Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 6

4:36 sáng – 06/01/2025

Chương 21

Động tác của Sở Trần Uyên đột ngột dừng lại, con ngươi hắn khẽ co rút, ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

Hắn nhớ lại những lời mà Tần Uyển Uyển đã nói hôm nay về “phu quân”, nhớ lại lễ cập kê năm ấy, lời cầu hôn của Vệ Sâm. Hắn cũng nhớ rõ sự đau đớn trong hầm rượu, khi Tần Uyển Uyển từng chất vấn:

Tại sao ngài không đồng ý lời cầu hôn của Vệ Sâm? Tại sao không để ta gả cho hắn?

Như tiếng sét vang dội trong đầu, đôi tay Sở Trần Uyên khẽ run lên, một ý nghĩ bất chợt nảy sinh trong tâm trí hắn.

“Có lẽ Uyển Nhi chưa từng chết. Nàng chỉ giả chết để thoát thân… vì Vệ Sâm.”

Sở Trần Uyên cúi đầu, ánh mắt trống rỗng, thế giới trước mắt như phủ một lớp sương mờ ảo, chẳng còn sắc màu. Hắn lẩm bẩm, khóe môi nhếch lên một nụ cười tự giễu.

Vương gia, ngài không sao chứ?” A Trúc lo lắng nhìn hắn, không hiểu vì sao Sở Trần Uyên lại đột nhiên tràn đầy vẻ bi thương như vậy.

Một lúc lâu sau, Sở Trần Uyên thẳng lưng, khẽ lắc đầu:
Không có gì. Biên cương thắng lớn, Vệ Sâm chắc sắp trở về rồi?

Đúng vậy, đang trên đường hồi kinh.

Bàn tay Sở Trần Uyên đặt trên bàn đá siết chặt, các khớp ngón tay trắng bệch. Hắn gắng kiềm chế cảm xúc, trầm giọng đáp:
Tốt.

Sau đêm hôm đó, Tần Uyển Uyển không rời khỏi tầng mười hai của Bạch Ngọc Kinh nửa bước.

Biên cương đại thắng, cả nước tưng bừng chúc mừng.

Từ sáng sớm, dân chúng trong kinh thành đã tụ tập đông nghịt ngoài cổng thành. Người thì chờ đón đứa con lâu ngày chưa trở về, kẻ thì mong ngóng người chồng đã xa cách nhiều năm.

Sở Trần Uyên nhìn đám đông phía dưới cổng thành, ánh mắt không ngừng tìm kiếm bóng hình quen thuộc.

Nàng vẫn chưa tới sao?

A Trúc lắc đầu:
Không. Thám tử ở Bạch Ngọc Kinh báo về, suốt mấy ngày qua bà chủ Uyển chưa từng rời khỏi tầng mười hai.

Tuyết rơi lác đác, phủ lên áo choàng của Sở Trần Uyên.

Hắn đưa tay đón lấy một bông tuyết, bông tuyết tan chảy trong lòng bàn tay ấm áp của hắn, để lại một giọt nước nhỏ.

Kinh thành cũng đổ tuyết rồi.

Dứt lời, hắn phất áo choàng, quay người ra lệnh:
Đi, đến Bạch Ngọc Kinh.

Hoàng đế tổ chức yến tiệc trong cung, mời các quan lại và phu nhân, tiểu thư đến dự. Vì thế, những ngày gần đây Bạch Ngọc Kinh làm ăn phát đạt, nhưng đến ngày yến tiệc, nơi này hiển nhiên trở nên vắng vẻ.

 

Sở Trần Uyên vượt qua mọi trở ngại, bước thẳng lên tầng mười hai.

Cánh cửa lớn bằng ngọc trắng nạm vàng mở ra, không có những cơ quan phức tạp thường thấy. Bên trong, Tần Uyển Uyển đang một mình đối diện gương, chải chuốt mái tóc.

Vương gia không ra cổng thành nghênh đón tướng sĩ khải hoàn, lại chạy đến đây làm gì?

Động tác kẻ mày của Tần Uyển Uyển không hề dừng lại, giọng nói thản nhiên, như không đặt hắn vào mắt. Nàng chăm chú nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương, tỉ mỉ chỉnh sửa từng nét như thể chuẩn bị gặp gỡ một người quan trọng.

