ rơi Hoan Hoan, không bao giờ.”
…
Những ngày tiếp theo, ta và Thẩm Dịch Chi không thì uống trà nghe nhạc, không thì đi ngắm cảnh sơn thủy, cuộc sống thật vô cùng vui vẻ.
Ta biết rằng, Tống Dực đã gửi không ít thư triệu hồi hắn về.
Nhưng hắn đã hứa với ta sẽ ở lại bên ta mãi mãi.
Dù trong lòng hắn có mâu thuẫn, ta vẫn không ngừng khơi gợi, khiến hắn càng chìm đắm trong khoảnh khắc hạnh phúc này và không muốn mở những lá thư từ Tống Dực.
Cho đến khi tin tức về việc Tống Dực nổi loạn, ép vua thoái vị, giết cha nương, truyền đến nơi này thì đã muộn vài ngày.
Khi nghe tin, ta khóc đến đứt từng khúc ruột, nhiều lần ngất lịm trong vòng tay của Thẩm Dịch Chi.
Hắn nhìn ta đầy xót xa, nhưng không thể thốt ra lời nào để an ủi.
“Sao ca ca lại có thể làm vậy, sao huynh ấy có thể!
“Huynh ấy không tha cho ta, ta đã chấp nhận, nhưng đó là phụ hoàng và mẫu hậu của huynh ấy!
“Thẩm Dịch Chi, ta phải làm sao đây? Ta nên làm gì bây giờ?”
14
Suốt mấy ngày liền, ta không ăn uống và cũng không nói gì. Thẩm Dịch Chi sợ ta nghĩ quẩn, nên luôn ở bên cạnh ta.
“Hoan Hoan, nói gì với ta đi, đừng như vậy, ta sợ lắm, thật đấy.
“Hoan Hoan muốn làm gì, ta cũng sẽ ủng hộ, ít nhất hãy ăn chút gì đó, nếu không cơ thể nàng sẽ không chịu nổi đâu.”
Ánh mắt ta vô hồn nhìn Thẩm Dịch Chi, tiếng lòng của hắn nói cho ta biết, đây chính là lời thật lòng.
Và ta đã chờ đợi những lời này từ hắn.
“Ngài có thích Thừa Hoan không?”
Đó là câu đầu tiên ta nói sau nhiều ngày im lặng.
Thẩm Dịch Chi nín thở, đôi mắt không rời khỏi ta.
“Bao lâu nay rồi, chẳng lẽ Hoan Hoan vẫn chưa cảm nhận được tình cảm của ta sao?
“Thẩm Dịch Chi thích Tống Thừa Hoan, rất thích, rất rất thích.”
Hai mắt ta cay xè, từng lời từng chữ thoát ra:
“Vậy Thẩm Dịch Chi có thể cùng ta trở về để báo thù không?”
Thẩm Dịch Chi không trả lời ngay, mà hỏi lại:
“Công chúa đã nghĩ kỹ chưa?”
“Ta đã nghĩ rất nhiều ngày rồi, và đã nghĩ thông suốt.”
Ta đứng dậy, kiên định nói: “Dù có phải chết, ta cũng phải trở về để trả thù cho phụ hoàng và mẫu hậu.”
Thẩm Dịch Chi cúi đầu, như tự nói với bản thân mình, nhưng cũng giống như đang nói với ta.
“Ta sẽ không để công chúa gặp chuyện gì nữa.
“Thẩm Dịch Chi sẽ cùng công chúa trở về.”
Thẩm Dịch Chi dường như nhớ ra điều gì, lấy từ trong người ra một chiếc thẻ bài bằng đồng hình đầu hổ đưa cho ta.
【Kiếp trước sau khi chúng ta thành thân, vật này luôn ở trong tay nàng.】
【Giờ đây, cũng coi như vật đã về với chủ cũ.】
Ta cố nén sự kinh ngạc trong lòng, giả vờ hỏi: “Thẩm Dịch Chi, đây là gì?”
“Hoan Hoan hãy nhớ, có thứ này, sẽ không ai dám bắt nạt nàng nữa.”
Đây là binh phù có thể điều động toàn bộ binh mã dưới trướng Thẩm Dịch Chi.
Tay ta run rẩy khi nhận lấy nó, “Thẩm Dịch Chi, cảm ơn ngài.”
15
Ba ngày sau, ta và Thẩm Dịch Chi lên đường trở về kinh thành.
Thật trùng hợp, giữa đường chúng ta gặp lại Tạ Uyên. Kể từ lần chia tay trước, đã hơn một tháng trôi qua.
