Sáng sớm hôm sau.
Khi ta vừa thức dậy, chưa kịp chải chuốt xong, Ôn Trường Phong đã có mặt ở tiền sảnh.
Cha đóng cửa, bàn chuyện cùng hắn trong thư phòng rất lâu.
Đến trưa, họ gọi ta cùng ăn cơm.
Khi ta đến, Vân Tú và Ôn Trường Phong đã an tọa, hai người ngồi bên nhau, nói cười rôm rả.
Khi ta bước vào, cả hai đột ngột đổi sắc mặt, dừng câu chuyện lại.
Cha khẽ gật đầu, ra hiệu cho ta ngồi xuống.
“Vân nhị tiểu thư…”
Ôn Trường Phong vội vã đứng lên, hành lễ với ta.
Vân Tú liếc nhìn ta một cái, cười duyên, kéo cánh tay hắn: “Trường Phong, đều là người trong nhà cả, không cần khách sáo.”
Ta im lặng, ngồi xuống.
Cha ta quả nhiên nói đến chuyện muốn ta đồng ý hủy hôn, chỉ nói qua một câu hờ hững: “Ủy khuất cho con rồi.”
Sau đó, ông ta tiếp tục gắp đũa ăn cơm, ý rằng chuyện này đã định, ta không có quyền từ chối.
Từ trước đến nay vẫn vậy, những gì Vân Tú muốn luôn được ưu tiên hàng đầu. Hôn sự và danh dự của ta, cái chết và danh tiếng của di nương, tất cả đều không sánh nổi với niềm vui của Vân Tú.
Trên bàn ăn, Vân Tú liên tục gắp thức ăn, rót trà cho Ôn Trường Phong, đến nỗi hắn ngượng ngùng, lúng túng không biết làm gì.
Ta lẽ ra phải là người mất mặt và tức giận nhất trong bữa ăn này, nhưng trái lại, ta như thể một kẻ chẳng bận tâm gì.
Ôn Trường Phong thỉnh thoảng lại lén nhìn sắc mặt ta.
Ăn xong, ta đứng dậy rời đi, Vân Tú thì vui vẻ theo cha vào thư phòng, bàn bạc chuyện đại hôn.
Ôn Trường Phong thấy xung quanh không còn ai, vội đuổi theo, gọi nhỏ: “Vân nhị tiểu thư, tại hạ có chuyện muốn nói với cô.”
Hôm nay hắn mặc áo xanh, vẻ ngoài thanh tú, gọn gàng, thấy ta dừng lại, liền nhanh chóng bước tới trước mặt.
Hắn cúi đầu xấu hổ nói: “Xin cho tại hạ được tạ lỗi với Vân nhị tiểu thư, phụ lòng chân tình của cô.”
“Thực ra, tại hạ…”
Ta không kiên nhẫn, nhíu mày: “Không cần.”
Ta không hề biểu lộ sự đau lòng hay tức giận như hắn dự đoán.
Thậm chí chưa kịp để hắn giải thích, ta đã lại bước đi.
Hắn đứng ngẩn ngơ tại chỗ, đợi cho đến khi ta đi xa, cũng không đuổi theo nữa.
Đã từ bỏ ta, cớ gì còn phải giả bộ như không thể làm khác, tỏ ra đáng thương?
Thật sự nghĩ rằng ta sẽ đau lòng và buồn bã ư?
Hôn sự của ta bị hủy bỏ, Vân Tú rộn ràng chuẩn bị xuất giá.
Tin tức nàng ta hạ mình gả cho Ôn Trường Phong, một tiểu quan thất phẩm, đã lan truyền khắp nơi.
Để tránh dị nghị, Vân Tú ra lệnh cho ta phải hủy bỏ hết tất cả thư tín và quà tặng Ôn Trường Phong từng gửi cho ta, và khi ra ngoài, ta phải phủ nhận chuyện đã từng đính hôn với hắn.
