Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
MIÊU CƯƠNG KHÔNG CÓ THÊ THIẾP Chương 2: MIÊU CƯƠNG KHÔNG CÓ THÊ THIẾP

Chương 2: MIÊU CƯƠNG KHÔNG CÓ THÊ THIẾP

10:36 chiều – 04/08/2023

3.

Ta vẫn là buông tay và để An Tẩm vào sân sau của Vương phủ

Triệu Duệ Trạch sợ danh nghĩa thê thiếp không xứng với An Tẩm nên đã đặc biệt tổ chức hôn lễ hoành tráng theo nghi thức của một người vợ bình thường.

Trong cung mọi người đều là mặt mày hớn hở, các lão ma ma nói trong phủ đã lạnh lẽo ba năm, cuối cùng cũng có chủ nhân mới hợp tình hợp lý.

Thủ đoạn của An Tẩm quá gao minh, cô ta không tên không tuổi đế ở trong phủ hai tháng mà đã thu phục được tất cả những người hầu từ trên xuống dưới.

Những người đó có khuôn mặt như thế nào khi ta gả qua?

Là khinh thường, ghê tởm, chán ghét.
Bọn họ nói, công chúa ở nơi tiểu địa như Miêu Cương tới? Hừ, còn không tốt bằng các cô nương tùy tiện chọn ở kinh thành.

Tất nhiên là ta không biết phép xã giao.

Ở Miêu Cương của chúng ta, nữ tử không cần khách sáo, chỉ cần sống thoải mái là được.

Thế giới hoang dã đó không thể nuôi dạy các quý cô ở mọi lứa tuổi.

Nhưng còn ta bây giờ thì sao?

Sân trước rộn tiếng sáo thổi sáo, sân sau ta soi gương một mình.

Trong gương là một nữ tử với đôi môi nhợt nhạt và đôi mắt hốc hác.

Ta gạt chiếc gương xuống đất, và chiếc gương vỡ tung tóe khắp sàn nhà
Ta không nên làm tơ hồng héo úa ở kinh thành, ta nên làm một đóa phong lan say sưa mọc hoang trên đất Miêu Cương.

Đang cử hành hôn lễ ở sân trước được nửa đường thì người hầu gõ cửa gọi ta vào dự lễ.

“Công chúa, An phu nhân nói hôn lễ này phải dùng trà mới coi như xong.”

Ta bôi phấn hồng, mặc nửa tấm lụa xanh, cài chiếc trâm hình trăng bạc, chiếc trâm cài như chuông, chuông reo trong gió, tóc bay theo gió.

An Tẩm muốn chọc tức ta, vì vậy ta sẵn sàng tiếp.

Khoác trên mình một chiếc váy đen dài tay có hoa văn sẫm màu dệt bằng bạc, băng tay khảm hồng ngọc Nam Hải, eo có hình cá và chim độc đáo ở Miêu Cương , chiếc váy đung đưa đến mắt cá chân, lộ ra làn da trắng nõn của cô.

Nữ tử Tây Nam chúng ta chưa bao giờ sợ gò bó chứ đừng nói đến khiêu khích.
Thấy ta như vậy, Triệu Duệ Trạch vội vàng đi lấy áo choàng khoác cho ta, ta gạt tay hắn ra, mặc kệ hắn ta, đi thẳng đến trước sảnh, ngồi vào ghế của bậc trên

Thái hậu tuy rằng vẫn luôn yêu thích người con ruột Triệu Thụy Trạch này, nhưng cũng sẽ không thái quá đến mức đích thân ngồi vào yến tiệc nạp thiếp.

Ta điềm nhiên ngồi nghe tất cả khách chỉ trỏ vào mình.

Ta đã nghe những lời coi thường này nhiều lần trong ba năm qua, và nó làm ta đau tai

Không gì khác hơn – một kẻ gây rối ở một nơi xa xôi, một con hồ ly tinh quyến rũ Vương Gia. Cưới ả thật sự là một tổn thất lớn cho Vương Gia…

Ồ không, hôm nay có rất nhiều nữ tử xinh đẹp và có học thức, đẹp mắt hơn nhiều so với nữ tử người Miêu này
Nữ nhân Giang Nam là dịu dàng nhất, tên đó, hắn trước đây bị mù, nhưng hiện tại hai mắt đã lành, Triệu Duệ Trạch rõ ràng nghe được ác ý của khách mời, sắc mặt âm trầm, “Mọi người, bổn vương mời các vị đến góp niềm vui, không phải để bàn tán ác ý.”

Tiếng ồn ào trong phòng tiệc lập tức trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Ta đã từng cảm động trước việc hắn đột nhiên bảo vệ ta, nhưng giờ ta nhận ra rằng hắn luôn nói về điều đó.

Hắn làm ra vẻ và mắng mỏ, nhưng thực chất là để tung tin đồn nhảm.
Ta cười mỉa mai, khẽ cử động đầu ngón tay, vài con cổ trùng từ eo bò ra, bò lên người những người mắng mỏ ta, chui vào da của họ.

Chỉ trong một tháng, nam nhân chảy máu, ruột nữ nhân bị thủng.

