Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG CỦA PHÒ MÃ Chương 1 NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG CỦA PHÒ MÃ

Chương 1 NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG CỦA PHÒ MÃ

3:39 chiều – 26/10/2024

Trong bữa tiệc cung đình, phụ hoàng yêu cầu ta chọn phò mã.

Ta đang định chỉ vào vị tướng quân trẻ tuổi kia, thì bỗng nghe thấy tiếng lòng của hắn:

【Kiếp trước, công chúa lấy ta nhưng lại dây dưa không rõ với kẻ khác, khiến ta bị toàn thiên hạ cười nhạo, ngay cả lúc chết, nàng cũng nằm trong vòng tay người khác.】

【Kiếp này nếu nàng dám chọn ta, ta nhất định sẽ cho nàng nếm trải nỗi đau mà ta đã chịu ở kiếp trước!】

Ta giật mình, bàn tay vô thức chỉ lệch sang thủ phụ đại nhân đứng cạnh tướng quân.

Ngay lúc đó, một tiếng lòng khác vang lên:

【Người nàng muốn chọn là Thẩm Tướng quân đúng không? Hừ, lại giống như kiếp trước, không yêu nhưng vẫn muốn trêu chọc.】

【Đã vậy, ta sẽ cho nàng biết hậu quả của việc trêu chọc ta lần nữa!】

Không phải chứ, kiếp trước ta trêu chọc người ta đến mức như vậy sao?

1

Ta là công chúa được mọi người yêu chiều hết mực.

Mẫu thân ta là hoàng hậu, tổ mẫu ta là thái hậu, ca ca ta là thái tử, các tiểu thư ở kinh thành đều ngưỡng mộ ta.

Giờ đây ta vừa qua tuổi cập kê, mọi người bắt đầu lo lắng về hôn sự của ta.

Thái tử ca ca nói: “Tướng quân Thẩm Dịch Chi tuổi trẻ tài cao, dũng cảm và mưu trí, là người đáng để phó thác.”

Mẫu hậu lại bảo: “Đại nhân thủ phụ Tạ Uyên diện mạo tuấn tú, tài hoa xuất chúng, lại trung thành với phụ hoàng, gả cho người ấy chắc chắn không sai.”

Hoàng nãi nãi đề nghị: “Cả hai người đều tốt, hay để họ đấu một trận, người thắng sẽ được làm phò mã.”

Không hiểu sao trong lòng ta có chút phản kháng.

Thấy họ vẫn đang tranh luận, ta nắm lấy long bào của phụ hoàng hỏi nhỏ: “Hoan Hoan có thể không chọn ai không?”

Phụ hoàng vỗ tay ta, nghiêm túc nói: “Phụ hoàng và mẫu hậu rồi cũng sẽ già, trước khi điều đó xảy ra, nhất định phải tìm cho con một người đáng để gửi gắm cả đời.”

“Không phải còn có thái tử ca ca sao?”

“Thái tử ca ca của con sẽ làm hoàng đế, triều đình bao nhiêu chuyện, làm gì có thời gian chăm sóc cho con.”

“Nhưng phụ hoàng cũng là hoàng đế mà vẫn có thời gian chăm sóc con.”

“Rồi con sẽ hiểu thôi.”

“…”

2

Chuyện tuyển phò mã nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Hầu như cả kinh thành đều biết rằng, ta sẽ chọn phò mã yêu thích của mình trong bữa tiệc cung đình nửa tháng sau.

Trong thời gian này, mẫu hậu và thái tử thường xuyên đến điện Thừa Đức của ta, người thì khuyên ta chọn Thẩm Dịch Chi, người thì bảo nên chọn Tạ Uyên.

Sau một hồi nghe họ nói, ta càng cảm thấy phiền muộn, không biết phải làm thế nào, cả ngày không ăn không ngủ yên ổn.