Một ngọn lửa vô danh bùng lên trong lòng Sở Trần Uyên, thiêu đốt đến mức đau rát.

Bàn tay đang siết chặt của hắn nới ra rồi lại siết lại, cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, trầm giọng hỏi:
Nàng rốt cuộc là ai?

Tần Uyển Uyển không trả lời, chỉ cầm lên một tờ giấy thấm son, nhẹ nhàng đặt lên môi. Nàng ngắm nghía bản thân trong gương, ánh mắt hài lòng, khóe môi khẽ nhếch.

Sự im lặng của nàng khiến sự kiên nhẫn của Sở Trần Uyên bị bào mòn.

Lông mày hắn nhíu chặt, lòng bắt đầu bất an và nóng nảy.

Trả lời ta! Nàng rốt cuộc là ai?

Hắn bước nhanh về phía nàng, nhưng đúng lúc đó, một luồng gió mạnh bất ngờ lướt qua mặt hắn.

Một cú đấm nặng nề giáng xuống bức tường bên cạnh, để lại một cái hố lớn đầy những vết nứt như mạng nhện.

Tần Uyển Uyển khẽ trách móc, giọng pha chút hờn dỗi:
Đồ trong nhà, cẩn thận một chút.

Kẻ vừa xuất hiện không phải ai khác, chính là Vệ Sâm, vị tướng quân vừa khải hoàn về kinh hôm nay.

Hắn đứng sừng sững, ngạo nghễ, ánh mắt tràn đầy kiêu hãnh. Nhếch cằm nhìn Sở Trần Uyên, giọng điệu đầy thách thức:
Nàng là phu nhân của ta.

Chương 22

Sở Trần Uyên liếc nhìn Vệ Sâm – người cao hơn hắn nửa cái đầu – khóe môi nhếch lên, lộ ra nụ cười đầy vẻ khinh miệt:
Xem ra ngươi sống rất thoải mái ở Bắc Địa.

Không cần vương gia bận tâm, có phu nhân bên cạnh, cuộc sống của bản hầu đương nhiên là thoải mái.

Dứt lời, Vệ Sâm không thèm để ý đến gương mặt đen kịt như đáy nồi của Sở Trần Uyên, liền nắm lấy tay Tần Uyển Uyển, quay người rời đi.

Phu nhân, chúng ta vào cung thôi.

Tần Uyển Uyển để mặc hắn dắt đi, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Sở Trần Uyên lấy một lần.

Tiếng bước chân của hai người ngày càng xa, cuối cùng chỉ còn lại âm thanh cơ quan dây cáp hạ xuống “kẽo kẹt” trong không gian.

Sở Trần Uyên siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên, cơn giận dữ và sự không cam lòng cuộn trào, nhưng chẳng biết trút vào đâu.

Hắn không rõ bản thân giận dữ vì điều gì – vì Vệ Sâm đã chiếm được nàng, hay vì Tần Uyển Uyển vẫn không chịu nhận hắn?

Nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn được khảm hình bươm bướm bằng vàng, ngọn lửa giận dữ trong lòng Sở Trần Uyên dần tắt lịm, hóa thành một vũng nước tuyệt vọng bao trùm lấy hắn.

Uyển Nhi, nàng thực sự không cần ta nữa sao?

Đôi mắt Sở Trần Uyên ửng đỏ, hắn cúi đầu che giấu sự cô đơn và lạc lõng tận sâu đáy lòng.

Tối yến tiệc trong cung, đèn đuốc sáng như ban ngày.

Bên trong cung điện nguy nga lộng lẫy, cung nhân tấp nập qua lại giữa các quan khách, dâng lên rượu ngon và mỹ vị. Cả đại điện tràn ngập không khí hân hoan và hòa thuận.

Hoàng đế ngồi trên ngai vàng, bên cạnh là một vị phi tần trẻ trung xinh đẹp – chính là Lệ phi nương nương, người vừa hạ sinh hoàng tử và đang được sủng ái nhất.

Chư vị ái khanh.

