Ngày đó ta được chẩn đoán là mang thai.
Phu quân ta trở về sau chuyến tuần sát phía nam còn mang về một nữ tử.
Hắn nói: “ Âm Âm, ta muốn nàng ấy có một danh phận, ngươi là đương gia chủ mẫu, không được ghen tị”
Ta nở nụ cười, khi thành thân, hắn đã hứa cả đời này chỉ có một mình ta, nhưng ba năm sau hắn lại thay lòng đổi dạ.
Ở Miêu Cương của chúng ta, những kẻ phản bội sẽ bị ném vào hang rắn!
Vì vậy, trước mặt hắn, ta đã uống thuốc Lạc Tử , đồng thời cũng trả lại cho hắn tuyệt tử cổ.
~~~~~~~~~~
1.
Thành hôn ba năm nhưng ta chưa bao giờ mang thai.
Các mama trong vương phủ bàn tán xôn xao, nói rằng các cô gái Miêu Cương của chúng ta chơi Cổ hại người, nay bị báo ứng rồi.
Triệu Duệ Trạch cưng chiều ta và đuổi mấy lão ma ma ra khỏi đó, nhưng những tin đồn không dễ xua tan, dần dần ngay cả bản thân hắn ta cũng tin vào điều đó.
Sau một lần mây mưa ở Vu Sơn, hắn nhìn chằm chằm vào bụng ta:
“Ngày mai ta mời thái y tới xem.”
Ta im lặng gật đầu.
Cái gật đầu này là điều lệ của cả nửa năm.
Ngày đêm đun thuốc, uống thuốc, châm kim, bấm huyệt.
Những ngày này thái y thường đến bắt mạch, nhưng ta phiền muộn vì Triệu Duệ Trạch đi du ngoạn hai tháng chưa trở về, nên ta ủ rũ nói:
“Trương thái y, xin hãy kê thêm một thang thuốc hạ nhiệt nữa, hè đến rồi. Ở đây, ta cảm thấy chán nản và hoảng loạn.”
Trương thái y không trả lời mà tập trung vào việc bắt mạch, việc này mất nhiều thời gian hơn bình thường.
Khi ta vừa định hỏi, trên mặt y hiện lên vẻ vui mừng, vừa hành lễ vừa hô to: “Chúc mừng vương phi, người có hỷ rồi mạch tượng ổn định, vạn phúc trường thọ.”
Một khoảnh khắc tim đập nhanh, hơi thở nặng nề, sau đó là sự ngây ngất tuyệt đỉnh, Cảm xúc trào dâng trong lòng.
Linh Vân thị nữ bên cạnh phản ứng trước mặt ta:
“ Nương Nương, mau ngồi xuống đi, nô tì đi sắc thuốc an thai.”
Sau khi trấn tĩnh lại, ta cung kính tiễn thái y ra ngoài. 
Con, cuối cùng ta cũng có một đứa con rồi.
Nước mắt nơi khóe mắt làm ướt mi, trong mơ hồ, ta dường như nhìn thấy bóng dáng của Triệu Duệ Trạch.
Là chàng, chàng ấy đã trở lại.
Ta không thể không phấn khích chạy về phía chàng, hoàn toàn phớt lờ lời nói của Linh Vân sau lưng ta rằng hãy cẩn thận.
Qua hành lang, bước chân ta dần chậm lại.
Triệu Duệ Trạch không quay lại một mình.
Có một nữ tử bên cạnh chàng.
Nữ nhân làn da trắng như tuyết, thanh y dài gầy, mái tóc hơi lay động, vòng eo bị người ôm chặt.
Không giống như ta, lớn lên ở Miêu Cương, tính khí cổ quái, phóng khoáng tiêu dao, theo cách nói của cha ta, ta giống như một nam tử.
Khi Triệu Duệ Trạch nhìn thấy ta, chàng bước tới và ôm ta như thường lệ, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào lưng ta.
Nhưng lần này ta không cảm thấy vui vẻ, ta chỉ nhìn chằm chằm vào nữ tử phía sau chàng.
Chỉ cần đứng đó, nữ tử này đã làm lu mờ cả trời đất.
Cô nhìn ta với một nụ cười nhẹ, và đột nhiên nói:
“Đây là tỷ tỷ phải không? Vương phi tỷ tỷ, tiểu nữ là con gái của huyện chúa Giang Nam, An Tẩm.”
Triệu Duệ Trạch buông ta ra, trông có chút thiếu tự nhiên.
Thần sắc của hắn ta có mang một chút tội lỗi.
Một năm trở lại đây, ta kết giao với một số phu nhân, mỗi khi họ bàn tán chuyện phu quân nạp thiếp đều nhắc tới biểu hiện này.
Họ đã nói như nào?
Nam nhân ấy mà, lúc mới cưới yêu bao nhiêu thì khi nạp thiếp cắn rứt bấy nhiêu.
Sự cắn rứt giả dối.
Sau khi chấp nhận một lần, loại lương tâm tội lỗi này sẽ ngày càng ít đi cho đến khi nó được biện minh.
