10
Hôm đó, Tạ Uyên không trả lời ta, nhưng trong lòng hắn, ta đã biết câu trả lời.
Mọi chuyện dường như trở nên thú vị hơn, khi ta nhận ra Tạ Uyên là người của mẫu hậu, điều đó có nghĩa là mẫu hậu biết ta vẫn còn sống?
Quả nhiên, vào một đêm nửa tháng sau, một vị khách không mời đã đến nhà.
Dù người đó khoác áo choàng và đội mũ che mặt, ta vẫn nhận ra ngay, đó là mẫu hậu.
Thấy Tạ Uyên gật đầu với ta, ta liền lập tức chạy về phía bà.
“Mẫu hậu, Hoan Hoan nhớ người quá.”
Vừa nói xong, mũi ta cay cay, cảm giác muốn khóc trào dâng.
Trước đây ta nghĩ rằng, từ hoàng cung đến chùa Tương Quốc chỉ mất nửa ngày đường, nên vẫn có thể thường xuyên gặp mẫu hậu.
Nhưng ai ngờ, vừa rời khỏi cung, đã xảy ra biết bao chuyện.
Lúc đó, ta đã nghi ngờ tất cả mọi người, kể cả mẫu hậu.
Giờ đây, khi ôm bà, ta thực sự cảm thấy rất vui mừng, may mắn vì ta chưa bị tất cả mọi người bỏ rơi.
Khi ta nói điều này với mẫu hậu, bà cũng không kìm được nước mắt.
“Ngốc ạ, làm gì có cha nương nào nỡ bỏ rơi con cái của mình.”
Bàn tay bà nhẹ nhàng lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt ta, ánh mắt ngập tràn yêu thương.
Nhớ ra điều gì, ta quay mặt đi, khó chịu.
“Vậy còn thái tử thì sao? Huynh ấy cũng là con của mẫu hậu, mẫu hậu sẽ chọn ai?”
Mẫu hậu không trả lời ngay, chỉ mỉm cười nhìn ta.
Ta bỗng thấy vô cùng bực bội, liếc nhìn Tạ Uyên, hắn ta từ lúc nào đã chẳng còn để ý đến cuộc trò chuyện, ta tức giận trừng mắt với hắn ta.
Nhận ra ánh mắt ta, hắn ta liền đùa cợt:
“Hoàng hậu đã đích thân đến đây, công chúa còn phải hỏi sao?”
“Nhưng ta muốn biết, tại sao?”
Mẫu hậu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt ánh lên vẻ buồn bã.
“Hoan Hoan có biết, con từng có một người ca ca nữa không?”
Ta lắc đầu, trước giờ chưa từng có ai nói với ta điều này.
Mẫu hậu tiếp tục:
“Năm xưa, phụ hoàng con giết cha giết ca để đoạt ngôi, giờ đây, ta e rằng Tống Dực còn tàn nhẫn hơn.
“Nó có thể ra tay với đứa đệ đệ còn bé bỏng của mình, dù con đã rời khỏi hoàng cung, nó vẫn không yên tâm.
“Nó giống hệt phụ hoàng con, tàn bạo và vô tình.
“Bất kỳ ai đe dọa đến ngai vàng của nó, đều không thể sống sót, nếu để người như nó ngồi trên ngôi vị đó, chẳng khác nào là tai họa cho thiên hạ.”
Lúc nói đến đây, mẫu hậu đã khóc không thành tiếng.
Trong lòng ta cũng cảm thấy đau đớn, vừa lau nước mắt cho bà, vừa nói: “Mẫu hậu có tin tưởng Hoan Hoan không?”
Khi bà ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt bà lấp lánh một ánh sáng khác thường.
…
11
Sau khi tiễn mẫu hậu lên xe, ta và Tạ Uyên chuẩn bị quay về.
Đúng lúc này, ta bỗng nghe thấy giọng nói của Thẩm Dịch Chi, dường như mang theo chút kích động.