Giọng hoàng đế vang dội, mang theo khí thế uy nghiêm. Khi ngài cất lời, đại điện lập tức im phăng phắc, văn võ bá quan đều đổ dồn ánh mắt về phía long ỷ.

Trung Dũng Hầu Vệ Sâm, trấn giữ biên cương năm năm, lập vô số chiến công. Lần này, hắn đã dẹp yên loạn lạc của vua Hung Nô, mang lại hai mươi năm hòa bình cho biên giới. Trẫm hỏi chư vị, nên thưởng gì cho hắn đây?

Giọng hoàng đế đầy vẻ tán thưởng nhưng cũng không thiếu phần dò xét, ánh mắt ngài chậm rãi quét qua từng người trong đại điện, cuối cùng dừng lại trên người Vệ Sâm.

Nghe vậy, Vệ Sâm lập tức tiến lên, cung kính hành lễ:
Bệ hạ quá khen, thần chỉ làm tròn bổn phận, không dám nhận công lao.

Ha ha ha! Tốt, đúng là một lòng trung thành! Ngươi không chỉ kế thừa sự dũng mãnh của phụ thân và huynh trưởng, mà còn xuất sắc hơn họ!

Hoàng đế vỗ tay cười lớn, ngay sau đó, ngài đổi giọng, trên mặt lộ vẻ hứng thú:
Chỉ là, trẫm nghe nói Bắc địa khắc nghiệt, thiên tai liên miên. Không biết phu nhân của Vệ Hầu đã làm thế nào để vượt qua?

Vệ Sâm thần sắc vẫn điềm nhiên, lưng thẳng như kiếm. Dù hiểu rõ dụng ý của hoàng đế, hắn không hề tỏ ra sợ hãi, giọng nói vang dội, rắn rỏi:
Hồi bẩm bệ hạ, thần có thể yên tâm tác chiến, đẩy lùi man di tại Bắc địa, tất cả đều nhờ phu nhân của thần. Nàng đã rong ruổi khắp nơi buôn bán, dùng phần lớn số tiền kiếm được để mua quân nhu, vận chuyển ra tiền tuyến, trở thành trợ lực quan trọng cho đại quân.

Tần Uyển Uyển nhẹ nhàng bước lên trước, khom người hành lễ với hoàng đế.

Bệ hạ, thần nữ chỉ góp một phần sức lực nhỏ bé, so với các tướng sĩ liều mình nơi chiến trường, thật sự không đáng nhắc tới.

Hoàng đế lặng lẽ quan sát nàng, ánh mắt thoáng hiện chút thâm trầm:
Thì ra là vậy. Không biết khanh buôn bán những gì?

Khóe môi Tần Uyển Uyển khẽ cong, nụ cười mỉm đúng mực, không kiêu ngạo, không tự ti, nàng chậm rãi đáp:
Bạch Ngọc Kinh.

Cả triều đình xôn xao.

Không thể ngờ, Bạch Ngọc Kinh giàu có như vậy, mà người đứng sau lại là một nữ nhân.
Phu nhân của Vệ Hầu lại chính là chủ nhân Bạch Ngọc Kinh, chẳng trách năm nay quân ta chuyển bại thành thắng, liên tục giành được lợi thế.

Trong khi các triều thần bàn tán xôn xao, ánh mắt đầy hứng thú của hoàng đế dừng lại trên người Tần Uyển Uyển.

Hai vợ chồng các khanh lập được đại công như thế, muốn trẫm ban thưởng điều gì đây?

Vệ Sâm và Tần Uyển Uyển trao nhau ánh mắt, sau đó hắn hít sâu một hơi, bước lên hành lễ:
Thần có một nguyện vọng lớn lao. Thần và Uyển Uyển hai lòng hòa hợp, chỉ tiếc trưởng bối trong nhà đều đã khuất, không ai chứng giám hôn sự. Thần khẩn cầu bệ hạ, xin ngài ban hôn cho thần và Uyển Uyển!

Khoan đã!

Tiếng đập bàn vang lên, Sở Trần Uyên đứng phắt dậy, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén cắm thẳng về phía Vệ Sâm.