Một tay An Tẩm cầm quạt tròn che mặt, tay kia ôm Triệu Duệ Trạch, như Bồ tát nói với ta: “ Tỷ Tỷ đừng nóng giận, người Đại Châu chúng ta luôn thẳng thắn, muốn gì cứ nói đi. , thời cơ tốt lành đã đến, Tẩm Nhi mời tỷ tỷ uống trà”

Trà do nô tỳ bưng ra đang sôi sùng sục, ta có thể thấy rõ ràng đầu ngón tay của An Tẩm đã nóng đỏ bừng.

Ta không bưng trà cho ả, cười nửa miệng nghịch chiếc chuông ngọc trong tay.
Ta sinh ra với đôi mắt đen láy, màu đen thuần khiết, với đôi môi đỏ tươi trông sẽ rất kiêu sa.

Đêm nay, từ đầu đến cuối, ta quay lại con đường mà Triệu Duệ Trạch nhìn thấy ta lần đầu tiên vào ba năm trước.

Hắn nhìn ta chằm chằm một lúc lâu, với sự ám ảnh và kinh ngạc còn sót lại trong mắt hắn.

Vì ta không dùng trà nên tiệc cưới rất yên tĩnh, thấy Triệu Duệ Trạch đang nhìn chằm chằm vào ta, An Tẩm tức giận nói: “ Tỷ Tỷ ăn mặc hở hang quá phải không? Vương phi nên mặc quần áo đẹp và cô ấy không nên lộ tay chân ra ngoài.”

Triệu Duệ Trạch nghe vậy nhíu mày, đem áo choàng khoác cho ta, lần này dịu dàng hơn rất nhiều: “ Âm Âm ngoan, đây là yến tiệc chính thức, hành lễ xong ta sẽ về phòng của nàng.”

Ta lại hất tay hắn ta ra, cầm lấy chén trà từ An Tẩm, từ từ đổ lên mặt cô ta.
Lớp trang điểm hoàn hảo đã bị nước sôi làm hỏng, và chẳng mấy chốc mặt ả ta đỏ bừng

“Cố Âm Âm nàng làm cái gì đó?”

Triệu Duệ Trạch ôm tân nương vào lòng và nói nặng lời với ta.

Những vị khách trong phòng tiệc náo động và theo dõi một cách vô cùng thích thú.

Ta thở ra và giải tỏa được nút thắt trong lòng.

Ngay từ đầu, tiệc cưới này đã không được mong đợi sẽ được tổ chức thuận lợi, suôn sẻ và viên mãn, ta mở chiếc chuông ngọc bên trong chứa những con trùng cổ được nuôi cẩn thận trong hai tháng, trước mặt mọi người, ta dẫn nó đến cơ thể An Tẩm.

Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cảnh tượng của Cổ độc , và họ sợ hãi lùi lại vài bước, và khi họ nhìn thấy ta họ giống đang nhìn thấy ma quỷ.
Không, trong mắt họ, ta chính là một con quái vật.

Chát

Trên má truyền đến một trận đau nhói, là Triệu Duệ Trạch tát ta một cái. “Cố Âm Âm, đồ nữ nhân độc ác, cô đã hạ cổ gì lên An Tẩm vậy? !” Đây là lần đầu tiên hắn đánh ta. Ta ngước khuôn mặt sưng đỏ và nhìn hắn như một người đã chết. Nhìn thấy vết máu nơi khóe miệng, Triệu Duệ Trạch sững người một lúc, ngơ ngác nhìn hai tay mình. “ Âm… Âm Âm, ta không cố ý.” Hắn bước tới định chạm vào mặt ta , nhưng ta lùi lại một bước với ánh mắt thù hận. Sự thù hận quái dị này khiến y không dám tiến lên. An Tẩm đau đớn kêu lên, Triệu Duệ Trạch do dự giữa hai bọn ta. Sự giằng xé trong lòng y được thể hiện rõ ràng qua ánh mắt.
Giữa âm thanh của nhạc hỷ, hắn đã chọn An Tẩm:

“ Âm Âm, nhanh chóng giải cổ độc An Tẩm đi, cô ấy đang nói đau.” “Triệu Duệ Trạch, đó là cô ta cố ý đổ nước sôi, ta cũng đau.” Xin lỗi nàng, An Tẩm mới vào phủ chưa hiểu chuyện, làm ơn, giải độc cho cô ấy đi!” Chân ta đau vì đứng, vì vậy ta ngồi xuống và dựa vào lưng ghế, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở:

“Đó là tuyệt tử cổ, một khi tiến vào trong cơ thể con người, nó sẽ tan thành máu thịt, không có cách nào giải được. Chỉ là không thể sinh con mà thôi, đứa trẻ do thê thiếp sinh thôi mà, dù sao cũng không có danh phận, tốt hơn là không nên sinh ra.” Những lời này khiến Triệu Duệ Trạch hoàn toàn tức giận. Hôn lễ hoàn toàn bị hủy hoại, và ta là người duy nhất cảm thấy vui vẻ.

4.