Nếu không, ta sẽ làm mất mặt nàng ta.
“Nếu để lộ ra ngoài rằng ta giành lấy nam nhân của thứ muội, chẳng phải người ta sẽ cười cho rụng răng sao?”
Nàng ta có thể thản nhiên làm chuyện này, nhưng lại không cho phép người khác nhắc tới.
Vân Tú kiêu hãnh tự đắc, thậm chí đã bắt đầu mang phong thái của một phu nhân thừa tướng. Nàng tự coi mình là “thiên chi kiều nữ”.
Chuyện trọng sinh này thật kỳ lạ, nếu không phải nàng là “nhân vật chính” của thế giới này, thì còn ai có tư cách hơn nữa?
Vì vậy, lần này, nàng ta nhất định sẽ yêu đúng người, sống cuộc đời vinh quang nhất.
Ta thầm cười nhạt trong lòng, kiếp trước nàng ta cũng đâu phải không nghĩ như vậy?
Kiếp trước, chẳng phải nàng ta cũng một lòng tin rằng người mình yêu là xứng đáng sao?
Kiếp này, chỉ vì có lý do “trọng sinh”, thì người đó xứng đáng hơn sao?
Chẳng lẽ nàng ta không hiểu rằng lòng người là thứ dễ thay đổi nhất, người yêu ngươi như mạng sống hôm nay, ngày mai vì lợi ích có thể vứt bỏ ngươi không thương tiếc?
Quả nhiên, niềm vui của Vân Tú chưa kéo dài được bao lâu, thì tin xấu đã tới.
Triệu Khâm Thần, khi phát hiện nàng ta từ bỏ hắn ta, một công tử của tướng phủ, để chọn một tiểu nhân vật vô danh, đã mất mặt không chịu nổi, liền rêu rao khắp nơi.
Hắn ta nói rằng Vân Tú từng dụ dỗ hắn ta không thành, tức giận nên mới lấy người khác.
Hắn ta còn có bằng chứng, chính là cây trâm mà Vân Tú đánh rơi hôm đó khi gặp gỡ bí mật với hắn ta, cùng với chiếc khăn tay thơm.
Vân Tú hoảng loạn, nàng ta vội vàng kiểm tra và nhận ra đúng là những thứ đó đã bị rơi lại trong lần ân ái.
“Tiện nhân!”
Nàng ta tức tối chạy đến chỗ ta, một tiếng “chát”, thẳng tay tát ta một cái nảy lửa.
Lúc đó, ta đang đọc sách, bị đánh bất ngờ không kịp phản ứng.
“Tiện nhân! Ngươi nói xem, có phải ngươi là kẻ đã truyền ra chuyện này không?”
Nàng ta giận dữ, gương mặt khi thì tái nhợt, khi thì đỏ bừng,
“Ngươi ghen ghét ta vì ta cướp mất nam nhân của ngươi, phải không?”
Ta cố kìm nén cơn giận, đặt cuốn sách sang một bên, nghiêm túc đáp, “Tỷ tỷ, muội không dám.”
“Ngươi không dám?” Nàng ta chỉ tay vào ta, cười lạnh hai tiếng:
“Giờ chuyện đã lộ ra ngoài, nếu Trường Phong nghi ngờ, có sự hiểu lầm với ta, làm sao ta còn có thể gả cho hắn!
“Vân Hà, ta không quan tâm ngươi dùng cách gì, bây giờ, lập tức đi ra ngoài thừa nhận rằng hôm đó chính ngươi đã lấy trộm y phục và trâm cài của ta, giả dạng ta đi dụ dỗ Triệu Khâm Thần!”
Vân Tú thực sự rất sợ, cả người nàng ta run rẩy, như thể hạnh phúc nàng ta đã cướp đoạt được sẽ tan biến bất cứ lúc nào.
