Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MƯỜI NĂM XUYÊN SÁCH TA VẪN VÔ TÍCH SỰ Chương 7 MƯỜI NĂM XUYÊN SÁCH TA VẪN VÔ TÍCH SỰ

Chương 7 MƯỜI NĂM XUYÊN SÁCH TA VẪN VÔ TÍCH SỰ

7:07 sáng – 19/11/2024

Ta chưa bao giờ vắng mặt trong cuộc đời hắn.

Ta đã chứng kiến hắn trưởng thành, thấy hắn cười, và cũng đã ở bên hắn những lúc hắn khóc.

Tình cảm như vậy, sao có thể không sâu đậm?

Nhưng… ta không thể ngăn cản hắn tiến tới với người tốt hơn ta.

Lại một mùa xuân nữa đến.

Bên hồ Bắc, liễu xanh phất phơ trước gió.

Mẫu thân lại nhắc đến chuyện hôn nhân của ta. Khi nhận được lời đáp của ta, bà thoáng ngẩn người, như không dám tin.

Dù Ôn gia đã sa sút, nhưng danh tiếng của đại tiểu thư Ôn gia ở Tô Châu vẫn khiến mọi người bàn tán xôn xao khi tin tức ta kén rể lan truyền.

Người đời đúng là khẩu thị tâm phi. Miệng thì bàn luận về quá khứ của ta với Tống Hàm và Lạc Gia Hi, nhưng kẻ đến cầu thân vẫn dẫm nát ngưỡng cửa.

Dẫu hứng thú chẳng bao nhiêu, nhưng đây là chuyện cả đời, ta vẫn phải cố gắng tỏ ra vui vẻ.

Mùa xuân khoa thi kết thúc, Tống Hàm đỗ trạng nguyên.

Tin tức truyền về Tô Châu, cả nhà bên ấy đốt pháo suốt ba ngày liền, mở tiệc chiêu đãi hai ngày một đêm để ăn mừng.

Ta cùng mẫu thân cũng đến tham dự.

Ngoài sắc mặt của Tống phu nhân và mấy người con trai, con gái của bà không được tốt cho lắm, thì mọi việc đều rất suôn sẻ.

Ta nghĩ, chuyện định hôn của ta chắc cũng đến lúc có kết quả.

7

Mẫu thân ngầm nhắn lời đến gia đình mà bà hài lòng, mượn cớ nhờ ca ca làm mai, nhà kia liền cho người đến hỏi cưới.

Ta thấy người kia cũng không tệ, gia cảnh đơn giản, tính cách ôn hòa, thật thà. Hẳn sau này, chúng ta có thể tôn trọng nhau, bình lặng sống hết một đời.

Phụ thân và mẫu thân đều rất hài lòng. Sau khi nhận được cái gật đầu của ta, họ giữ khách lại dùng bữa trưa.

Sau bữa cơm, hai bên trò chuyện vui vẻ, hiểu ý nhau bắt đầu bàn bạc chuyện định thân.

Hôn nhân đại sự, nữ nhi tự nhiên không tiện ngồi đó.

Mẫu thân vốn yêu chiều ta, cho phép ta ngồi phía sau tấm bình phong.

Khi nhà trai vừa nói đến chuyện ngày mai sẽ cho người mai mối đến cửa, trao đổi bát tự, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào.

Một tiểu đồng hốt hoảng chạy vào, thở hổn hển, lời nói lắp bắp không thành câu:

“Ôn… Ôn lão gia… tới rồi, tới rồi!”

“Hoảng hốt cái gì?! Từ từ nói!”

Phụ thân nhíu mày, giọng nghiêm khắc quát. Trước mặt thông gia tương lai, hành vi luống cuống của gia nhân như vậy, phụ thân hẳn cảm thấy mất mặt.

“Đến rồi? Ai đến?”

“Là… là Tống công tử… Tống Hàm.”

Tiểu đồng run rẩy, cuối cùng cũng thốt ra được.

Sau tấm bình phong, tay ta khựng lại, chén trà trong tay rơi xuống đất.

“Choang!”

Âm thanh trong trẻo vang lên, phá tan không khí yên tĩnh.

Hắn đến!

Hắn đến làm gì?