Ta hỏi: “Vậy ngươi lần thứ nhất nạp thiếp, sống chết không đồng ý sao?”
Nam nhân một khi thay lòng đổi dạ, liền như đã chết, không còn là tân lang kia, trong đêm động phòng hoa chúc nói một đời một kiếp, vĩnh viễn là phu thê nữa rồi.
Đúng.
Phu quân ta đã chết vào ngày hắn nạp thiếp.
Ta đã từng nghĩ ngày này sẽ không bao giờ đến. Nhưng ta không ngờ nó lại đến sớm như vậy.
“ Âm Âm, nàng ấy là An Tẩm.”
Ta thu ánh mắt lại và rơi vào mắt chàng:
“Được, ta nghe thấy rồi.”
Triệu Duệ Trạch nắm lấy tay ta, móc ngón tay út của ta và xoa xoa nó với những cử chỉ nhỏ mà chàng thường dùng để dỗ dành ta khi chàng làm ta tức giận.
Ta ngước nhìn chàng, cố tìm ra phu quân ban đầu của mình qua đôi lông mày và ánh mắt. Nhưng nhận được sự thất vọng.
“Vương Gia nghiêm trọng rồi, đâu đến phiên ta thích, Vương Gia thích thì tốt, ta mệt rồi xin phép cáo từ, Vương Gia cùng An Tẩm muội muội có xin tự nhiên.”
Xoay người đi qua hành lang, toàn thân không giữ được thăng bằng mà chới với, Linh Vân vội vàng đỡ lấy.
Nàng còn đau khổ hơn ta, nghẹn ngào nói:
“Công chúa, đừng khóc.”
Chỉ sau đó ta mới nhận ra rằng nước mắt đã tràn đầy trên má ta.
Sờ vào bụng dưới phẳng lì, nơi sinh mệnh mà ta hằng mong đợi bấy lâu nay. Đó cũng là điều mà chàng mong chờ.
2.
Triệu Duệ Trạch đã tìm ta nhiều lần, nhưng ta không muốn gặp chàng.
Người Miêu Cương chúng ta chơi Cổ, nhưng không chơi tình cảm, đã thỏa thuận là phu thê thì cả đời là phu thê, ai phản bội tình cảm sẽ bị ném vào hang rắn, bị ngàn con rắn cắn, vạn con nuốt chửng.
Ta gửi thư cho phụ vương đang ở Miêu Giang xa xôi của ta, nói rằng ta muốn về nhà, cha ta đáp lại, từng chữ đều chứa đầy sự tức giận đối với Triệu Duệ Trạch và sự xót xa cho ta.
Người nói Âm Âm, đừng lo lắng, đợi cha bí mật vào kinh đô để thương lượng với hoàng đế về những vấn đề tiếp theo, sau đó sẽ đưa ta về nhà một cách đàng hoàng.
Đúng vậy, là đại sự giữa hai nước, nếu như ta lén lút trốn đi, ta đối với người dân Miêu Cương thật không có trách nhiệm.
Đó là một hành trình dài từ Miêu Cương đến kinh đô.
Chờ thêm chút, ta lại chờ thêm chút…
Bụng ta càng ngày càng lớn, ta không muốn hắn biết ta có thai nên cố tình ăn ít lại.
Cuối cùng, sau một tháng trôi qua, Triệu Duệ Trạch không kìm được mà xông vào phòng ngủ của ta.
Hắn cầm roi và quỳ xuống van xin ta đánh hắn.
Ta tính tình nóng nảy, võ nghệ cao cường, trước khi gặp hắn đã là anh hùng bất khuất giang hồ.
Khi chưa là thê tử hắn, ta và hắn có nhiều hiểu lầm, lần nào ta cũng giải quyết bằng vũ lực.
Sau đó, hắn nói rằng khi hắn phạm sai lầm, hãy đánh hắn bằng roi cho đến khi hắn thừa nhận sai lầm của mình.
Nhưng lần này hắn chỉ cúi đầu và nói: “ Âm Âm, đánh ta đi. Sau khi trút giận thì hãy cho An Tẩm một danh phận.”
Ta cầm roi và tự an ủi mình đừng nóng giận, không tốt cho đứa trẻ.
Nhưng rốt cuộc ta cũng không nhịn được, roi giơ lên quất xuống hung hãn.
Trong quá khứ, ta toàn giả vờ, chưa bao giờ thực sự xuống tay.
Lần này ta dùng hết sức lực, và dáng vẻ hắn yêu ta hiện lên trong tâm trí.
Bởi vì ta đã nhìn cách hắn yêu ta, ta có thể nhìn thoáng qua khi hắn không còn yêu ta nữa.
Triệu Duệ Trạch, trả lại phu quân cho ta!
Ngươi trả lại phu quân đó cho ta.
Hết roi này đến roi khác, da hắn ta bị xé toạc, và vết roi dính đầy máu.
Dù vậy hắn không nói gì.