【Công chúa quả nhiên còn sống, ta đã biết hoàng hậu đến để gặp nàng!】
【Nhưng tại sao nàng lại ở cùng với Tạ Uyên? Có phải dù không có ta, họ vẫn sẽ ở bên nhau?】
【Tạ Uyên, Tống Thừa Hoan, hai người các ngươi thật là…】
Ta dừng bước, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Có lẽ do màn đêm quá dày, ta chỉ thấy một khoảng tối đen.
Tạ Uyên thấy ta dừng lại, không hiểu: “Có chuyện gì sao, Hoan Hoan?”
Ta thẳng thắn nói: “Chúng ta bị theo dõi.”
Tạ Uyên lập tức phủ nhận: “Không thể nào, hành tung của chúng ta không bị lộ, hơn nữa nếu có người đến gần, ám vệ sẽ biết ngay.”
“Nhưng nếu người đó là Thẩm tướng quân thì sao?”
Sắc mặt Tạ Uyên lập tức lộ vẻ căm ghét.
【Thẩm Dịch Chi dám đến sao?】
【Nếu không phải hắn thấy chết mà không cứu, công chúa đã không rơi vào tình cảnh này.】
【Tốt, để xem ta không đánh hắn đến mức phải bò lết ra sao.】
Ta đột nhiên kéo tay áo Tạ Uyên, khẽ nói: “Ngươi vào trong trước đi, ta có vài lời muốn nói với Thẩm tướng quân.”
“Hoan Hoan!” Tạ Uyên không thể tin được.
“Làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, ngươi cứ để lại ám vệ là được, ta sẽ không sao.”
Thấy Tạ Uyên vẫn không chịu rời đi, ta kiên nhẫn dỗ dành: “Tạ Uyên ngoan nào.”
Hắn ta không biết làm sao, đành phải xoay người vào trong nhà.
Ta thở phào nhẹ nhõm, cảm nhận được ánh nhìn vẫn luôn dõi theo mình.
Ta quyết định lớn tiếng gọi: “Thẩm tướng quân đến đây để giết ta sao?”
Phải một lúc sau, Thẩm Dịch Chi mới bước ra từ bóng tối.
“Thẩm mỗ đã quá xem thường công chúa, không ngờ lại bị lộ sớm như vậy.”
Ta nhìn xung quanh rồi cười: “Thẩm tướng quân đến một mình sao? Ngài có vẻ tự tin quá nhỉ?”
Thẩm Dịch Chi nhìn chằm chằm vào nụ cười trên môi ta, dường như có chút thất thần.
【Ta từng nghĩ mình hận nàng, hận đến mức muốn tự tay giết nàng.】
【Nhưng khi nghe tin nàng chết, ta mới nhận ra mình nực cười thế nào.】
【Đó không phải là hận, mà là sự không cam lòng khi thua Tạ Uyên, nhưng tất cả đều bắt nguồn từ việc… ta vẫn còn để ý đến nàng.】
【Khi ta nhận ra điều đó, thì đã quá muộn… ta thật sự đã sai.】
【Trước khi đến đây, ta đã nghĩ chỉ cần nàng còn sống là đủ.】
【Nhưng tại sao khi thấy nàng đi cùng Tạ Uyên, lòng ta vẫn thấy đau…】
Lần đầu tiên ta cảm thấy việc nghe được tiếng lòng của người khác cũng rất mệt mỏi, nhất là khi phải nghe của cả hai người.
Không nhịn được, ta giơ tay lên vẫy vẫy trước mặt hắn.
“Thẩm tướng quân? Ngài sao vậy?”
Thẩm Dịch Chi giật mình tỉnh lại, thấy khoảng cách giữa chúng ta quá gần, liền vô thức lùi vài bước.
Ta thấy vậy, liền tiếp tục không biểu lộ cảm xúc mà nói:
“Ta tự hỏi mình chưa từng đắc tội với tướng quân, tại sao tướng quân luôn không chịu buông tha cho ta?