Chương 23

Lời vừa dứt, cả đại điện xôn xao.

Hoàng đế cau mày, ánh mắt không hài lòng nhìn về phía Sở Trần Uyên, giọng trách móc:
Trần Uyên, ngươi đang làm gì vậy?

Sở Trần Uyên bước qua bàn tiệc, vén áo choàng, quỳ thẳng trước long ỷ, giọng trầm thấp:
Thần cho rằng thân phận của vị phu nhân này không rõ ràng, nếu vội vàng ban hôn, e rằng có điều bất ổn.

Ồ?

Hoàng đế đảo mắt nhìn qua ba người bên dưới, chậm rãi hỏi:
Phu nhân của Vệ Hầu, nàng nói xem bản thân có lai lịch thế nào? Cũng để trẫm và Lăng Vương được sáng tỏ.

Tần Uyển Uyển giữ thẳng lưng, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt:
Khải bẩm bệ hạ, dân nữ sinh ra tại Giang Nam. Thuở nhỏ gặp nạn, song thân đều mất, sau đó được người nhận nuôi. Đến khi cập kê, dân nữ trở về quê hương, tiếp quản sản nghiệp của cha mẹ. Tất cả mọi việc đều có thể tra xét, mong bệ hạ soi xét.

Lời nàng vừa dứt, cả đại điện rộ lên những tiếng bàn tán.

Đứa trẻ mà Lăng Vương từng nhận nuôi, hình như cũng đến từ Giang Nam?

Ta nhớ… cũng tên là Uyển Uyển.

Vậy chẳng lẽ hành động của Lăng Vương hôm nay là vì có tư tâm?

Khi tiếng xì xào còn chưa dứt, một bóng người từ ngoài điện bước vào. Đó chính là công chúa Lý Vân Thường – người mà Tần Uyển Uyển đã không gặp suốt năm năm qua.

Lý Vân Thường sải bước đến trước, hành lễ với hoàng đế rồi quay người nhìn xuống Tần Uyển Uyển đang quỳ dưới nền điện.

Tà áo lộng lẫy của nàng trải dài trước mặt Tần Uyển Uyển. Đôi tay trong tay áo của Tần Uyển Uyển siết chặt, cố gắng giấu đi nỗi hận trào dâng trong đáy mắt.

Ngày xảy ra vụ cháy ở Phật đường, cuộc trò chuyện giữa Lý Vân Thường và Hầu công công, Vệ Sâm cũng đã nghe thấy.

Ngẩng đầu lên.

Giọng nói của Lý Vân Thường vang lên từ trên cao.

Tần Uyển Uyển hít sâu, kìm nén cảm xúc, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt chạm thẳng vào đôi mắt sắc sảo của Lý Vân Thường.

Lý Vân Thường chăm chú nhìn Tần Uyển Uyển một hồi lâu, rồi chậm rãi mở miệng:
Quả là một mỹ nhân.

Có vẻ như đã xác định gương mặt này hoàn toàn không liên quan gì đến Tần Uyển Uyển, vẻ mặt Lý Vân Thường lập tức thả lỏng. Nàng ta quay sang hoàng đế, khẽ mỉm cười:
Phụ hoàng, Vệ Hầu và phu nhân tình sâu ý nặng, người hãy tác thành cho họ đi.

Được, cứ theo ý con. Hôn sự này, trẫm chuẩn.

Hoàng đế vung tay quyết đoán đồng ý. Sở Trần Uyên muốn nói thêm điều gì đó, nhưng chỉ nhận được ánh mắt ngăn cản đầy uy nghiêm của hoàng đế.

Tần Uyển Uyển và Vệ Sâm nhìn nhau cười, cùng nhau dập đầu tạ ơn.

Tiếng nhạc lại vang lên, các vũ nữ uyển chuyển bước vào.

Không khí yến tiệc nhanh chóng trở lại nhẹ nhàng, vui vẻ. Trong tiếng chạm cốc rôm rả, các quan thần hoặc trò chuyện rì rầm, hoặc cạn chén hàn huyên, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Rất nhiều quan viên tiến đến chúc rượu đôi vợ chồng đang nhận được sự chú ý nhất, Vệ Sâm và Tần Uyển Uyển.

