4
Về việc ta không chọn phò mã, Tống Dực tỏ ra vô cùng phản đối.
Trong điện Thừa Đức, huynh ấy liên tục thăm dò ta.
“Thừa Hoan, hoàng huynh sao lại không biết muội đã đi chùa Tương Quốc?”
“Chỉ là mấy ngày trước, muội nhờ mẫu hậu đi cùng thôi.”
Thực ra ta có đi chùa Tương Quốc và cũng đã gặp ni cô Tĩnh Huệ, nhưng những lời nói kia đều do ta bịa ra.
Mục đích là để không phải gả đu quá sớm.
Ít nhất, người đó phải là người mà ta thực sự muốn gả.
Tống Dực nhìn mẫu hậu, bất mãn nói: “Mẫu hậu cũng hùa theo Thừa Hoan gây rối, những lời của ni cô Tĩnh Huệ sao có thể tin được?”
Mẫu hậu mỉm cười: “Thà tin rằng có còn hơn là không, bản cung chỉ có hai đứa con, tất nhiên mong rằng cả hai đều được bình an.”
Tống Dực vẫn không chịu bỏ cuộc: “Con nói thật, bên ngoài cung không an toàn bằng trong cung, lỡ Thừa Hoan có chuyện gì thì mẫu hậu sẽ đau lòng.”
Thấy mẫu hậu có chút dao động, ta vội vàng giải vây.
“Chùa Tương Quốc cũng không phải là nơi người bình thường có thể đến, hơn nữa còn có thị vệ canh giữ, mẫu hậu và hoàng huynh cứ yên tâm.”
Ta có thể cảm nhận được rằng Tống Dực muốn giữ ta lại trong cung. Nhưng càng như vậy, ta càng muốn rời khỏi đây hơn.
Cuối cùng, vào sáng sớm ba ngày sau, dưới sự hộ tống của Thẩm Dịch Chi, ta ngồi lên xe ngựa đi đến chùa Tương Quốc.
Còn về việc tại sao Thẩm Dịch Chi lại hộ tống, mẫu hậu giải thích rằng, Tống Dực lo lắng cho sự an nguy của ta, nên đã yêu cầu phụ hoàng ra chỉ thị này.
Ta đã từng lén điều tra, Thẩm Dịch Chi là người của Tống Dực, bọn họ thân thiết từ nhỏ, quan hệ vô cùng khăng khít.
Trước khi lên xe, ta cố tình dừng lại một chút khi đi ngang qua Thẩm Dịch Chi, nhưng không nghe thấy tiếng lòng của hắn nữa.
Điều này khiến ta lúc này ngồi trên xe ngựa cảm thấy bất an.
Liệu Thẩm Dịch Chi có nhân cơ hội này giết ta để trả thù cho kiếp trước không?
Nhưng ngay sau đó, ta liền phủ định suy nghĩ này.
Nếu Thẩm Dịch Chi giết ta vào lúc này, thì hắn cũng đừng mong sống sót.
5
Đoàn xe đi được một đoạn, dừng lại trước một quán trà. Ta vén rèm xe lên, Thẩm Dịch Chi đã chờ sẵn, đưa tay ra đón ta.
Nhưng khi ta đặt tay lên cánh tay hắn, ta nhận ra cơ thể hắn cứng ngắc, như thể rất ghét sự chạm vào của ta.
Ta cảm thấy buồn cười, “Dường như Thẩm tướng quân không thích ta lắm, không biết bản công chúa đã làm gì khiến tướng quân phật lòng?”
Thẩm Dịch Chi vốn luôn cụp mắt, nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
【Thích sao? Kiếp trước ta thích bao nhiêu, kiếp này ta hận bấy nhiêu.】
【Tống Thừa Hoan, nàng đã chơi đùa với tấm chân tình của ta, giờ lại còn dám nói những lời này.】
Nhưng hắn lại nói ra miệng: “Công chúa nói vậy là sao? Thẩm mỗ không có ý đó.”
