Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại MỐI DUYÊN TRỜI ĐỊNH Chương 3 MỐI DUYÊN TRỜI ĐỊNH

Chương 3 MỐI DUYÊN TRỜI ĐỊNH

7:03 sáng – 24/12/2024

“Hoàng tang trắc cách bồ tử lý, trung ương hữu ti lưỡng đầu hệ…” 

“Còn lại thì đợi ta về hát cho nàng nghe sau nhé.”

Nước mắt rơi xuống làm nhòe chữ “hoàng tang” trên giấy.

Ta định gấp lại, bỗng ánh mắt lướt qua vài câu cuối:

“Chiếu Doanh, nếu ta vô tình nhặt được một món bảo vật mà không muốn hoàn trả cho chủ cũ, thì phải làm thế nào?”

Ngày ấy đọc những lời này, ta chỉ thấy chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng vẫn nghiêm túc dặn dò: 

“Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo. Nếu thực sự yêu thích, có thể đàm phán với chủ nhân, dùng trọng lễ hoặc bảo vật khác mà chuộc lại, mong người cắt lòng mà tặng.”

Nay nghĩ lại, dường như hắn đã ám chỉ điều gì.

Ninh Vân Chí, phải chăng từ lâu đã nhận ra, lá thư đầu tiên của ta không phải viết gửi cho hắn?

8

Khi ý niệm ấy chợt nảy sinh, ta liền không thể kìm chế được. 

Mở từng bức thư của hắn ra, từng trang từng trang như thấm đẫm mực máu, ta mới chợt nhận ra, sự hội ngộ vô tình này vốn dĩ đã có dấu hiệu từ trước.

Trong bức thư thứ bảy, hắn có nhắc đến tiệm điểm tâm ở cuối ngõ. Ta theo dấu vết mà đi, nhưng lại chẳng thấy một tiệm nào. Lúc ấy, ta chẳng nghĩ ngợi nhiều, chỉ cho rằng là tiệm đã đổi chủ, trong thư còn cảm khái vài câu tiếc nuối.

Bức thư thứ mười hai, khi ta nhắc đến Tiểu Mãn, hắn chần chừ lâu mới hồi âm, trong thư hỏi ta, liệu trái tim ta yêu thích kẻ mà gia đình đã ước hẹn, hay là hắn, Ninh Vân Chí? Lúc đó, ta còn tưởng rằng chính dung mạo của mình không lọt vào mắt hắn, nhưng giờ nghĩ lại, phải chăng nhà hắn chẳng hề có một tiểu cô nương tên Tiểu Mãn như thế?

Quả nhiên, khi ta tiếp tục đọc, hắn ít nhắc đến chuyện nhà mình, mà phần lớn là kể cho ta nghe những câu chuyện thú vị ở phương Bắc, nói về những quyển sách thời niên thiếu hắn yêu thích, những vở kịch mà hắn say mê.

Đến bức thư thứ hai mươi bốn, Ninh Vân Chí viết rằng hắn vô tình phát hiện được một bảo vật. 

Bức thư thứ ba mươi hai, hắn kể rằng đã cứu chủ nhân của bảo vật hai lần khỏi lưỡi đao, dồn hết can đảm để xin người đó nhượng lại. Mặc dù hành động ấy có vẻ ti tiện, muốn báo đáp ân nhân, nhưng bảo vật ấy, đối với hắn, thực sự không thể buông bỏ.

Ta thở dài một hơi, trong lòng càng thêm bối rối. 

Nếu Ninh Vân Chí đã biết từ lâu rằng ta viết thư nhầm, sao không đến tìm ta?

Ta cất hết thư lại, tâm trí càng lúc càng rối bời. Khi ngẩng đầu lên, lại thấy Tiểu Mãn đang ló đầu nhìn qua cửa sổ.

“Chuyện gì vậy?” – Ta vẫy tay gọi con bé vào.

Tiểu Mãn nước mắt lưng tròng chạy đến, rúc đầu vào vai ta, hỏi: 

“Tam thẩm, sao người không muốn làm tam thẩm của con nữa?”

Ta do dự một chút rồi đáp: 

“Ừ, sau này ta là tiểu cô của con.”

Tiểu Mãn nức nở, ôm chặt lấy ta: 

“Con không muốn có tam thẩm khác đâu.”

Ta vuốt nhẹ đầu Tiểu Mãn, nói: 

“Đừng nói vậy, tam thúc và tam thẩm sẽ không vui đâu. Ta làm tiểu cô có sao đâu, tiểu cô cũng yêu thương con như thế thôi mà.”

Tiểu Mãn gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe. Ta ra giếng múc nước, quay lại phòng, thấy Ninh Vân Chi đang đứng cạnh một nữ nhân mặc áo tay hẹp, quan sát xung quanh. Tiểu Mãn thì run rẩy đứng nép bên cạnh.

