3.
Thân là thứ nữ không được sủng ái, ta từ lâu đã học cách cẩn trọng trong lời nói, làm gì cũng mong được càng vô hình càng tốt.
Sự hiện diện duy nhất của ta chỉ khi người khác cần lợi dụng.
Phụ thân lấy sự trầm lặng và an phận của ta làm bằng chứng cho gia đình hòa thuận.
Tỷ tỷ dùng sự ngốc nghếch của ta để làm nổi bật vẻ cao quý, diễm lệ của tỷ.
Còn Ôn Trường Phong, hắn cũng chỉ xem ta là bàn đạp để trèo lên chiếc thang của phụ thân ta mà thôi.
Ta gần như có thể nhìn thấy tương lai của mình.
Nhưng ta không bận tâm, ta chỉ muốn sống sót.
Tốt nhất là có thể sống một cách đàng hoàng.
Tình cảm yêu đương gì đó, chẳng bằng tính mạng của chính ta.
Chỉ là, còn chưa kịp thăm dò tâm tư của Ôn Trường Phong, biến cố đã xảy ra.
Sau khi Vân Tú rơi xuống hồ, ta kịp thời gọi phụ thân quay về, nhưng không ngờ rằng Ôn Trường Phong cũng đang ở trong thư phòng của phụ thân, bàn bạc về việc hôn sự giữa ta và hắn.
Khi phụ thân biết tin Vân Tú rơi xuống nước, liền vội vã bỏ đi mà không ngoái đầu lại.
Ôn Trường Phong cũng lo lắng nhìn ra ngoài, nhưng hắn không đuổi theo.
“Nhị vân tiểu thư .” Hắn vẫn luôn gọi ta như vậy.
Còn khi gọi Vân Tú, hắn chỉ gọi là “Vân tiểu thư”.
“Nhân mạng quan trọng, tại hạ ở lại e là không hợp, xin phép cáo từ.”
Hắn cúi đầu, chắp tay cung kính, tuân theo lễ nghi. Sự giáo dưỡng tốt đẹp khiến hắn không thể hành động thiếu chung thủy.
Nhưng sự lưỡng lự và hai lòng của hắn cũng không thể che giấu.
Ta lạnh lùng đáp lễ.
Hắn bước ra khỏi thư phòng, vừa nhấc chân lên, tiếng khóc gọi của Vân Tú mỗi lúc một gần.
Hắn khựng lại.
Ta thật hy vọng hắn có thể quay lưng bước đi, đừng bận tâm đến Vân Tú.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn giả vờ do dự, quay đầu nhìn lại, đứng yên tại chỗ, trông mong hướng về phía hậu viện.
“Ôn công tử.” Giọng ta run rẩy, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành, “Ta tiễn chàng vậy.”
Bước chân vội vàng, ta nhanh chóng tiến lại gần Ôn Trường Phong, ra hiệu cho hắn đi theo.
Hắn vẫn không chịu đi.
Ánh mắt vẫn dán về phía hậu viện.
Chỉ trong vài hơi thở, tiếng Vân Tú ngày càng gần, rồi nàng xuất hiện, toàn thân ướt sũng, hai mắt đỏ hoe, chạy thẳng vào lòng Ôn Trường Phong.
Nàng ta ôm chặt lấy eo hắn, chẳng nói chẳng rằng liền hôn lên má hắn một cái.
Ta bàng hoàng, ngón tay siết chặt.
Đó là hôn phu của ta.
Vân Tú biết rõ điều đó.
Cả người ta như bị đóng băng, máu trong người ngưng đọng, ngực bị đập mạnh bởi một cây búa ngàn cân, khiến ta tan nát thành từng mảnh.
Ôn Trường Phong sững sờ.
Hắn không đẩy tỷ tỷ ra, ngược lại, ẩn nhẫn ôm lấy Vân Tú, nhẹ nhàng vỗ lưng tỷ.
Ngón tay hắn luyến tiếc vuốt ve, máu trong người ta sôi trào, mắt ta dần mờ đi.
Trong khoảnh khắc ấy, dường như có một ngọn lửa thiêu đốt mọi ảo mộng và hy vọng vừa chớm nở trong lòng ta.
4.
Vân Tú đêm đó không dám ngủ, đòi ta phải ở cạnh.
Trong mắt nàng, ta không xứng đáng ngủ chung giường, cũng không nên trải chăn nằm dưới đất.
Vì vậy, ta đành kéo một chiếc ghế gỗ, ngồi bên cạnh giường, tay chống đầu, nghe tỷ kể chuyện.
“Vân Hà, kiếp trước thật kinh khủng… Triệu Khâm Thần không phải người, hắn chỉ cưới ta làm thiếp! Hắn có vô số thông phòng, còn lăng nhục ta, coi ta như món quà để kết giao với người khác, ta chỉ là một con cờ trong tay hắn!”
Cái đầu đang mơ màng buồn ngủ của ta bỗng tỉnh táo hẳn.
Ta nhìn kỹ nàng.
Nhưng dường như nàng ta không nhận ra điều gì bất thường.
“Ngươi thì may mắn hơn, Ôn Trường Phong sau này một đường thăng tiến, trở thành thừa tướng, đứng ngang hàng với Triệu Khâm Thần!”
Nói đến đây, Vân Tú đầy vẻ không hiểu.