Hắn không thừa nhận sai lầm của mình, hắn không cảm thấy rằng mình sai.
“ Tỷ Tỷ, đừng mà!”
Một giọng nói như chim sơn ca truyền đến, giây tiếp theo, An Tẩm đã nằm trên người Triệu Duệ Trạch, ta rút tay về, roi rơi xuống lưng An Tẩm.
Ngay lập tức, máu xuất hiện trên bộ quần áo trắng của cô.
Triệu Duệ Trạch hoảng sợ xoay người ôm cô lên, đau lòng mắng nàng: “Ai cho nàng vào!”
Đôi mắt hắn đỏ hoe vì đau khổ, khi hắn nhìn sang, hắn trách ta: “ Âm Âm, mấy năm nay ta chiều nàng quá rồi!”
An Tẩm chỉ là lưng bị xước chút liền giả vờ đi không được, dựa vào Triệu Duệ Trạch trong ngực khóc rống:
“ Vương Gia, đừng trách tỷ tỷ, là thiếp tự mình lao vào, thiếp chỉ là… sợ người đau thôi”.
“Ngoan.”
Hắn bế An Tẩm bước ra ngoài sân, lệnh cho thị vệ gọi thái y
Ta đứng một mình nhìn bóng lưng của họ, nắm chặt cây roi trong tay, đầu ngón tay trắng bệch vì lực.
Lúc này, ta chợt cảm thấy thật mất mặt.
Viện Lưu Tâm to như vậy, Dinh thự của Vương Gia , đô thành đều không phải là nơi ta thuộc về.
Bụng đau quặn thắt, dưới cơ thể hình như có thứ gì đó ươn ướt chảy ra.
Vào giây phút cuối cùng khi ta mất đi ý thức, ta dường như đã trở lại Tây Nam, tiếng chuông gió ở Miêu Cương lanh lảnh, là tiếng chuông đưa con gái về nhà.
Tiếc rằng ta không hề trở lại Miêu Cương
Mở mắt ra, vẫn là căn phòng quen thuộc.
Chỉ là bên cạnh giường có nhiều người hơn thôi.
Ta gồng mình lên: “ Mộ Gia tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây?”
Goá phụ này xinh đẹp như vậy, nhưng trong lời nói lại như có dao: “Hừ, nếu không phải ta tới, ngươi đã chết rồi, năm trăm lạng bạc, không cần mặc cả.”
Ta thả lỏng người, cười nói: “Được, Linh Vân, mang hộp trang sức của ta ra, để thần y tỷ tỷ chọn.”
Cầm lấy vòng tay, Mặc Cửu hỏi: “Nói cho ta biết, ngươi tại sao lại tức giận như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cảm xúc dao động quá mức, thở dốc, thai nhi trong bụng cũng không ổn định, suýt nữa thì sảy thai!”
Ta cười gượng, mi mắt rũ xuống, nghĩ đến Triệu Duệ Trạch, trong lòng lại không khỏi oán hận, hai mắt lập tức đỏ lên.
Mặc Cửu bị ta làm cho sợ tới mức ném chiếc vòng đi, cầm khăn tay lau nước mắt cho ta:
“ Vừa nhìn đã biết là nỗi ủy khuất lớn nhất từ trước đến giờ, ngươi ở kinh thành chẳng thể làm gì, nếu có gì cứ nói với ta, phu quân ta đã chết nhiều năm, hiện tại một mình ta ở Hầu phủ, ngươi có thể đến tá túc.”
Cô là người bạn thực sự duy nhất của ta ở kinh đô, và những bất bình và oán giận trong nhiều ngày tuôn ra vào lúc này, và ta đã nói với cô một cách ngắt quãng.
Sau khi nghe điều này, Mộ Cửu đã rất tức giận.
“ Tên tiểu tử này! Hầu gia nhà ta đã từng ca ngợi hắn vì sự tận tụy và chân thành của hắn khi chàng còn sống, nhưng bây giờ có vẻ như lời khen đó là vô ích. Hắn thực sự đã che giấu điều đó rất tốt.
Vào ngày thành hôn, hắn đã long trọng tuyên thệ trước mặt của bệ hạ, hắn đời này chỉ có ngươi. Nếu hắn vi phạm lời thề, đoạn tử tuyệt tông, sao hắn dám, sao hắn dám nạp thiếp!!
“ Đúng, sao hắn dám…”
“Đừng sợ Âm Âm , đợi ta cầm hồng tua thương chém đôi cẩu nam nữ đó!”
Ta vội vàng ngăn cô ấy lại, xấu hổ nói: “Mộ tỷ tỷ, bỏ đi, tỷ còn nhớ câu tỷ nói với ta không?”
Mộ Cửu ngừng xắn tay áo, nghĩ tới điều gì, sờ sờ đầu của ta, thở dài nói: “Nhớ chứ , Âm Âm, tình yêu rồi sẽ thay đổi.”
Phải, cô ấy là người đã nói với ta ngày hôm đó rằng phu quân yêu ta đã chết vào ngày nạp thiếp rồi.