Hắn chẳng phải vừa mới đỗ trạng nguyên, lúc này hẳn phải ở kinh thành nhận những lời chúc mừng, cùng với Tịch Nhan…

Chính sảnh trở nên náo động.

Theo tiếng bước chân vội vã, giọng nói gấp gáp, hơi thở có phần nặng nề của Tống Hàm vang lên từ ngoài cửa. Phía sau hắn còn có một trung niên phụ nhân, rõ ràng chạy quá nhanh, đang chống đầu gối mà thở dốc.

“Khoan đã!”

Mắt thường cũng thấy được tay phụ thân run lên một cái.

Bị chen ngang giữa chừng, nhà trai rõ ràng không vui. Cho dù Tống Hàm là tân trạng nguyên, họ cũng không nhịn được mà nghiêm giọng chất vấn:

“Tống công tử, ý ngài là gì? Chúng tôi đang cùng Ôn gia bàn chuyện hôn sự. Ngài đột nhiên xông vào như vậy, e rằng không ổn.”

Tống Hàm hít sâu một hơi, gương mặt không đổi sắc, đáp:

“Ôn tiểu thư cùng ta từ lâu đã có hôn ước, sao có thể cùng nhà họ Trương định thân? Hôm nay ta tới đây chính là để cầu hôn.”

Hôn ước?

Chúng ta từ khi nào có hôn ước?

Tâm trí ta rối bời, nhìn về phía Thái Vân, chỉ thấy đôi mắt nàng cũng tràn đầy hoang mang và kinh ngạc.

“Hôn ước? Hôn ước gì chứ? Nếu Ôn tiểu thư thực sự có hôn ước, sao Ôn gia còn cùng nhà ta bàn chuyện kết thân? Tống công tử, lời nói phải cẩn trọng, một nữ nhi không thể gả hai nhà, việc này ảnh hưởng danh tiếng của Ôn tiểu thư.”

Tống Hàm không thèm để ý đến lời hắn, ánh mắt kiên định nhìn thẳng về phía phụ thân ta đang ngồi trên chính đường:

“Ôn bá phụ, không biết ngài còn nhớ lời hứa năm xưa chăng? Khi Tống Hàm ta chỉ là kẻ áo vải trắng tay, ngài đã cùng ta lập ước định. Nay ta may mắn không làm nhục sứ mệnh, giờ đã có công danh, xin ngài gả tiểu nữ cho ta. Tống Hàm nguyện sẽ yêu thương, trân trọng nàng suốt đời.”

Tay phụ thân run rẩy.

Ta nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt ông, vừa là vui mừng, tự hào, lại có chút gì đó khó xử.

Những chuyện sau đó trở thành một mớ hỗn loạn.

Còn lòng ta cũng rối như tơ vò.

Nhà họ Trương trong sảnh đương nhiên không chịu bỏ qua, nhưng ta chưa từng thấy Tống Hàm lại bất chấp lý lẽ như vậy.

Hắn tranh luận không ngừng, từng câu đều kiên định như đinh đóng cột.

Hắn vốn không phải là người thích cãi vã, nhưng lúc này, dường như bao nhiêu lần không tranh cãi suốt hai mươi mấy năm qua, đều được hắn dồn hết vào hôm nay.

Phụ thân mặt đỏ bừng, sau khi xin lỗi nhà họ Trương, liền dùng lời lẽ nhẹ nhàng khéo léo tiễn họ ra về.

Dẫu nhà họ Trương không cam lòng, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác.

Chưa có sính lễ, người mai mối cũng chưa chính thức đến cửa, chỉ là lời nói miệng, Ôn gia có lùi lại cũng chỉ mất chút thể diện.

Sau khi nhà họ Trương rời đi, Tống Hàm dường như không thể đợi thêm nữa. Hắn liền từ trong người lấy ra bát tự, mang theo cả người mai mối, muốn ngay trong hôm nay định đoạt mọi chuyện.

“Hôn sự này vốn nên để mẫu thân ta đứng ra mới hợp lễ nghi, nhưng Ôn và Tống gia sát vách, hẳn Ôn bá phụ cũng hiểu rõ tình cảnh của ta. Nay hành động như vậy tuy có chút vội vàng, nhưng mong Ôn bá phụ lượng thứ. Tống Hàm ta đối với Ôn tiểu thư tuyệt đối không chút bất kính.”