Nữ nhân ấy nhìn từ chỗ hoa cúc trên bàn tới ta, ánh mắt lướt qua, rồi nhìn xuống, sắc mặt dần dần tối sầm lại.

“Ngươi chính là Chu Chiếu Doanh?”

“Hoa cô nương?” – Ta vỗ nhẹ vai Tiểu Mãn, hỏi lại.

“Phải.” – Hoa Nga đáp.

“Ta nghe nói chuyện giữa ngươi và Tam Lang rồi, nếu ngươi đã đồng ý huỷ hôn, thì cũng không thể cứ ở lại nhà họ Ninh mãi dược.”

Ninh Tam Lang ngơ ngẩn một lúc, rồi nói: 

“Nga nương, không phải bảo chỉ bảo nàng ấy dọn qua căn phòng phía Tây thôi sao?”

“Ta không thích nàng.” 

Hoa Nga thẳng thắn nói:

“Đeo trâm hoa, cài nạm ngọc, mặt mày đầy vẻ lả lướt.”

Ta vô thức sờ sờ trâm cài hoa hải đường bên tóc mai. 

Con gái Nam Châu rất thích cài hoa, hôm nay, Tiểu Mãn đã dậy sớm, hái bốn bông cho ta. Một bông cho ngoại tổ mẫu, một bông cho mẫu thân, còn hai bông thì ta và con đeo cho nhau.

“Ta với Ninh Tam Lang đã huỷ hôn, dọn ra khỏi nhà họ Ninh thì không có gì phải bàn.”

Cùng là nữ tử, ta hiểu rõ sự không ưa của Hoa Nga đối với ta từ đâu mà đến: 

“Chỉ là Hoa cô nương không cần phải dùng lời lẽ hạ thấp ta, đeo hoa cài ngọc không phải quyến rũ, giống như cô nương này sạch sẽ gọn gàng cũng không phải thô lỗ.”

Ta rút tay khỏi tay Tiểu Mãn, che đi hoa thu hải đường bên tai.

“Tiểu Mãn, lại đây, giúp ta thu xếp hành lý.”

9

Hành lý của ta, không quá nhiều cũng chẳng ít. Hộp thư mà Ninh Vân Chí gửi cho ta, ta nhất định phải mang theo. Còn lại là những đồ dùng mỹ phẩm, y phục, một hộp sách mà phụ thân để lại cho ta, và một số đồ dùng hằng ngày.

Khi ta đang sắp xếp hành lý, Hoa Nga đứng bên cạnh nhìn chằm chằm.

“Nữ nhân phương Bắc như chúng ta không nhỏ mọn chi li như các ngươi. Đem y phục, chăn màn thì cứ mang đi, nhưng những trâm, vòng nếu là của Ninh gia thì không được phép mang đi, chẳng có bạc nào từ gió mà đến cả!”

Khi nàng nói, ta đang bỏ một chiếc trâm ngọc vào trong hành lý.

Hoa Nga giật lấy: “Mới nãy bảo là không được lén lấy, giờ lại nhân lúc ta không để ý mà mang trâm ngọc đi, nữ nhân phương Nam thật gian xảo!”

Ta chưa kịp lên tiếng thì Tiểu Mãn đã ôm chặt lấy tay nàng.

“Không được giật đồ của tam thẩm!”

Câu này khiến Hoa Nga tức giận đến mức xông tới, vung tay đánh Tiểu Mãn.

“Tam thẩm gì chứ! Ta mới là tam thẩm của ngươi! Cái này là của ta, là của ta!”

Hoa Nga cao lớn, Tiểu Mãn bị nàng ta hất văng ra, va vào bàn. Ta vội vàng chạy tới, đỡ con bé dậy, kiểm tra tay bị đụng, may mắn là không nghiêm trọng.

Tam Lang bước lên hai bước, chắn trước mặt Tiểu Mãn: 

“Nga nương, Tiểu Mãn vẫn còn là trẻ con, đừng so đo với con bé. Còn Tiểu Mãn, sao con lại dám nói chuyện như vậy với tam thẩm? Mau xin lỗi tam thẩm đi.”

“Con không!” – Tiểu Mãn khóc lớn, quay đầu chạy ra ngoài.

Tam Lang nhíu mày: “Đứa trẻ này, sao lại chẳng hiểu chuyện thế?”

“Thiếu sự dạy dỗ thôi.” Hoa Nga vẫn giữ vẻ tức giận

“Chàng không phải bảo huynh trưởng và đại phu nhân ngày thường bận rộn việc tiệm gạo, nên cháu gái toàn ở với  mẫu thân của chàng sao?”

