Hoàng thượng vô cùng vui mừng, giọng run rẩy hỏi: “Thuần nhi, nàng nói thật sao? Nàng thực sự đã có tin vui rồi sao?”
Hoàng thượng năm nay đã ngoài ba mươi, nhưng chuyện con cái lại vô cùng khó khăn. Dù đã đăng cơ hơn mười năm, dưới gối hắn cũng chỉ có một công chúa do Nhạc quý phi sinh hạ.
Hoàng thượng nghe tin ta có thai không khỏi xúc động. Ta e thẹn ngẩng đầu lên, cẩn trọng gật đầu: “Thần thiếp cũng chỉ mới biết gần đây, nên đã lén nhờ thái y kê một ít thuốc an thai, dưỡng sinh. Có lẽ nhờ những loại thuốc này, hoặc nhờ phúc của hoàng nhi, mà thần thiếp mới tránh được độc khí xâm hại.”
Hoàng thượng mừng rỡ tột cùng, lập tức gọi thái y đến bắt mạch cho ta. Khi xác nhận lời ta nói là thật, sắc mặt của Nhạc quý phi trở nên tái nhợt, toàn thân mềm nhũn trên giường.
Nhưng ngay sau đó, mắt nàng ta lóe lên tia sáng, chợt vùng dậy hét lớn: “Không đúng! Hoàng thượng, đứa bé trong bụng nàng ta là con hoang!”
Lời của nàng ta khiến sắc mặt hoàng thượng lập tức trở nên u ám.
Ta nhìn hoàng thượng với vẻ mặt đầy oan ức, khẽ nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không hiểu vì sao quý phi nương nương lại vu oan thần thiếp như vậy. Thần thiếp chỉ vì ngưỡng mộ hoàng thượng mà thôi, chẳng lẽ như vậy cũng là sai sao? Thần thiếp thật vô dụng, đến mức ngay cả long thai trong bụng cũng bị người ta vu khống.”
Nhạc Quý phi liếc ta một cách đầy khinh miệt, lạnh lùng cười nhạt, rồi quả quyết nói: “Hoàng thượng, ngài hãy suy nghĩ thật kỹ. Hậu cung có bao nhiêu phi tần hầu hạ ngài nhiều năm, cũng chưa từng ai mang thai. Còn nàng ta, vừa được sủng ái không bao lâu đã có tin vui. Điều này chẳng phải rất đáng nghi sao? Huống chi thần thiếp còn nghe rằng, tiện nhân này quyến rũ ngài ngoài hoàng cung, khi ngài trúng độc, thần trí không rõ ràng. Lúc đó, ngài có cẩn thận xem xét nàng ta có thực sự là một xử nữ hay không?”
Nhạc Quý phi càng nói càng hăng, mỉa mai: “Nàng ta quyến rũ như vậy, làm gì có dáng vẻ của một nữ tử đoan chính? Có khi đã là hoa tàn liễu rụng từ lâu rồi.”
Quý phi hoàn toàn không nhận ra sắc mặt hoàng thượng đang thay đổi, cho đến khi hắn lạnh lùng nói: “Nguyệt nhi, nàng càng nói càng quá đáng. Sự trong sạch của Thuần nhi là do chính trẫm chứng thực. Mảnh khăn thấm máu ấy, trẫm vẫn còn giữ lại. Lẽ nào nàng đang nghi ngờ khả năng của trẫm trong việc khiến nữ tử mang thai?”
Kiếp trước, chủ nhân cũng từng bị vu oan như thế này mà không cách nào minh oan được.
Nhưng lần này, ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Ngay từ khi giải độc cho hoàng thượng, ta đã cố ý giữ lại một tấm khăn trắng có dính máu. Thậm chí, ngay sau khoảnh khắc hoàng thượng chiếm lấy sự trong sạch của ta, trong những phút giây thân mật đó…
Ta đã đích thân lấy khăn có vết máu ra cho hoàng thượng xem, và hắn không còn nghi ngờ gì về ta nữa.
Nhạc Quý phi không ngờ ta lại có sẵn chứng cứ này, nên rõ ràng hoảng hốt, nhưng vẫn không cam lòng, tiếp tục vu khống ta: “Hoàng thượng, thần thiếp từng nghe nói có những nữ nhân không biết xấu hổ ngoài dân gian dùng máu gà để giả làm vết máu trinh tiết.”