Ta gật đầu, “Nếu vậy, Thẩm tướng quân ngồi cùng bàn với ta đi, ta có một số việc muốn thỉnh giáo tướng quân.”
【Nàng ấy lại muốn làm gì đây?】
【Dù nàng ấy có làm gì đi nữa, ta cũng sẽ không tin nàng ấy thêm lần nào nữa.】
【Kiếp trước, nàng ấy muốn quyền lực, thậm chí muốn mạng ta, lần này nhất định không được mềm lòng để nàng ấy lừa gạt…】
Ta không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng đã lặng lẽ nghe thấy tiếng lòng của hắn.
Có vẻ như, kiếp trước ta thật sự nợ hắn. Ta nhặt miếng bánh lớn nhất trên bàn, đưa đến trước mặt Thẩm Dịch Chi.
“Thẩm tướng quân trung thành tận tụy, đã vất vả suốt chặng đường này, bản công chúa rất cảm động, sau này gặp phụ hoàng sẽ nói nhiều lời tốt cho tướng quân.
“Nhưng Thẩm tướng quân cứ yên tâm, ta không có ý gì với tướng quân cả.”
Ta nghĩ tốt nhất nên nói rõ ràng, để hắn không phải lo lắng nữa. Thẩm Dịch Chi nhìn vào mắt ta, chậm rãi nhận lấy miếng bánh.
【Nàng ấy nói không có ý với ta sao?】
【Hừ, ta nên vui mới phải, đúng vậy, lúc này ta thật sự rất vui.】
【Tống Thừa Hoan, mong nàng nói được làm được.】
Sau đó, hắn đứng dậy, cúi chào ta.
“Thẩm mỗ xin đa tạ công chúa trước.”
Ta nhìn về phía xa, chậm rãi nói: “Bản công chúa nhất định nói được làm được.”
…
Sau khi nghỉ ngơi, đoàn xe tiếp tục khởi hành.
Xe ngựa lắc lư, lắc đến mức ta buồn ngủ gật gù.
Sắp đến chùa Tương Quốc, bỗng nhiên bên ngoài xe ngựa có tiếng xôn xao.
Chiếc xe ngựa vốn đang lắc lư đột nhiên dừng lại, khiến ta không kịp phản ứng, suýt ngã khỏi ghế.
Lúc này, không biết ai đó hét lên “Bảo vệ công chúa”, khiến ta tỉnh táo ngay lập tức.
Chúng ta gặp thích khách sao? Ngoài Thẩm Dịch Chi, còn ai muốn giết ta nữa?
Bọn cướp bình thường không ngu ngốc đến mức dám tấn công xe ngựa của quan gia, trừ khi đó là những kẻ ám sát chuyên nghiệp.
Đang nghĩ vậy thì bên ngoài bắt đầu có tiếng đánh nhau.
Ta không biết võ công, chỉ có thể co ro trong xe, không dám ra ngoài.
Nhưng rất nhanh sau đó, ta nghe thấy có người tiến gần về phía xe ngựa.
Tim ta lập tức đập thình thịch, ta nhanh tay rút cây trâm cài tóc ra, định dùng để phòng thân.
Nhưng khi rèm xe được vén lên, ta còn chưa kịp nhìn rõ người đến, tay cầm trâm của ta đã tê rần, và ta bị khống chế ngay lập tức.
“Nếu không muốn chết ngay bây giờ thì đi theo ta.”
Người đến bịt mặt, giọng nói đầy uy hiếp.
Tính mạng ta nằm trong tay người khác, ta buộc phải theo hắn ra khỏi xe ngựa.
Bên ngoài đã loạn hết cả lên, ánh mắt ta không tự chủ được tìm kiếm Thẩm Dịch Chi, người có võ công giỏi nhất.
Dù sao đi nữa, hôm nay nhiệm vụ của hắn là hộ tống ta.