Xưa nay hiếm khi ta nằm mơ, nhưng lần này lại mơ thấy cả Thẩm Dịch Chi và Tạ Uyên.

Trong mơ, Thẩm Dịch Chi toàn thân đầy máu, cầm kiếm chỉ vào ta mà hỏi:

“Tại sao phản bội ta? Ta rốt cuộc thua kém hắn ở điểm nào?”

Ta không biết phải trả lời thế nào, chỉ ra sức lắc đầu. Dường như Thẩm Dịch Chi hận ta lắm, ánh mắt đầy quyết tuyệt, giơ kiếm lên định đâm ta.

Ta sợ đến rùng mình, trong lúc hoảng loạn liền gọi tên Tạ Uyên, ngay giây sau, Tạ Uyên quả nhiên xuất hiện trước mặt ta.

Nhưng ta lại nằm dưới thân hắn ta.

Chúng ta đều không một mảnh vải che thân, dù ta chưa từng trải qua chuyện đó nhưng cũng biết rõ chúng ta đang làm gì.

Ta muốn thoát ra, nhưng Tạ Uyên lại bóp cằm ta, cố tình mạnh bạo đẩy vào ta một lần nữa, miệng nở một nụ cười gian ác.

“Công chúa không tập trung như vậy, là trách vi thần hầu hạ chưa đủ tốt sao? So với Thẩm tướng quân, vi thần có phải hiểu công chúa hơn không?”

Ta vội vàng lấy tay che miệng, sợ phát ra âm thanh khó chịu. Dù vậy, ta vẫn không kiềm được mà rơi nước mắt.

Thấy vậy, Tạ Uyên dần dần trở nên dịu dàng hơn.

“Công chúa đừng khóc, Tạ Uyên sẽ đối tốt với công chúa, rất rất tốt.

“Ai bảo công chúa đã trêu chọc Tạ Uyên, nếu đã vậy thì trêu đến cùng, chỉ cần công chúa không bỏ rơi Tạ Uyên, cả đời này Tạ Uyên sẽ là người của công chúa.”

Chưa kịp để ta đáp lại, khung cảnh lại một lần nữa thay đổi.

Ta mặc áo tù, nằm rạp dưới đất.

“Thừa Hoan, muội biết tội chưa?” Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trên.

Ta cố gắng ngẩng đầu lên, ngồi trên ngai rồng cao nhất lại chính là thái tử Tống Dịch.

“Nếu muội không nói, trẫm sẽ coi như muội mặc nhiên thừa nhận tội ám sát Thẩm tướng quân.”

“Muội và ta là huynh muội, trẫm không nỡ giết muội, Lĩnh Nam tuy khí hậu khắc nghiệt nhưng đã là sự khoan dung lớn nhất mà trẫm dành cho muội.”

Nhưng ngay lúc thị vệ sắp áp giải ta đi, Tạ Uyên không biết từ đâu xông tới.

Hắn ta quỳ xuống đất, một mực nói rằng hắn ta là người đã giết Thẩm Dịch Chi.

Ta không thể tin nổi, cố gắng chạy lên chất vấn hắn ta.

Nhưng giấc mơ lại tỉnh ngay lúc đó, ta bị giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đầu óc rối bời.

3

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến ngày diễn ra yến tiệc trong cung.

Ta cùng thái tử Tống Dực ngồi bên cạnh phụ hoàng và mẫu hậu, lẽ ra phải là một gia đình vui vẻ hòa hợp, nhưng ta lại cảm thấy có chút mơ hồ.

Từ trước đến nay, ta luôn cảm thấy may mắn khi sinh ra trong hoàng gia, nhưng chưa từng phải trải qua những mưu mô đấu đá, ngược lại còn được mọi người bảo vệ.

Nhưng giấc mơ đêm đó chân thực đến mức khiến ta không thể phớt lờ.

Thái tử ca ca thân thiết của ta liệu có thực sự đày ta đến Lĩnh Nam không?