Bạch Ngọc Kinh của Tần chủ nhân quả là phi thường. Phu nhân nhà ta mỗi lần nhắc đến đều trách ta không thể đưa nàng ấy lên được tầng ba. Vệ Hầu thật là có phúc.
Vệ Hầu và phu nhân quả thực là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp!

Giữa những lời tán tụng không ngớt, Tần Uyển Uyển và Vệ Sâm sóng vai đứng đó, bình thản ứng đối, phong thái tự nhiên như đôi ngọc đẹp.

Nhưng nụ cười của Tần Uyển Uyển trong mắt Sở Trần Uyên lại trở nên chói mắt.

Hắn siết chặt chiếc ly trong tay, sắc mặt đen như mực.

Ánh mắt hắn liên tục dõi theo Tần Uyển Uyển và Vệ Sâm, đặc biệt là bàn tay to lớn của Vệ Sâm đặt trên eo nàng. Trong lòng hắn hận không thể lập tức chặt đứt bàn tay đó.

Nhận ra ánh mắt rực lửa phía sau, Vệ Sâm cầm chén rượu, vẻ mặt đắc ý quay lại nhìn thẳng vào Sở Trần Uyên.

Hắn nhướng mày thách thức, vết sẹo trên chân mày càng khiến vẻ ngạo nghễ của hắn thêm phần nổi bật.

Vệ Sâm nâng chén rượu, cười khẩy, rồi ngửa đầu uống cạn, ánh mắt như nói thẳng:

“Nhìn xem, ta giờ không còn là thằng nhóc bị ngươi muốn ném đi đâu thì ném nữa.”

Tần Uyển Uyển nhận ra động tác của Vệ Sâm, quay đầu nhìn về phía Sở Trần Uyên.

Nhìn thấy gương mặt đen kịt của hắn, nàng khẽ bật cười. Nàng đưa tay lau đi “vết rượu” không tồn tại trên khóe môi của Vệ Sâm, động tác vô cùng tự nhiên và thân mật.

Hành động đầy thân thiết giữa hai người khiến Sở Trần Uyên tức đến mức bóp nát chiếc ly trong tay.

Chương 24

Yến tiệc trong cung đã tàn.

Chiếc xe ngựa mang huy hiệu của phủ Lăng Vương dừng trước cổng cung, ngựa thở ra từng làn hơi trắng trong giá lạnh.

Trời kinh thành ngày càng lạnh.

Ánh mắt Sở Trần Uyên vẫn dán chặt vào cổng cung, hắn đang chờ Tần Uyển Uyển xuất hiện.

Uyển…

Hắn muốn gọi nàng, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào. Cái tên ấy cuối cùng vẫn nghẹn lại nơi cuống họng.

Không biết Vệ Sâm đã nói gì với nàng, nhưng trên mặt Tần Uyển Uyển nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt nàng như ngập tràn ánh sáng.

Ánh mắt ấy… giống hệt ánh mắt nàng từng dùng để nhìn hắn.

Lăng Vương? Trùng hợp thật.

Thấy ánh mắt Sở Trần Uyên, Vệ Sâm chủ động tiến lại chào hỏi. Nói xong, hắn giả vờ vô tư hỏi:
Vương gia đang đợi công chúa sao? Nói mới nhớ, ta rời kinh năm năm, sao hai người vẫn chưa thành thân?

Tần Uyển Uyển khẽ kéo tay áo Vệ Sâm, ra hiệu hắn đừng nói nữa. Vệ Sâm lập tức lùi lại một bước, im lặng đúng lúc.

Cũng phải, vương gia làm gì chắc chắn có lý do của ngài. Uyển Uyển, chúng ta đi thôi.

Dứt lời, hắn kéo tay Tần Uyển Uyển định rời đi, nhưng bị Sở Trần Uyên cất giọng giữ lại.

Hai người cứ thế mà đi à?

Tuyết lất phất rơi, chẳng thể ngăn cản cơn giận dữ cuồn cuộn trong lòng Sở Trần Uyên. Bàn tay hắn siết chặt lấy khung xe, âm thanh “rắc rắc” của gỗ nứt vang lên không dứt, từng vết nứt nhỏ lan rộng.