Khi phát hiện ra hắn, ta liền lập tức hét lên: “Thẩm tướng quân cứu ta!”
Thẩm Dịch Chi nghe thấy, quay đầu nhìn về phía ta.
Nhưng hắn lại hành động như thể không thấy ta bị bắt cóc, vẫn ung dung đấu với mấy tên sát thủ trước mặt.
Hắn phớt lờ tiếng kêu cứu của ta.
Thấy ta bị bọn cướp đưa đi ngày càng xa, hắn thậm chí còn nhẫn tâm thu lại ánh mắt.
Trái tim ta dần trở nên lạnh lẽo. Ta không ngờ Thẩm Dịch Chi lại dùng chiêu mượn đao giết người này.
Bọn cướp quăng ta lên lưng ngựa, ta vẫn không cam lòng, vẫn nhìn chằm chằm về phía Thẩm Dịch Chi.
Nhưng cho đến khi ta ngất đi, Thẩm Dịch Chi vẫn không hề có bất kỳ phản ứng gì.
Hắn thật sự hận ta đến mức này…
6
Ta đã nghĩ, lần này có lẽ mình sẽ không qua khỏi.
Nợ Thẩm Dịch Chi, xem như ta đã trả, cũng tốt.
Mơ hồ ta nhớ lại một chuyện xảy ra không lâu trước đó, đó là đêm trước lễ cập kê của ta.
Mẫu hậu mang đến cho ta bộ y phục sẽ mặc trong lễ cập kê.
Ta vừa mặc thử, bà đã nhìn ta với ánh mắt tự hào, ngắm đi ngắm lại.
“Con gái ta lớn rồi, ngày càng giống phụ hoàng con năm xưa.”
“Mẫu hậu không biết Hoan Hoan sau này muốn làm gì?”
Từ trước đến nay, nhiều người nói rằng, Tống Dực giống mẫu hậu, còn ta thì giống phụ hoàng hơn.
Ta đảo mắt, cười hì hì đáp: “Con muốn giống phụ hoàng, trở thành một người thật giỏi.”
Mẫu hậu nhướn mày, dò hỏi: “Ồ, chẳng lẽ Hoan Hoan muốn làm hoàng đế?”
Ta không suy nghĩ nhiều, liền buột miệng:
“Nếu phụ hoàng đồng ý, cũng không phải là không thể.
“Con và thái tử ca ca đều là con của phụ hoàng và mẫu hậu, huynh ấy làm được, con đương nhiên cũng làm được.”
Khi đó, ta không nhận ra rằng lời nói của mình có gì sai trái.
Có lẽ nhiều năm được nuông chiều khiến ta quên rằng, ta chỉ là một công chúa, sao có thể so sánh với thái tử.
Nếu lời này truyền ra ngoài, chắc chắn ta sẽ bị khép vào tội đại nghịch bất đạo.
Mẫu hậu vội vàng bịt miệng ta lại, nghiêm khắc cảnh cáo:
“Những lời này không được nói ra nữa, vừa rồi mẫu hậu chỉ đùa với con thôi, hiểu chưa?”
Ta gật đầu, gỡ tay mẫu hậu ra.
“Con tất nhiên hiểu, con cũng chỉ nói đùa thôi mà, Hoan Hoan vẫn còn nhỏ, chuyện sau này còn xa lắm, mẫu hậu cứ về nghỉ ngơi trước đi.”
Chẳng bao lâu sau, chuyện hôn sự của ta liên tục được nhắc đến.
Ta mới ngờ ngợ nhận ra, lời nói vô tình của ta đã bị người khác nghe thấy.
Những lời đó, có lẽ chỉ mẫu hậu nghe thấy, hoặc cũng có thể đã bị kẻ nào đó nghe lọt tai.
Ta tự nhận rằng, sự nuông chiều mà ta có được cũng chỉ là khi ta không đe dọa đến lợi ích của họ, mới duy trì được như vậy.
…