Ta không biết, chỉ có thể tạm gác lại suy nghĩ này. Bởi vì lúc này, tất cả mọi người đang chờ ta chọn phò mã.

Ta ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở Thẩm Dịch Chi.

Trong mơ, từng câu chất vấn của hắn dường như vẫn văng vẳng bên tai.

Nhưng xét cho cùng, đó chỉ là một giấc mơ, làm sao có thể tin được?

Lúc này, Tống Dực cũng gật đầu ra hiệu cho ta, ý tứ không cần nói rõ.

Ta hít sâu một hơi, đưa tay chuẩn bị chỉ về phía Thẩm Dịch Chi, thì đột nhiên nghe thấy tiếng lòng của hắn.

【Kiếp trước, công chúa lấy ta nhưng lại dây dưa không rõ với kẻ khác, khiến ta bị toàn thiên hạ cười nhạo, ngay cả lúc chết, nàng cũng nằm trong vòng tay người khác.】

【Kiếp này nếu nàng dám chọn ta, ta nhất định sẽ cho nàng nếm trải nỗi đau mà ta đã chịu ở kiếp trước!】

Giọng nói đó mang theo sự căm hận nghiến răng nghiến lợi, khiến ta giật mình, tay vô thức chuyển hướng chỉ về phía Tạ Uyên đứng bên cạnh Thẩm Dịch Chi.

Tạ Uyên vốn đang cười rạng rỡ, nhưng thấy ta chỉ về phía mình, lập tức thu lại biểu cảm.

Cùng lúc đó, ta cũng nghe thấy tiếng lòng của hắn ta.

【Người nàng muốn chọn là Thẩm tướng quân phải không? Hừ, lại giống như kiếp trước, không yêu nhưng vẫn muốn trêu chọc.】

【Đã vậy, ta sẽ cho nàng biết hậu quả của việc trêu chọc ta lần nữa!】

Lúc này, ta hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi.
Hóa ra cả hai người đều tái sinh trở lại sao?

Chẳng lẽ cảnh tượng trong giấc mơ của ta là những gì đã xảy ra ở kiếp trước?

Nếu đúng như vậy, kiếp trước ta đã dây dưa với cả hai người bọn họ, thì dù chọn ai cũng không có ngày yên ổn?

Ta giả vờ bình tĩnh, tiếp tục di chuyển tay qua một vòng tất cả mọi người rồi thu tay lại.

Sau đó từ từ đứng dậy, quỳ xuống trước mặt phụ hoàng.

“Con chưa muốn lấy chồng bây giờ, xin phụ hoàng cho phép con.”

Lời vừa dứt, hai người vốn đang chăm chú nhìn ta, sắc mặt đều thay đổi.

Nhưng ta không để ý, thấy phụ hoàng chưa trả lời, liền tiếp tục nói:

“Phụ hoàng, mấy ngày trước con đến chùa Tương Quốc dâng hương, đã gặp ni cô Tĩnh Huệ ở đó.

“Bà ấy nói với con rằng, con đường phía trước của con sẽ gặp nhiều trắc trở, nếu có thể ở lại chùa chép kinh và tụng kinh vài năm, sẽ hóa giải được.”

Từ trước đến nay, ai cũng biết phụ hoàng rất yêu thương ta.

Giờ đây ta nói ra những lời này trước mặt bao nhiêu người, phụ hoàng nếu không đồng ý thì chẳng khác nào tự mâu thuẫn với bản thân.

Chỉ thấy phụ hoàng trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.

Nhưng khi ta lui ra, lại nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Dịch Chi.

【Công chúa lại muốn giở trò gì đây?】

【Nhưng rời khỏi cung cũng tốt, những gì nàng nợ ta ở kiếp trước, kiếp này cũng phải trả.】

Thẩm Dịch Chi muốn tìm ta để trả thù sao? Nhưng ta thậm chí còn không biết mình đã làm gì, liệu có oan uổng quá không?