8
Trí nhớ của ta tuyệt đối không thể khôi phục, đó là chẩn đoán của mười mấy vị thái y trong Thái y viện.
Nói ra, cũng thật phiền lòng.
Ta sinh ra được Thái phi chăm sóc chưa bao lâu, đã bị ngoại tổ đưa về Bắc Cảnh, mãi đến năm mười bảy tuổi mới quay lại kinh thành.
Về triều chính, hoàng quyền, không nói là không biết gì, nhưng cũng chẳng rõ ràng.
May thay, còn có Thôi Cảnh Chi.
Thôi Cảnh Chi đối với những chuyện này đều hiểu rõ như lòng bàn tay, phân tích đâu ra đó, rành rọt từng lời.
“Chỉ vì hoàng đế còn nhỏ, đại quyền rơi vào tay thế gia, thế gia khắp nơi kiềm chế hoàng quyền, rõ ràng là ỷ thế hiếp người!” Ta nghiến răng ken két, lòng đầy bất bình.
Chẳng lẽ, bọn họ thực sự cho rằng hoàng tộc Lý thị không ai có thể trị được họ hay sao?
“Trước kia, đúng là trong hoàng tộc không ai dám chống lại thế gia.” Thôi Cảnh Chi nói.
“Còn ta?” Ta chỉ vào mình, “Ta cũng không dám sao?”
“Công chúa không phải không dám, chỉ là… Công chúa có toan tính riêng.” Thôi Cảnh Chi khéo léo đáp lời.
Chính là nhút nhát chứ gì! Thật không hiểu nổi ta đã sống bảy năm qua như thế nào mà nhu nhược đến vậy.
Chuyện cũ thế nào tạm không bàn, nhưng từ nay trở đi, ta nhất định phải gánh vác trách nhiệm của một công chúa, phò tá ấu đế, bảo vệ quốc vận.
“Đem hết mấy nhà thế gia kia, từng nhà một đuổi về quê đi!” Ta tức giận nói.
Nói xong mới nhận ra không ổn.
Thôi Cảnh Chi cũng là người thế gia, hơn nữa còn là thế gia lớn nhất!
“… Ta không nhằm vào ngươi đâu.” Ta ngượng ngùng bổ sung.
Nhưng trong lòng thì nghĩ: Ta nhắm vào cả nhà ngươi đấy!
“Không sao.” Thôi Cảnh Chi dịu dàng đáp:
“Ta danh nghĩa là trưởng tử, trưởng tôn, nhưng không được phụ thân coi trọng, trong tộc không có quyền uy, bản tính cũng không đủ cứng rắn, càng không có thủ đoạn gì… Công chúa không cần để tâm đến ta, ta chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi.”
“Sao lại vô danh tiểu tốt?” Ta không chút do dự nói:
“Ngươi trong lòng ta là người quan trọng nhất! Ta thích ngươi nhất, ngươi là người khiến ta vui lòng nhất, là người tốt nhất trong mắt ta!”
Thôi Cảnh Chi mỉm cười nhìn ta, ánh mắt như nước xuân lặng lẽ gợn sóng, vừa êm đềm lại vừa mê hoặc.
Nhưng Thôi Cảnh Chi vốn là người phong quang lỗi lạc, hậu duệ thế gia, làm gì biết đến những trò quyến rũ người khác. Ta cảm thấy bị mê hoặc, thuần túy là vì ta tự đa tình.
Ta đưa ngón tay út ra, nhẹ nhàng móc lấy ngón tay út của hắn.
Sóng nước trong mắt Thôi Cảnh Chi lại gợn mạnh hơn.
Ta cố nén cảm xúc, nhưng không nhịn được, mạnh dạn nắm lấy tay hắn.
“Dù ngươi xuất thân từ Thôi thị, nhưng ngươi một lòng giúp ta, ta nhất định không phụ ngươi.”
Ta trịnh trọng hứa hẹn với hắn.
Thôi Cảnh Chi dần buông lỏng phòng bị, cuối cùng mỉm cười, nói với ta:
“Ta tin nàng.”
9
Thôi Cảnh Chi vừa đẹp người vừa đẹp nết. Đã nói giúp ta, đã nói tin ta, thì quả thật dốc hết lòng, bày mưu tính kế.
Chỉ là nhiều việc quá mức nhẫn tâm, hắn tính tình hiền hòa, vừa nói vừa thở dài.
Ta mới mười bảy tuổi, đang là độ tuổi không sợ trời không sợ đất, gan dạ dám làm.
Thế gia cựu thần dám bóng gió châm chọc ta, ta liền xắn tay áo trước mặt mọi người mà đánh cho một trận.
Muốn đấu tâm kế với ta? Hừ, ta không có tâm kế đâu nhé!
Thế gia mạnh là bởi họ biết đoàn kết, gom sức mạnh của nhiều phe phái thành một, còn hoàng tộc thì rụt rè, chẳng ai dám đụng thẳng.