Ta làm ra vẻ cam chịu, nói, “Nhưng, dù cho muội thừa nhận việc này, đến đêm động phòng với Ôn công tử, nếu công tử phát hiện tỷ tỷ không còn trong trắng…”
Đêm hôm đó khi trèo tường đi vụng trộm, Vân Tú rồi cũng phải trả giá cho hành động của mình.
Vân Tú sững lại, cắn môi, trong đáy mắt lóe lên một tia khác lạ.
“Yên tâm đi, ta và phụ thân đã bàn bạc kỹ rồi. Đến lúc đó, sẽ chuốc say hắn, tắt hết đèn, ngươi và ta có đến sáu, bảy phần giống nhau, chỉ cần ngươi thay ta, hắn sẽ không phát hiện đâu.
“Chỉ cần sự việc thành, ngươi sẽ giả vờ đi lau rửa, sau đó đổi lại cho ta. Chỉ cần khăn hồng có máu, chuyện này sẽ qua mặt được hết.”
Ta chớp mắt, thì ra phụ thân và nàng ta đã âm mưu xong xuôi.
“Vậy còn ta? Tỷ tỷ, nếu ta không còn trong trắng nữa, sau này xuất giá, ta phải làm sao?”
Nàng ta bật cười khinh miệt, đôi mắt nheo lại cao ngạo, “Vân Hà, trong phủ còn có việc cần đến ngươi, đó chính là phúc phận lớn nhất của ngươi rồi.”
Nói xong, nàng ta hằn học nhìn ta cảnh cáo, rồi quay người rời đi.
Ta chạm tay lên gò má nóng rát của mình, bên cạnh, a hoàn đã quen thuộc đến nỗi chuẩn bị sẵn trứng gà để lăn cho ta.
Chờ khi mọi người đã rời đi, ta mới thỏa mãn cười thành tiếng.
Rất tốt, dù đã trọng sinh một kiếp, Vân Tú vẫn không hề thay đổi.
Dễ dàng mắc bẫy như vậy.
Ta lấy ra một tờ giấy, dùng tay trái viết vài dòng:
“Tiếp tục lan truyền tin đồn về Vân Tú.”
“Bắt đầu chuẩn bị sẵn kế hoạch rút lui.”
“Thêm vào đó, điều tra loại nữ tử mà Ôn Trường Phong yêu thích, không tiếc tiền để đào tạo.”
Viết xong bức mật thư, ta cẩn thận niêm phong, huýt một tiếng gọi bồ câu đưa tin đến, rồi gửi thư đi.
Vân Tú không đoán sai. Những lời đồn đều là do ta lan truyền, mục đích là ép nàng ta đẩy ta ra chịu tội thay.
Chỉ khi ta gánh lấy mọi tội lỗi, mới có thể chuẩn bị chu toàn cho việc thoát thân sau này.
Dù đã dành nhiều thời gian bày mưu với Triệu Khâm Thần, dự định chờ Vân Tú gả cho hắn ta rồi từ từ hành hạ, nhưng không ngờ đột nhiên lại xuất hiện một cái gọi là “trọng sinh”.
Ta đã từng lo sợ rằng, kiếp trước Vân Tú có thể phát hiện ra việc ta đứng sau giật dây.
Nhưng cuối cùng, nàng ta vẫn ngu ngốc như cũ.
Ta yên tâm. Nếu nàng ta không còn yêu Triệu Khâm Thần nữa, thì đám phụ nữ mà ta đã dùng tiền mua chuộc để dính lấy hắn ta cũng không cần thiết nữa.
Mục tiêu tiếp theo là Ôn Trường Phong.
Vân Tú nói đúng. Ta là một kẻ nghèo hèn, tham tiền, giống như di nương của ta đã mất. Vì tiền, mạng sống ta cũng không cần.
Nhưng…
Có tiền, có thể khiến quỷ thần cũng phải phục tùng.
Cũng có thể khiến lũ quỷ đó vồ lấy Vân Tú, từng bước từng bước, ăn mòn máu thịt nàng.