Vệ Sâm nhíu mày khó hiểu:
Có gì không ổn sao?

Đã vào đông, ngươi để nàng cưỡi ngựa về?

Sở Trần Uyên cau mày, ánh mắt đầy bất mãn nhìn Vệ Sâm.

À, chuyện này, vương gia không cần bận tâm.

Nói xong, Vệ Sâm nhận ngựa từ tay phó tướng, đỡ Tần Uyển Uyển lên ngựa. Sau đó, hắn nhẹ nhàng nhảy lên, ngồi phía sau nàng, vung tấm áo choàng rộng, bao bọc cả người nàng trong lòng hắn.

Tần Uyển Uyển chẳng hề ngạc nhiên, nàng chỉ thói quen rút mình vào trong áo choàng của Vệ Sâm, chỉ để lộ đôi mắt, như thể họ đã làm vậy vô số lần.

Sở Trần Uyên nhìn cảnh tượng ấy, ánh mắt tối sầm, bực bội kéo mạnh rèm xe xuống.

Tiếng vó ngựa xa dần, cả khung xe vang lên tiếng rạn nứt.

“Rầm!” Một bánh xe đổ sập xuống đất, làm toàn bộ xe ngựa chao đảo.

A Trúc nhìn chiếc xe bị phá hỏng, mặt mày ủ rũ, bất lực nói:
Vương gia, xe hỏng rồi. Chúng ta đành phải cưỡi ngựa trở về thôi.

Một lúc lâu sau, đúng lúc A Trúc nghĩ rằng Sở Trần Uyên sẽ không trả lời, thì người bên trong bỗng vén rèm xe bước ra.

Hắn không còn chút tức giận nào như ban nãy, thậm chí khóe môi còn mang theo một nụ cười nhẹ.

A Trúc nhìn sự thay đổi kỳ lạ của hắn, dù là trời lạnh nhưng mồ hôi lại túa ra đầy người. Hắn do dự hỏi:
Vương gia… ngài không sao chứ?

Sở Trần Uyên chỉ cười, không trả lời, mà ngược lại nói một câu không liên quan:
Trên Đông Sơn, người được chôn nhầm rồi. Đi tra xem là con gái nhà nào bị mất, rồi trả người về.

Dạ…” A Trúc ủ rũ đáp, nhưng ngay lập tức hắn sực tỉnh, kinh ngạc và vui mừng khôn xiết:
Ý vương gia là, Tần tiểu thư chưa chết?

Sở Trần Uyên chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

Với tính khí của Vệ Sâm, nếu Uyển nhi thật sự xảy ra chuyện, hắn chắc chắn sẽ liều mạng với ta.

Vậy nên, chủ nhân Bạch Ngọc Kinh chính là Tần tiểu thư!

A Trúc buột miệng thốt lên, sau đó nhanh chóng dùng tay bịt miệng lại. Nhưng niềm vui trong mắt hắn vẫn lộ ra rõ ràng.

A Trúc vốn là một tiểu khất cái không đáng chú ý trong kinh thành, trước khi chết đói đã gặp được Tần Uyển Uyển khi nàng ra ngoài chơi. Chính nàng đã cầu xin Sở Trần Uyên cứu hắn, ban cho hắn cơ hội sống sót.

Sau này, hắn được đào tạo thành một ám vệ. Nhưng khi hắn còn chưa hoàn thành huấn luyện, Tần Uyển Uyển đã bị cho là qua đời.

Vì nàng, Sở Trần Uyên đã luôn giữ A Trúc bên mình.

Sở Trần Uyên ngẩng đầu, nhìn những bông tuyết đầu mùa đang xoay tròn rơi xuống dưới ánh trăng, khẽ cười:
Chỉ cần Uyển nhi còn sống, chỉ cần nàng đồng ý.

Bóng lưng của hắn và A Trúc kéo dài thật dài dưới ánh trăng.

Đêm ấy, mọi dấu chân của bọn họ đều bị lớp tuyết đầu mùa năm nay nhẹ nhàng che phủ.

Chương 25

Sáng sớm hôm sau.