Triệu Duệ Trạch nhốt ta trong Lưu Tâm viện

Hắn cử hơn chục thị vệ canh quanh sân để ngăn không cho ta rời nửa bước, và giảm bữa ăn hàng ngày của ta xuống còn một bữa.

An Tẩm đã bí mật ra lệnh cho đầu bếp đưa thức ăn thiu cho ta

Đây là một phương pháp phổ biến được sử dụng bởi những người có quyền lực ở thủ đô để đối phó với các phi tần hoặc người hầu không nghe lời.

An Tẩm sống trong sân của Triệu Khách Trạch, Triệu Duệ Trạch đã tìm kiếm các đại phu nổi tiếng trên khắp thiên hạ cho cô ta, và họ đều nói rằng cô ta không thể sinh con.

Ta cười hạnh phúc, Linh Vân lau nước mắt trên khóe mắt ta, và hỏi ta có đáng không?

“Đáng, đương nhiên là đáng.”

“Nhưng công chúa, dùng Cổ độc như vậy sẽ tổn hại tuổi thọ của người …”

Cạch, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Triệu Duệ Trạch xông vào, vừa vào cửa liền mạnh mẽ kéo ta lên giường, ta chưa kịp phản ứng thì trên môi đã truyền đến cảm giác cắn đau, hắn mãnh liệt hôn lên.

Linh Vân hét lên và chạy đến bảo vệ ta nhưng bị lính canh kéo đi.

Ta vùng vẫy dữ dội, và cuối cùng đẩy hắn ra , cho hắn một cái tát vào mặt.

“Triệu Duệ Trạch, ngươi thật ghê tởm!”

Đôi mắt đỏ tươi và dữ dội đó chứa đựng những cảm xúc mà ta không thể hiểu được, hắn khàn giọng nói: “ Cố Âm Âm, cô ấy khác với nàng. Cô ấy thuần khiết, xinh đẹp và mong manh. Đáng để ta yêu thích. Tại sao nàng lại không tha cho cô ấy?”

Hắn sẽ không bao giờ hiểu rằng trong thế giới tình cảm, chỉ có một tình yêu, không có sự chia sẻ.

Ta gấp lại chiếc váy hắn đã xé toạc, nằm trên giường điều chỉnh nhịp thở, một lúc sau mới bình tĩnh nói: “ Ngươi còn nhớ lời thề với ta khi phu thê giao bái không?”

Triệu Duệ Trạch sắc mặt cứng ngắc tái nhợt, hắn nhớ tới câu nói “ Nếu phụ Âm Âm âm thì đoạn tử tuyệt tôn.”

Đột nhiên hắn cười to, dần dần biến thành tiếng nức nở trầm thấp, cuối cùng chuyển thành gay gắt: “ Âm Âm, nếu An Tẩm không thể sinh, vậy nàng sinh đi.”

Trong giây tiếp theo, hắn ta lao lên, điên cuồng xé y phục của ta, hôn và cắn ta không ngừng.

Rất đau.

Ta không có sức phản kháng, cũng không muốn phản kháng, nhắm mắt nghiêng đầu, giống như một vũng nước đọng, vô hồn.

Hắn xé rách rồi từ từ dừng lại, hơi thở dồn dập phả vào cổ ta, đột nhiên y trút hết sức lực đè lên người ta.

Ta nằm yên một lúc lâu, cho đến khi ta cảm thấy một cảm giác ấm áp ở cổ.

“ Âm Âm, sao chúng ta lại đi đến nước này, đừng làm loạn nữa, Âm Âm, trở về như trước kia, được không?”

Một hồi lâu im lặng, “Triệu Duệ Trạch, ta không yêu chàng nữa rồi, chúng ta hoà ly đi.”

Ánh trăng phản chiếu trên hiên cửa sổ, hoa văn chạm khắc hoa sen phản chiếu trên mặt đất, là do lão điêu khắc gia được mời ra khỏi núi trước hôn lễ cẩn thận thiết kế cho ta.
Trước đây hắn luôn phải đi xa, phải rời Kinh hơn mười ngày, khi ta ngủ một mình sẽ tắt đèn ngắm trăng trên trời, ngắm sen dưới hồ

Đóa sen không nhiễm phù sa, gợn sóng trong trẻo mà không quỷ dị.

Đêm động phòng hoa chúc,trong phòng tân hôn, ta cứ nghĩ tình cảm của chúng ta trong sáng như hoa sen vậy.

Nhưng bây giờ ta mới hiểu câu đó.

Tín thệ đán đán.

Bất từ kỳ phản.

Phản thị bất tư.

Diệc dĩ yên tai! *
(Lấy chồng lúc còn xinh đẹp chỉ mong được cùng sống với nhau đến bạc đầu giai lão, nhưng đến khi xuân sắc tàn phai thì bị ruồng bỏ, oán hận chồng thay lòng đổi dạ, có mới nới cũ, lại nhịn không được mà nhớ về khoảng thời gian khi hai người đang yêu nhau, nhớ mãi câu thề xưa nhưng lại bị người phụ cuối cùng chỉ đành buông tay mối nhân duyên này.)

“Cố Âm Âm, hoà ly? Nàng đừng mơ.”