“Hôm đó ngài rõ ràng thấy ta bị bắt cóc, nhưng lại không ra tay cứu giúp. Ngài có biết bọn chúng đã làm gì với ta không?”
Ta vừa nói vừa chớp chớp mắt, để hai giọt nước mắt lăn xuống má.
Trông ta lúc này thật sự yếu đuối và đáng thương.
Thẩm Dịch Chi thấy vậy, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ bối rối, ánh mắt liên tục thay đổi.
“Ta… ta… ta không biết.
“Xin… xin lỗi.”
【Nghĩ kỹ lại, đó là chuyện của kiếp trước, nhưng nàng ở kiếp này chẳng hề làm gì sai, nàng hoàn toàn không biết gì về những chuyện trước đây.】
【Người đó không phải là nàng hiện tại, nàng không có lỗi, thế mà ta lại để nàng bị bắt đi…】
【Rốt cuộc ta đã làm gì? Ta đúng là đồ vô nhân tính!】
Trong lòng ta cười thầm, nhưng trên mặt vẫn giữ nét buồn bã.
“Ta chỉ là một nữ nhân yếu đuối, nếu tướng quân còn muốn giết ta, thì cứ ra tay sớm đi.”
Thẩm Dịch Chi hoàn toàn mất hết khí thế,
“Không, ta không đến để giết công chúa.”
Cuối cùng cũng thừa nhận…
Ta lại hỏi: “Vậy tướng quân sẽ nói tin tức về ta cho ai khác sao?”
Hắn lắc đầu, gương mặt đầy vẻ đau khổ.
“Ta giờ chẳng còn gì, chỉ muốn tìm một nơi để sống sót qua ngày. Hoàng cung hay công chúa, chẳng còn liên quan gì đến ta nữa. Ta cũng không thể quay về.”
Hắn vội hỏi: “Còn Tạ Uyên thì sao? Nàng muốn ở bên hắn sao?”
Ta đáp với vẻ mặt bi thương,
“Tạ Uyên chỉ thấy ta đáng thương. Nếu không phải hắn tình cờ gặp ta khi bị bắt cóc và cứu ta, ta đã chẳng có cơ hội đứng đây nói chuyện với tướng quân.
“Giờ ta chẳng khác nào một con chó mất nhà, làm sao dám trèo cao với Tạ đại nhân, hắn sắp trở về kinh thành rồi.”
“Vậy công chúa sẽ sống một mình sao?”
“Chuyện này không cần tướng quân phải lo lắng.”
12
Vừa mới tiễn Thẩm Dịch Chi đi, ta đã ra lệnh cho Tạ Uyên tung tin rằng ta vẫn còn sống.
“Sao lại phải làm như vậy?” Tạ Uyên không hiểu.
Ta giải thích: “Ngươi nghĩ xem, nếu ta tung tin này ra rồi giữ Thẩm Dịch Chi lại, ai sẽ là người lo lắng nhất?”
Tạ Uyên dường như đã hiểu ra.
“Nhưng Thẩm Dịch Chi sẽ không dễ dàng ở lại.”
Trước đây ta chưa chắc chắn, nhưng bây giờ trái tim dao động của hắn chính là vũ khí ta có thể lợi dụng.
…
Vài ngày sau, Thẩm Dịch Chi tự nhiên xuất hiện.
Hắn và Tạ Uyên nhìn nhau đầy đối địch trong sân, bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng cả hai đang thầm chửi rủa đối phương không thương tiếc.
Ta thay y phục, chuẩn bị ra ngoài cùng Thẩm Dịch Chi.
Lúc này, Tạ Uyên lại tỏ ra không vui.
Trước mặt Thẩm Dịch Chi, ta không tiện bộc phát, chỉ lén véo eo Tạ Uyên một cái, khiến hắn ta nhớ ra việc chính.
Thẩm Dịch Chi mời ta đến một trà lâu nổi tiếng trong vùng, nơi mà người ta nói rằng những khúc hát còn hay hơn cả ở kinh thành.