Tần Uyển Uyển vẫn chìm trong giấc ngủ thì cảm thấy chóp mũi lạnh buốt. Nàng đưa tay hất nhẹ, giọng ngái ngủ, lầm bầm:
A Sâm, đừng nghịch.

Hương thơm thoang thoảng của hoa mai tràn vào mũi, nàng nhắm mắt lại hít vài hơi, trông như một chú thỏ nhỏ vừa tìm được đồng cỏ tươi mới.

A Sâm, ta còn buồn ngủ.

Nàng lí nhí làm nũng, giọng nói vốn đã khàn khàn sau giấc ngủ nay càng mềm mại, tựa như những móng vuốt nhỏ cào nhẹ vào tim người nghe.

Vệ Sâm im lặng ghé sát hơn, ánh mắt dần trầm xuống.

Tần Uyển Uyển thò tay ra khỏi chăn ấm, chạm vào tay hắn, rồi kéo đôi tay lạnh lẽo của hắn vào lòng mình để sưởi ấm.

A Sâm, đừng lạnh nữa.

Vệ Sâm kề trán vào trán nàng, khẽ cười.

Năm năm trước, trên con đường bắc tiến đến Bắc Địa, họ cũng đã nương tựa vào nhau mà sống sót qua những ngày tháng khắc nghiệt.

Khi ấy, Tần Uyển Uyển bị bỏng nặng, vết thương mưng mủ, cơn sốt dai dẳng không dứt. Vệ Sâm dọc đường tìm thầy tìm thuốc, bao lần suýt mất mạng, cuối cùng vẫn giữ được hơi thở của nàng.

Khi đó, điều hắn sợ nhất chính là mỗi khi tỉnh dậy, không thể nào đánh thức nàng được nữa.

May mắn thay, họ đều đã vượt qua.

Khi cơ thể dần ấm lên, Vệ Sâm lại cởi áo khoác và giày, quay trở lại chăn. Tần Uyển Uyển co rúm người vì bị hơi lạnh của hắn làm giật mình, nhưng vẫn mơ màng kéo chăn phủ lên lưng hắn.

Uyển Uyển, ta không lạnh.

Vệ Sâm cười khẽ, đưa tay ôm lấy gáy nàng, kéo nàng vào lòng.

Hít thở mùi hương quen thuộc trên người Vệ Sâm, Tần Uyển Uyển một lần nữa chìm sâu vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, nàng lại quay về con đường bắc tiến năm ấy.

Khi Vệ Sâm cứu Tần Uyển Uyển ra khỏi Phật đường, nàng đã hít phải quá nhiều khói đặc, cổ họng bị tổn thương nặng nề, không thể nói chuyện.

Những vết bỏng nghiêm trọng trên cơ thể nàng khó có thể lành lại hoàn toàn.

Đã không ít lần, Tần Uyển Uyển van xin Vệ Sâm kết thúc mạng sống của nàng, nhưng Vệ Sâm luôn ôm chặt lấy nàng, thì thầm những lời trấn an:
Uyển Uyển, cố gắng thêm một chút nữa. Đến trấn ngày mai, nhất định sẽ có đại phu giỏi hơn.

Trên lưng Vệ Sâm, cũng có những vết thương giống nàng. Đó là những vết bỏng khi chùm xà nhà cháy rụi đổ xuống người hắn trong lúc hắn cứu nàng khỏi biển lửa.

Mỗi khi Tần Uyển Uyển muốn buông xuôi, Vệ Sâm lại chỉ vào những vết thương đang mưng mủ và chảy máu của mình, nói với nàng:
Uyển Uyển, ta sống được, thì nàng cũng sống được.

Thời niên thiếu, Vệ Sâm từng nhẫn nhịn nỗi đau, van nài Tần Uyển Uyển cùng hắn sống tiếp.

Cũng chính hắn, khi nàng không tỉnh dậy vào một buổi sáng, đã bật khóc nức nở trong tuyệt vọng:
Uyển Uyển, tất cả thân nhân của ta đều đã mất, ta chỉ còn nàng thôi. Đừng bỏ ta lại.

May thay, cả hai đều đã sống sót.