“Sau đó, ta chết trong tay Triệu Khâm Thần, Ôn Trường Phong thế lực hùng mạnh, ngươi lại chủ động xin hoà ly, đòi lấy ít bạc và cửa tiệm, từ bỏ mọi thứ rồi rời đi…
“Vân Hà, sao ngươi lại hoà ly? Hắn đã là thừa tướng rồi, khi đó cả thiên hạ đều biết đến danh tiếng của Ôn Trường Phong, hắn… một người dưới vạn người trên.”
Mặt Vân Tú vô thức ửng hồng, đôi tai cũng ngả sang màu hồng phấn.
Ta lặng lẽ lắng nghe.
Ban đầu, ta không tin.
“Vân Hà, ta muốn gả cho Ôn Trường Phong! Hắn thích ta, ta biết mà.”
Tỷ tỷ bỗng ngồi bật dậy, nắm chặt cánh tay ta, “Hắn chỉ coi muội như kẻ thế thân của ta thôi.”
“Dù gì sau này muội cũng sẽ hòa ly với hắn, chi bằng để ta gả đi.”
Nhìn ánh mắt kiên định của nàng, ta mới bắt đầu thực sự suy ngẫm về chuyện trọng sinh này.
Có thể khiến Vân Tú – người luôn kiêu ngạo, chỉ làm vì lợi ích – lại lao đầu vào như vậy, chẳng lẽ, trọng sinh là thật?
Hơn nữa, ta sau này sẽ hòa ly với Ôn Trường Phong ư?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến một người chỉ muốn sống yên ổn như ta lại phải đề xuất hòa ly?
Ta chắc chắn, mình sẽ không bao giờ yêu Ôn Trường Phong.
Hắn nhất định đã làm ra chuyện gì không thể tha thứ, sẽ liên lụy đến ta ở kiếp trước, nên ta mới phải rời đi.
Ta khẽ nhếch môi cười.
“Được thôi, tỷ tỷ.”
“Tỷ gả đi.”
Vân Tú đã muốn lao vào như vậy, thì ta cứ để nàng thay ta. Chiếc ghế cứng rắn, ta ngồi thẳng lưng suốt mấy canh giờ.
Cơ thể đau nhức, các cơ bắp căng cứng và tê mỏi, nhưng ta vẫn kiên nhẫn lắng nghe Vân Tú kể về kiếp trước đầy bi thương và tình yêu không trọn vẹn của mình.
Tỷ tỷ vừa sợ hãi vừa kích động, nhu cầu trút bỏ nỗi niềm không thể kìm nén được, ta chỉ đơn giản ngồi nghe.
Dường như chỉ có tiếp tục kể, tỷ mới có thể giải tỏa những oan ức và nỗi sợ của mình.
Ta cố ghi nhớ những chi tiết có thể dùng được, không dám bỏ sót một lời nào.
Cho đến khi tỷ chìm vào giấc ngủ sâu.
Ta nhẹ nhàng thổi tắt đèn.
Trong bóng tối, chân mày Vân Tú vẫn nhíu chặt, đôi môi mím lại.
Xem ra, Vân Tú chưa hề biết những gì ta đã âm thầm làm phía sau.
Chuyện Vân Tú “trọng sinh” đã làm xáo trộn kế hoạch báo thù của ta.
Ban đầu, ta định giăng bẫy để tỷ gả cho Triệu Khâm Thần, tên công tử ăn chơi trác táng kia.
Nhưng xem ra, phải điều chỉnh lại kế hoạch thôi.
5.
Có những chuyện không chỉ cần tha thứ một lần.
Mà là mỗi khi nhớ lại, ta lại phải tự tha thứ thêm một lần nữa.
Ta mãi mãi không quên ngày di nương ta chết, Vân Tú ôm chặt con búp bê của ta, nước mắt lã chã, vẻ mặt đầy ấm ức được cha ta bế vào lòng dỗ dành.
Cha ta quay lưng về phía ta, khẽ vỗ về nàng ta, như thể sợ hòn ngọc quý trong tay ông ta sẽ vỡ nát.
“Thôi bỏ đi, thôi bỏ đi, một kẻ nô tỳ, chết thì chết, A Tú đừng sợ.”
Rõ ràng là thân mẫu đã sinh ra ta qua đời.
Vậy mà ông ta lại bảo Vân Tú đừng sợ.
Chiều hôm đó, khi mặt trời lặn, bóng dáng to lớn của ông ta bị ánh tà dương hắt bóng thành một hình thù khổng lồ.
Cái bóng ấy, trong từng cơn ác mộng, luôn bao trùm lấy ta.
Ta biết mình và di nương không được sủng ái.
Nhưng không thể, chí ít là không nên, sống một cách thảm hại như vậy.
Ta từng trách bản thân vì sao lại phải ngủ trưa.
Rõ ràng ta chỉ là một thứ nữ, là một kẻ không được sủng ái, sao lại học đòi theo phong thái của đại tiểu thư làm gì. Chỉ cần không ngủ trưa, thì di nương sẽ không xảy ra xung đột với Vân Tú, cũng sẽ không bị chết đuối.
Di nương là người tốt nhất trên đời, cũng là người duy nhất quan tâm đến ta. Tất cả những từ ngữ đẹp đẽ có dùng để mô tả cũng không thể sánh bằng một chút tình thương của di nương.
Di nương thậm chí đã báo mộng, bảo ta không được tự trách mình, phải sống thật tốt.
Ta không chỉ phải sống thật tốt.
Ta còn muốn Vân Tú phải trả giá, muốn tất cả những kẻ từng khinh thường di nương ta phải cầu sống không được, cầu chết chẳng xong.