Ánh mắt nàng nhìn ta, đầy ý chỉ: 

“Chắc là có kẻ dạy hư nha đầu đó rồi, nhưng mà chẳng sao cả, đến khi ta chính thức làm tam thẩm của Tiểu Mãn, ta sẽ tự khắc dạy dỗ con bé thôi.”

Ta hít một hơi thật sâu.

Về chuyện hôn sự này với Tam Lang, quả thực có quá nhiều hiểu lầm éo le.

Trước tiên là ta gửi thư nhầm, rồi lại gặp được người khác hợp ý.

Sau đó, hắn bị thương, mất trí, yêu Hoa Nga, nhưng lại bị ta gán mác vô tình.

Ta đối với hắn và Hoa Nga, luôn cảm thấy có chút áy náy. Dù Hoa Nga kiêu ngạo, Tam Lang vô lễ, ta vẫn hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn.

Nhưng đến lúc này…

Ta vốn dĩ cũng chẳng phải là nữ nhân học rộng tài cao, cầm kỳ thi họa, dịu dàng thục nữ, không cần thiết phải giữ ý nữa.

Bốp!

Một chén trà bay thẳng vào người Tam Lang: 

“Mắt ngươi bị mù rồi à?! Là nàng ta đẩy Tiểu Mãn, con bé chỉ mới là một đứa trẻ thôi, vậy mà ngươi còn bảo con bé phải xin lỗi nàng ta nữa ư!?”

Tam Lang chưa kịp phản ứng thì ta đã hất cả ấm trà vào mặt Hoa Nga.

“Còn ngươi nữa! Cái gì mà ‘cái này là của ta’? Trâm ngọc đó là của ta! Sao, ngươi không có cha mẹ chuẩn bị sính lễ cho ngươi à?”

Sự việc xảy ra quá đột ngột, Tam Lang và Hoa Nga đều chưa kịp phản ứng. Khi Hoa Nga kêu la muốn lao vào đánh ta, ta đã nhặt cái chổi sau cửa ra, vung lên.

“Tam Lang!” 

Hoa Nga bị ta dồn đến mức lùi bước:

“Chàng định đứng nhìn nàng ta đánh ta sao?”

Ninh Tam Lang bước lên một bước, nhưng vẫn chưa dám ra tay: 

“Chu Chiếu Doanh, dù sao nàng ấy cũng là nữ nhân, ta…”

Là nữ nhân? Còn có chuyện lấy cớ như vậy sao!

Ta càng thêm hăng hái vung chổi, không chỉ Hoa Nga mà cả Ninh Tam Lang cũng bị ta đánh trúng, loạn xạ đến nỗi cả hai bị đuổi ra khỏi phòng.

“Đủ rồi!” 

Ninh Tam Lang giơ tay bắt lấy chiếc chổi.

“Chu Chiếu Doanh, rốt cuộc ngươi còn muốn làm đến mức nào…”

Chưa kịp dứt lời, một cái tát đã vung tới, giáng thẳng vào mặt hắn.

“Ta xem ngươi rốt cuộc muốn gây chuyện đến khi nào mới chịu dừng!”

10

Cuộc tranh cãi này cuối cùng cũng kết thúc khi dưỡng mẫu ta đến.

Ta đã sớm đoán được Tiểu Mãn sẽ đi tìm người giúp, nếu không thì ta đã không dám động tay với Tam Lang và Hoa Nga, vì một mình đối phó hai người, kẻ chịu thiệt chắc chắn là ta.

Dưỡng mẫu đôi mắt rưng rưng, nắm lấy tay ta: 

“Chiếu Doanh, nhất định phải đi sao?”

Ta cười dịu dàng: 

“Mẫu thân, không, dưỡng mẫu à, giờ người cũng đã thấy rồi đấy, nếu ta ở lại, chỉ khiến trong nhà thêm rối ren. Ta biết người lo lắng cho ta, nhưng cha mẹ ta cũng để lại cho ta chút tiền tiết kiệm, ra ngoài cũng không lo đói rét. Ta chỉ định thuê một căn nhà nhỏ trong ngõ Hoài Thụ, người thường xuyên dẫn tiểu Mãn đến thăm ta nhé, được không?”

Dưỡng mẫu ta biết ta đã quyết, thở dài không ngừng: 

“Là ta có lỗi với mẫu thân con, không chăm sóc con chu đáo.”

“Sao có thể như vậy được?” 

Ta dựa vào vai dưỡng mẫu:

“Mẹ ta mất sớm, từ nhỏ ta đã chẳng biết thế nào là sự yêu thương của mẹ, nhưng người đối tốt với ta, dạy ta cách chọn y phục, cách trang sức, ta đã sớm coi mẹ như mẹ mình rồi.”

Đại lang nghe nói ta chuẩn bị rời đi, cũng đến khuyên can.