Nhưng nay ta đã đứng ra, chẳng mấy chốc có tông thân hoàng tộc đến ủng hộ.
Trên triều đình, dưới hậu trường, đôi bên âm thầm đối đầu, tình hình căng như dây đàn.
Ta đi bước đầu tiên, xử lý một thế gia nhỏ có liên quan đến tham ô, quyết đoán trảm thủ gia chủ đứng đầu.
Dương oai lập uy, mở màn ra quân.
Đã thấy máu, thì không còn ngày yên ổn nữa.
Chỉ là, ta không ngờ, kẻ đối địch với thế gia, ngoài ta và phe tông thân, còn có cả… tông thất Lý thị.
“Ngươi vừa nói gì?”
Ta sững sờ nhìn Tề vương tuổi đã ngoài thất tuần.
“Tác hợp hôn nhân.”
Tề vương vuốt chòm râu, trầm giọng:
“Thế gia và hoàng quyền đã đến mức không đội trời chung. Muốn tiến thêm một bước, chỉ có thể kết thông gia với quyền thần xuất thân hàn môn, đó là cách trực tiếp và hiệu quả nhất.”
Ba thế lực lớn.
Thế gia môn phiệt, hoàng tộc Lý thị, và quyền thần hàn môn.
Hai bên giằng co, muốn chiến thắng, nhất định phải lôi kéo bên thứ ba để tăng cường thế lực.
Đạo lý này ta hiểu.
Nhưng mà…
“Ngươi muốn ta chọn con trai của Tể tướng làm phò mã?” Ta khó tin hỏi lại, “Hoàng thúc, người có biết, trong lòng ta đã có—”
“Có gì cũng không quan trọng.” Tề vương nhíu mày nói, “Hiện giờ ngươi là người chèo lái họ Lý, cả hoàng tộc đều đã bị kéo lên con thuyền này. Nếu thuyền chìm, ngươi nghĩ rằng người chết chìm chỉ có mình ngươi sao?”
Giang sơn là bàn cờ, tông tộc là quân cờ.
Nếu cả bàn cờ thua, không ai có thể đứng ngoài.
Rất nhiều chuyện không đơn giản như ta tưởng. Không phải chỉ cần ta không sợ chết là đủ, vì nếu sai, người chết không chỉ có mình ta.
Ta rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Trong đầu, hai luồng suy nghĩ đối lập không ngừng tranh cãi: một bên kêu gào vì tình yêu, một bên khẩn thiết hô hào vì quyền mưu.
Có lẽ nhận ra sự do dự của ta, Tề vương cùng các thúc bá huynh đệ dồn hết những thủ đoạn không dám dùng với thế gia lên người ta.
Đến mức ta không thể ở lại phủ Công chúa, đành phải trốn vào cung tránh nạn trong đêm.
Ta nằm dài trên bàn đá, từng chén từng chén rượu mà uống, tay chống cằm nhìn ánh trăng tròn treo cao trên bầu trời.
Tầm mắt mờ mịt, suy nghĩ trong đầu cũng ngừng trệ.
“Hoàng tỷ.”
Giọng nói của tiểu hoàng đế vang lên sau lưng.
Ta quay đầu lại, nhìn thấy cậu nhóc tròn trịa kia, liền mỉm cười lười nhác:
“Viên Viên, lại đây.”
Cái tên này là ta đặt cho hắn, chỉ có ta gọi hắn như vậy.
Tiểu hoàng đế thoáng sững người, hốc mắt lập tức đỏ hoe:
“…Tỷ.”
Chữ “tỷ” ấy, không phải là cách gọi quân thần, mà là huyết mạch tỷ đệ.
Ta đã hơi say, lại đang ở trước mặt đệ đệ, nên không muốn giả vờ thêm nữa. Ta nằm bò trên bàn, buồn bực lẩm bẩm:
“Làm sao bây giờ, Viên Viên?”
Thế gia ức hiếp đệ đệ, người nhà lại ép buộc tỷ tỷ.
Hai chúng ta, một là hoàng đế, một là công chúa, vậy mà mỗi người đều có khó khăn riêng, đều không thể làm theo ý mình.
Nghe ta lải nhải hết câu chuyện, tiểu hoàng đế tức đến đỏ bừng khuôn mặt tròn:
“Tỷ, ai dám ép tỷ, tỷ cứ giết hắn!”
“Sao mà được,” ta cười khổ, “Dẫu bất mãn, cũng là một tộc thân thích, lợi ích gắn chặt với nhau. Tỷ dù mất trí nhớ, nhưng không phải kẻ điên, đâu thể tùy tiện giết người.”
“Ta thà rằng tỷ chưa mất trí nhớ,” tiểu hoàng đế buột miệng, “Phát điên cũng tốt hơn phải chịu ấm ức!”
Đầu óc ta không còn tỉnh táo, chỉ cười một tiếng, rồi véo má tròn mũm mĩm của hắn:
“Nói cứ như tỷ từng điên vậy.”