Tối qua ta không nói nhiều về chuyện ta bị bắt cóc, có lẽ Thẩm Dịch Chi nghĩ nhiều, ánh mắt nhìn ta luôn chứa đựng sự áy náy.
Thật buồn cười, giờ đây dường như vai trò của chúng ta đã đổi chỗ.
Trước kia ta nghĩ rằng người khác nợ mình, bây giờ ngoảnh lại, phát hiện ra mình lại nợ người khác.
Có lẽ con người luôn sống trong những mâu thuẫn như vậy.
Ta nghe khúc nhạc một cách nhàm chán, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thẩm Dịch Chi.
Bất ngờ thay, lúc này tâm trạng hắn lại rất bình yên, ta không nghe được bất kỳ tiếng lòng nào.
Nhưng không hiểu sao, ta cảm nhận được hắn đang khá vui vẻ.
Đúng lúc đó, tiếng nhạc đột ngột dừng lại.
Tiểu quan đang hát trên sân khấu bỗng đẩy ngã nhạc cụ, rút ra một con dao giấu bên dưới.
Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, hắn dùng sức nhảy lên tầng hai.
Tốc độ nhanh đến nỗi ta và Thẩm Dịch Chi chưa kịp phản ứng, con dao đã chém thẳng vào ta.
Đúng là thích khách Tạ Uyên tìm, diễn xuất quá chân thật.
Chỉ là nếu Thẩm Dịch Chi không ra tay ngăn cản, ta không chết cũng bị tàn phế.
Ta sợ hãi nhắm chặt mắt lại, thầm niệm “A Di Đà Phật” trong lòng.
Chờ một lúc, ta không cảm thấy đau đớn nào.
Mở mắt ra, ta thấy Thẩm Dịch Chi đã dùng tay không đỡ lấy con dao của tên thích khách.
Máu từ tay Thẩm Dịch Chi tuôn ra không ngừng, nhưng hắn như không cảm thấy đau, mỉm cười nói:
“Hoan Hoan sau này nếu gặp nguy hiểm, hãy lớn tiếng gọi ta, ta sẽ không bao giờ bỏ mặc nữa, sẽ không bao giờ như thế nữa.”
Nói xong, Thẩm Dịch Chi nhanh chóng đánh bại bọn thích khách.
Ta lấy ra khăn tay, kéo bàn tay bị thương của Thẩm Dịch Chi lại.
Khi cúi xuống băng bó vết thương, ta hỏi hắn: “Đau không?”
Ánh mắt hắn lấp lánh vui mừng, gật đầu rồi lại lắc đầu.
Ta không nói gì thêm, một lúc sau, Thẩm Dịch Chi cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không ổn.
Thẩm Dịch Chi nâng khuôn mặt ta lên, thấy trên mặt ta đầy nước mắt.
Hắn hoảng hốt hỏi: “Hoan Hoan, nàng sao vậy? Ta làm gì không đúng sao?”
Ta lắc đầu thật mạnh, nhưng càng khóc to hơn.
Thẩm Dịch Chi lúng túng lau nước mắt cho ta, nhưng mãi vẫn không hiểu tại sao ta khóc.
Ta không định giấu giếm nữa, nghẹn ngào nói:
“Nếu vừa rồi không có ngài đỡ nhát dao đó, người bị thương đã là ta rồi.
“Hoan Hoan thật sự rất sợ, không biết đến khi nào những vụ ám sát như vậy mới chấm dứt.
“Đợi đến khi ngài và Tạ Uyên rời đi, Hoan Hoan có thể sẽ không sống nổi.
“Ngài đã nghĩ đến điều đó từ trước đúng không? Nên mới hỏi như vậy.”
Thẩm Dịch Chi cẩn thận ôm ta vào lòng, dường như đã đưa ra một quyết định nào đó:
“Hoan Hoan đừng sợ, nếu không được, ta sẽ ở lại bên nàng.”