Hoàng thượng lập tức lớn tiếng ngắt lời: “Im miệng! Trẫm không ngờ nàng lại độc ác như vậy, nhất quyết bôi nhọ thanh danh của Thuần nhi. Trẫm và Thuần nhi gặp nhau là do tình cờ, nàng ấy làm sao mà chuẩn bị trước để giả vờ?”
Ta thảnh thơi dựa vào ghế, nhìn cảnh hoàng thượng và quý phi tranh cãi không dứt. Đúng lúc này, một người trong trang phục thị vệ bước tới bẩm báo.
Người thị vệ bẩm báo rằng người mà Nhạc quý phi muốn tìm đã bị bắt đến đây. Ánh mắt của Nhạc quý phi lóe lên vẻ phấn khích. Thì ra từ nãy đến giờ nàng ta dây dưa với ta, chỉ là để chờ đợi giây phút này.
Ngay sau đó, một thanh niên khỏe mạnh trong trang phục thợ săn bị áp giải đến trước mặt mọi người. Ta chỉ liếc qua cũng nhận ra người này – đó là Trần A Ngưu, người bạn lớn lên cùng chủ nhân từ nhỏ. Đời trước, chủ nhân ta cũng bị vu oan là có tư tình với hắn, dẫn đến kết cục bi thảm.
Rõ ràng Nhạc quý phi đang có ý định tái diễn vở kịch này. Bởi vì chủ nhân từ nhỏ sống ở núi rừng, ngoài Trần A Ngưu ra, quả thực nàng không thân thiết với người nam nhân nào khác.
Vừa uống thuốc giải độc của thái y xong, Nhạc quý phi lập tức tràn đầy sinh lực khi thấy Trần A Ngưu xuất hiện. Nàng ta vùng dậy, lảo đảo bước nhanh đến trước mặt hoàng thượng.
Nhạc Quý phi vội vàng nói: “Hoàng thượng, tiện nhân này xuất thân từ chốn thôn dã, thần thiếp luôn lo ngại thân phận của nàng ta có thể gây nguy hiểm cho hoàng thượng, nên đã âm thầm điều tra. Quả nhiên, thần thiếp phát hiện được rằng tên Trần A Ngưu này chính là tình nhân của nàng ta ở bên ngoài cung. Hai người đã hứa hẹn với nhau cả đời. Sau đó, tiện nhân này nhờ may mắn mà được hoàng thượng sủng ái, liền nhẫn tâm bỏ rơi hắn. Khi thần thiếp tìm được hắn, hắn đang tràn đầy oán hận, muốn đến tận kinh thành để đòi công lý từ tiện nhân này.”
Hoàng thượng sắc mặt trầm xuống, quay sang nhìn ta. “Vì thế, thần thiếp mới dám nói rằng cái thai trong bụng nàng ta nhất định là của người khác.” Nhạc Quý phi tự mãn nâng cằm nhìn ta, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Hoàng thượng khẽ nheo mắt, ánh nhìn sắc lạnh rơi xuống bụng phẳng lì của ta, lồng ngực phập phồng vì cơn giận dữ.
“Láo xược! Tiện nhân như ngươi dám giả mạo, định đánh tráo huyết thống hoàng gia sao?”
Ta bình tĩnh, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng và đứng dậy, đối diện với ánh mắt phẫn nộ của hoàng thượng: “Thần thiếp đúng là có quen biết với A ca nhà họ Trần ở ngọn núi bên kia. Nhưng một tháng trước, A ca nhà họ Trần đã gặp nạn, bị hổ sói vồ chết khi đi săn. Người trước mặt này có thể giống hắn, nhưng tuyệt đối không phải là Trần ca” Ta nhìn hoàng thượng và tiếp tục: “Hoàng thượng, rõ ràng là Nhạc quý phi đang dàn dựng mọi thứ để vu oan thần thiếp.”
Nghe xong lời ta nói, “Trần A Ngưu” run rẩy cả người, còn trên mặt Nhạc quý phi cũng lộ vẻ bối rối.
“Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói trong Tư hình viện có đến 108 hình phạt có thể khiến người ta sống không bằng chết. Dù cứng cỏi đến đâu cũng sẽ phải khai ra sự thật. Vậy chi bằng đưa người này vào đó, sự thật chắc chắn sẽ sớm được phơi bày.”
Người đang quỳ trên mặt đất lập tức hoảng sợ, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ. Chỉ trong vài lời, hắn đã khai ra toàn bộ âm mưu của quý phi Nhạc. Quả nhiên, hắn không phải là Trần A Ngưu thật, mà là đường huynh của Trần A Ngưu, có đến tám phần giống với hắn.
Kiếp trước, chính Trần A Ngưu là người bị quý phi lợi dụng để hãm hại chủ nhân. Lần này, ta dĩ nhiên sẽ không để lại mối họa ngầm này nữa.
Trước khi vào cung, ta đã trói Trần A Ngưu và ném vào hang sói trên núi, tận mắt chứng kiến hắn tuyệt vọng đến chết, sau đó mới vứt thi thể hắn ở cổng làng.
Nhạc Quý phi, mụ đàn bà độc ác ấy, đã phái người tìm kiếm bằng chứng ta có tư tình bên ngoài cung, nhưng lại nhận được tin Trần A Ngưu đã chết, nên đành phải bắt người đường huynh của hắn để đóng giả.
Tất nhiên, nàng ta không hề ngờ rằng tất cả đều nằm trong kế hoạch kín đáo của ta. Hoàng thượng biết rõ sự thật, nhìn ta với ánh mắt đầy thương xót, rồi đưa tay ra đỡ ta dậy. Ta thuận thế tựa vào lòng ngài, ánh mắt đầy vẻ thách thức hướng về phía Nhạc quý phi đang kinh hoàng.
“Hoàng thượng, thần thiếp và hoàng nhi suýt nữa đã phải chịu nỗi oan khuất không thể giải bày,” ta dịu dàng nói, “thần thiếp chỉ có duy nhất một mối tình trọn vẹn với hoàng thượng.”
“Chỉ là đáng thương cho hoàng nhi và thần thiếp, người mẹ bất tài này, cùng phải chịu khổ,” ta khẽ lau giọt nước mắt, khiến hoàng thượng đau lòng như bị kim châm vào tim. Hắn lập tức muốn hạ chỉ trừng phạt Nhạc quý phi, nhưng ta vội vàng ngăn lại.
“Quý phi chỉ là lo lắng cho huyết thống hoàng gia, không phải cố ý muốn hại thần thiếp và hoàng nhi,” ta nói dịu dàng.
Ngay khi lời ta vừa dứt, lão ma ma trong cung của Nhạc quý phi bị thị vệ áp giải lên. Khi chất độc được tìm thấy trong mật thất, bà ta đã bị đưa đi tra hỏi và cuối cùng không chịu nổi, khai hết mọi tội lỗi.
“Là quý phi đã sớm sai người theo dõi tẩm cung của Thuần Tần nương nương,” bà ta khai, “Nương nương cũng đã biết chuyện Thuần Tần mang thai, nên mới mạo hiểm sử dụng độc dược, mong muốn một xác hai mạng. Nhưng không ngờ, Thuần tần lại không hề hấn gì.”
Lão ma ma tiếp tục khóc lóc cầu xin: “Nô tỳ chỉ là nghe lệnh làm việc, xin hoàng thượng tha mạng!”
Hoàng thượng tức giận đến đỏ mặt, ánh mắt nhìn Nhạc quý phi tràn đầy căm phẫn, như thể muốn nuốt chửng nàng ta. Hắn tiến lên, tát mạnh nàng một cái, nghiến răng phun ra hai chữ: “Độc phụ!” rồi lập tức muốn phế bỏ tước vị của Nhạc quý phi.
Ta vội vàng lao vào lòng hoàng thượng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Hoàng thượng, quý phi nương nương chỉ là quá yêu ngài nên mới hồ đồ trong giây lát. May mắn là thần thiếp và hoàng nhi đều bình an vô sự. Hoàng thượng và nương nương đã có nhiều năm gắn bó, chi bằng chỉ phạt nàng ấy cấm túc thôi, được không?”