Tiểu hoàng đế nắm lấy tay ta, cắn môi nói:
“Trước kia, bọn họ không dám đối xử với tỷ như thế này. Hiện giờ, vì thấy tỷ khỏe lại, không điên nữa…”
Tiểu hoàng đế nói đến đó thì ngừng, ngước mắt nhìn ta.
Dưới ánh trăng, đôi mắt hắn sáng ngời, trong suốt.
“Tỷ, tỷ vì ta, vì giang sơn, đã hy sinh một lần rồi.”
“Lần này, để ta.”
“Vì tỷ, vì giang sơn, nếu phải điên, phải giết người, trẫm cũng làm được.”
10
Uống rượu là điều không nên.
Sáng hôm sau tỉnh lại, không những không nhớ được chuyện gì xảy ra đêm qua, mà đầu còn đau như búa bổ.
Uống liền hai bát canh giải rượu, đang định uống bát thứ ba thì nội thị chạy hối hả vào.
“Công chúa, Thôi công tử đang bị phạt trong từ đường của Thôi thị, sắp bị đánh đến chết rồi!”
Choang.
Chén ngọc rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Từ đường của Thôi thị nằm trong phủ Quốc công. Khi ta tới nơi, liền thấy Thôi Quốc công đang giơ cao roi da, hung hăng quất xuống lưng Thôi Cảnh Chi.
Thôi Cảnh Chi vận một thân sa y thanh nhã, nay đã loang lổ máu, ngang ngang dọc dọc chằng chịt hơn mười vết roi.
“Dừng tay!”
Ta lớn tiếng quát lên, nhưng một roi nữa lại rơi xuống, còn nặng hơn trước.
Thôi Cảnh Chi khóe môi rướm máu, khi nhìn thấy ta, hắn cố gắng nhếch lên một nụ cười yếu ớt:
“Công chúa…”
“Cảnh Chi!”
Ta vội chạy đến, đỡ lấy thân hình chao đảo của hắn:
“Ngươi không sao chứ?”
Thôi Cảnh Chi khẽ lắc đầu, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc.
Ta phẫn nộ nhìn Thôi Quốc công:
“Ta đã bảo dừng tay, ngươi không nghe thấy sao?”
Thôi Quốc công là thân phụ của Thôi Cảnh Chi, cũng là người đứng đầu gia tộc Thôi thị. Đối diện với câu chất vấn của ta, ông ta lạnh lùng đáp:
“Lão phu dạy dỗ con trai mình, liên quan gì đến Công chúa?”
“Ngươi—”
Ta giận đến nỗi không nói nên lời.
Trong từ đường Thôi gia, hai bên đứng đầy người của nhà Thôi, ánh mắt ai nấy nhìn ta đều lạnh lùng, khó chịu.
Ta đỡ lấy Thôi Cảnh Chi, xoay người muốn đi thẳng ra ngoài mà không ngoảnh lại.
“Đứng lại.”
Một tiếng quát của Thôi Quốc công vang lên, ngay lập tức bên ngoài tràn vào vô số cấm vệ.
Môn phiệt dám công khai nuôi cấm vệ, quả thực là ngông cuồng không kiềm chế.
“Thế nào?”
Ta nhìn Thôi Quốc công, lạnh giọng hỏi:
“Âm thầm đấu không lại, giờ muốn ngang nhiên giết trưởng công chúa sao?”
Thôi Quốc công giọng lạnh băng:
“Công chúa muốn đi, không ai dám ngăn cản. Nhưng Công chúa đừng quên, các ngươi đã hòa ly. Thôi Cảnh Chi là người Thôi gia, không còn là phò mã của Công chúa. Ngươi không có quyền mang hắn đi.”
Bước chân ta khựng lại.
Đúng vậy.
Nói tới nói lui, Thôi Cảnh Chi không phải là người của ta.
Ta có thể tuyên bố ngay lúc này muốn tái hôn, như vậy liền có thể mang hắn đi. Nhưng… hoàng tộc và hàn môn liên hôn…
Thôi Cảnh Chi nhìn thấy sự do dự trong ánh mắt ta, nơi đáy mắt hắn dường như lóe lên một tia u ám. Sau đó, hắn khẽ đẩy ta ra.
“Công chúa, không cần khó xử.”
Thôi Cảnh Chi mỉm cười yếu ớt với ta:
“Phụ thân chỉ là nhất thời tức giận, phạt ta một chút mà thôi. Hôm nay người đến, ta đã rất vui rồi.”
Thôi Quốc công hạ lệnh tiễn khách, Thôi Cảnh Chi cũng nói đây là chuyện nhà của hắn, xin ta tránh đi.
Ta ngập ngừng, trăm mối lo nghĩ.
Dù không cam lòng, cuối cùng ta vẫn buông tay hắn ra.
Trước khi ta rời đi, Thôi Cảnh Chi gọi với lại.
Trên gương mặt tái nhợt ấy, một nụ cười nhẹ hiện lên:
“Công chúa… đi thong thả, bảo trọng.”