Nhưng chỉ có ta biết, Tạ Uyên cố tình chờ chúng ta ở đây.
Trời biết ta đã viết bao nhiêu lá thư để dỗ dành hắn trong suốt thời gian qua. Nhưng may thay, mọi chuyện cũng sắp kết thúc rồi…
Sau khi Tống Dực lên ngôi, trong triều có rất nhiều người không phục hắn.
Người khuyên can bị giết không ngớt, các quan thái giám và cung nữ cũng không đếm xuể.
Dù đã ngồi lên ngai vàng, nhưng địa vị của hắn vẫn không vững chắc.
Vì vậy, Thẩm Dịch Chi lấy danh nghĩa phò tá tân hoàng, dẫn theo một đoàn quân oai vệ tiến vào kinh thành.
Ta cải trang thành nam, trà trộn vào đội ngũ.
Để đề phòng bất trắc, chúng ta còn cắm chốt mười vạn đại quân ở ngoài thành.
Nếu kế hoạch thất bại, kinh thành này e rằng sẽ đắm chìm trong biển máu.
Không ngờ, khi nghe tin Thẩm Dịch Chi trở về, Tống Dực lại dẫn người ra ngoài đón tiếp.
Hai đội quân gặp nhau ngoài cổng hoàng cung, người đứng đầu không ai khác chính là Tống Dực, hoàng huynh của ta.
Thẩm Dịch Chi định xuống ngựa hành lễ, nhưng Tống Dực bỗng làm một động tác ra hiệu vào không trung.
Ngay lập tức, một đám cấm vệ quân từ bốn phía xông tới, bao vây chúng ta.
Thẩm Dịch Chi nhìn Tống Dực, hỏi: “Bệ hạ làm vậy là có ý gì?”
Tống Dực đột nhiên cười lớn,
“Ngươi thật sự nghĩ ta là kẻ ngốc sao, Thẩm tướng quân?
“Ngươi nghĩ ta không biết ngươi đã ở với ai suốt thời gian qua sao?
“Ta cần ngươi thì ngươi không quay về, vậy còn trở về làm gì nữa?”
Thẩm Dịch Chi khẽ liếc về phía ta, nét mặt không đổi, đáp: “Thần không hiểu bệ hạ đang nói gì.”
Tống Dực dường như đã đoán trước câu trả lời của Thẩm Dịch Chi, hắn nhìn chúng ta với ánh mắt ngạo mạn, nở một nụ cười hung ác.
“Vậy thì ngươi cùng bọn chúng chết chung đi!”
Vừa dứt lời, các cung thủ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ lệnh của hắn là lập tức bắn tên, biến chúng ta thành tổ ong.
Thế nhưng, ngay lúc tình thế nguy cấp, một thị vệ phía sau Tống Dực đột ngột lao lên, với tốc độ nhanh chóng áp sát cổ hắn bằng một con dao sắc bén.
“Nếu bệ hạ muốn sống, thì hãy lệnh cho bọn họ lui lại!”
Ngay sau đó, một giọng nói the thé vang lên:
“Không hay rồi, bệ hạ bị bắt làm con tin!”
Cảnh tượng căng thẳng ban đầu ngay lập tức trở nên hỗn loạn.
Lúc này, Tống Dực dường như đã nhìn thấy ta.
Huynh ấy không màng việc mình đang bị khống chế, điên cuồng hét lên: “Bắn tên, nhanh lên, giết hết bọn chúng, ta sẽ trọng thưởng!”
Thẩm Dịch Chi định đưa ta đi, nhưng ta từ chối.
Kể từ khi vào thành, Tạ Uyên đã biến mất.
Ta tin rằng mẫu hậu, bà không thể chết dễ dàng như thế…
“Để xem ai dám động vào!”
Quả nhiên, một giọng nói mạnh mẽ vang lên.
Mẫu hậu trong bộ cung trang, tay cầm một đạo thánh chỉ, bất ngờ xuất hiện.
Bà lớn tiếng tuyên bố: “Ta là tiền hoàng hậu, trong tay là thánh chỉ mà tiên hoàng để lại. Trong đó ghi rõ, ngai vàng sẽ được truyền lại cho công chúa Thừa Hoan, chứ không phải cho một kẻ giết cha giết nương như thái tử.”
Lời tuyên bố này khiến cả đám đông lại thêm phần xôn xao.
Những tên lính cung thủ đang chuẩn bị bắn cũng bắt đầu dao động.
Đầu tiên là việc hoàng đế bị bắt làm con tin, tiếp đó là nghe rằng ngôi vị của hoàng đế hiện tại không chính danh, không lung lay mới lạ.