Hắn cung kính dâng bát tự lên.

Phụ thân run run tay, chuẩn bị nhận lấy thì ta liền lên tiếng cản lại:

“Phụ thân, xin hãy chờ.”

Ta vội vàng từ sau tấm bình phong bước ra. Đã lâu không gặp, ánh mắt hắn nhìn ta nóng rực đến mức khiến ta sợ hãi.

Ta khẽ nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt ấy, rồi dịu dàng nói với phụ thân:

“Phụ thân hãy tạm dừng một chút, cho phép nữ nhi được nói vài lời riêng với Tống công tử.”

Phụ thân thở dài, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ phất tay cho mọi người lui ra.

Chính sảnh lúc này chỉ còn lại ta và hắn.

13

Nhìn gương mặt hắn, trong lòng ta có ngàn vạn lời muốn nói nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, tất cả hóa thành một câu:

“Sao huynh lại trở về?”

Hắn, người trước giờ luôn ôn hòa, giờ lại có chút bực dọc:
“Không về, chẳng lẽ nhìn muội gả cho người khác sao?!”

Nghe lời hắn, nghĩ đến câu hỏi ta từng hỏi đêm đó, lòng ta cũng không khỏi tức giận, nhíu mày nói:
“Huynh đã không định lấy ta, vậy tại sao ta không thể tìm người khác?”

“Ta đã thầm yêu muội bao nhiêu năm, sao lại không muốn lấy muội? Ôn Như Nguyệt! Ngoài ta ra, muội còn muốn gả cho ai khác?!”

Hắn nghiến răng, giọng nói sắc lạnh mà đầy cảm xúc. Trong đó, ta nghe được sự sợ hãi xen lẫn giận dữ.

Lòng ta khẽ rung động, không nói thêm lời nào.

“Nếu không phải đại ca muội sai người đến báo tin, chỉ e ta vẫn bị giấu trong bóng tối. 

Từ kinh thành về Tô Châu, quãng đường xa ngàn dặm, ta mỗi đêm đều lo lắng. 

Nếu muội thật sự gả cho người khác, ta phải làm sao?

 May mà ta kịp tới, nếu Ôn và Trương gia đã trao đổi bát tự, mọi chuyện đã thành sự thật, vậy muội bảo ta phải thế nào?”

“Nếu mọi chuyện đã thành sự thật, huynh sẽ làm thế nào?”

“Đã thành sự thật…”

Hắn dừng lại, như thể nghiến răng nói ra một chữ:

“Cướp!”

Một chữ “cướp” vang lên dứt khoát, như xoa dịu mọi nỗi lo lắng, sợ hãi, và đau lòng trong ta suốt thời gian qua. Ta không khỏi cảm thấy mắt mình hơi ướt.

Nhìn hắn với dáng vẻ phong trần mệt mỏi, ta biết rõ hắn trên đường đi không hề nghỉ ngơi đầy đủ.

 Hắn là người luôn chú ý sự chỉnh tề, nhưng giờ đây tay áo đã rách, hắn cũng chẳng để tâm.

“Huynh và Tịch Nhan…”

“Ta…” Tống Hàm cười khổ, như đã hiểu được khúc mắc trong lòng ta, hạ giọng giải thích:


“Nguyệt nhi, chúng ta đã cùng nhau trưởng thành, muội lẽ nào còn không hiểu rõ tính cách của ta sao?

 Một khi đã quyết định thì tuyệt đối không buông tay, dù có phải đâm đầu vào tường cũng không lùi bước.”

“Tịch Nhan là một người tốt, nhưng ta đối với nàng ấy chỉ như đối với một biểu muội.

 Ta chưa từng đối xử với nàng ấy không phải phép. 

Rốt cuộc là điều gì khiến muội hiểu lầm?”

Ta nghẹn lời, ánh mắt lảng tránh:


“Nhưng khi ta hỏi huynh có lấy ta hay không, tại sao huynh lại không trả lời?”

Tống Hàm nhắm mắt lại, hít sâu một hơi:


“Nguyệt nhi, ta nào dám! Khi đó ta chỉ là một kẻ áo trắng tay không, chẳng chút công danh, mẫu thân mất sớm, ta lại bị lạnh nhạt trong nhà, những điều này muội đều rõ.