“Lâu Dự lần này chắc chắn phải chết. Thái hậu căn dặn phu nhân hãy vững tâm, đừng sợ hãi. Phu nhân là nghĩa nữ của Thái hậu, người sẽ không để phu nhân gặp nguy hiểm.”
Ta đáp lời tỏ ý tin tưởng Thái hậu.
Như lời bà dặn dò, trong thời gian này, ta giữ bình tĩnh, đóng cửa không ra ngoài, yên lặng chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Nửa tháng sau, vụ án lớn này đã có kết cục.
Lâu tướng quân câu kết với tri phủ Tĩnh Châu, hại chết hàng ngàn dân chúng, đem ngân lượng của quốc khố dùng để cứu trợ chiếm làm của riêng, chứng cứ rõ ràng, bị kết án trảm thủ tru di.
Còn ta, nhờ là nghĩa nữ của Thái hậu, trước đây cũng từng được coi là phúc tinh của nạn dân Tĩnh Châu nên không bị liên lụy bởi tội của Lâu Dự.
Hai bằng chứng quan trọng nhất buộc tội Lâu Dự là lá thư mà ta giấu trong thư phòng của hắn và lời của Thẩm Lục Đới nói rằng Tử Dao là người trong lòng của hắn.
Cuối cùng, Lâu Dự cũng không ngờ rằng người khiến hắn mất mạng lại là người hắn yêu nhất và là kẻ mà hắn coi rẻ nhất.
8
Sau khi phủ tướng quân bị tịch biên, ta không nơi nào để đi, đành trở về nhà họ Thẩm.
Cha mẹ ta mắng ta là sao chổi, không muốn sống chung với ta. Ôn Thái Hậu sai người đón ta vào cung Từ An.
Ngày Lâu Dự bị xử trảm cũng chính là ngày lễ Hoa Triêu. Vốn dĩ Lục Quý phi sẽ dẫn các cung phi đến dâng hương bái Hoa Thần, nhưng nàng ta lại đột nhiên đổ bệnh.
Với tư cách là nghĩa nữ của Thái hậu, ta nhận chỉ của bà ấy, đứng ra chủ trì lễ bái Hoa Thần.
Xuân về hoa nở, nạn dân Tĩnh Châu đã được cứu trợ, ngân lượng cứu trợ đã đến nơi, được quan triều thân chinh giám sát, hỗ trợ dân chúng tái thiết quê hương.
Quân thượng vì thế mà tâm trạng tốt lên không ít, triều đình cũng không còn ai nơm nớp lo sợ chọc giận ngài mà rơi mũ ô sa.
Chỉ có điều, ngài không còn lui tới cung của Lục Quý phi nữa.
Gần đây, cung nhân nổi bật nhất chính là Tạ Tiệp dư, huynh trưởng nàng là đại tướng quân đóng binh canh giữ biên ải, còn nàng thì lớn lên ở biên thùy.
Nửa năm trước, Lâu Dự tấu trình lên quân thượng, nói rằng quân của Tạ gia chỉ biết đến tướng quân họ Tạ, sợ rằng khó lòng kiểm soát.
Quân thượng nghe theo đề nghị của Lâu Dự liền cho muội muội duy nhất của Tạ tướng quân tiến cung.
Nhưng sau khi Tạ Tiệp dư vào cung, nàng không giỏi lấy lòng nam nhân nên bị quân thượng lạnh nhạt.
Đến lễ Nguyên Tiêu năm nay, Tạ Tiệp dư mặc y phục cưỡi ngựa màu đỏ, nhảy múa bên nhánh mai trong rừng hoa mai, bất ngờ bị quân thượng trong cơn say tình cờ bắt gặp.
Kể từ đó, quân thượng bắt đầu chú ý đến nàng. Sự sủng ái dành cho Thẩm Lục Đới lập tức chuyển sang Tạ Tiệp dư.
Thậm chí khi Thẩm Lục Đới đổ bệnh, quân thượng chẳng mảy may thương tiếc, mà còn sai cung nhân đưa nàng đến Dạ Bích cung để tránh lây bệnh cho long thể của ngài.
Dạ Bích cung là cung điện xa nhất so với tẩm cung của quân thượng, triều đại này không có lãnh cung, nhưng Dạ Bích cung cũng chẳng khác nào lãnh cung.
Nghe nói Thẩm Lục Đới nổi trận lôi đình. Nhưng khi quân thượng không còn sủng ái thì dù nàng ta có tức giận cũng chỉ là vô ích.
Ta chọn một ngày thời tiết đẹp đẽ để đến thăm nàng.
Nàng tiều tụy đi nhiều, mất hẳn vẻ cao quý như trước kia.
“Tiện nhân, ngươi dám đến đây xem thường ta!”
Nhìn thấy ta, ánh mắt nàng vẫn khinh bỉ như trước.
“Tỷ tỷ, làm sao ta dám cười chê tỷ, tỷ là tỷ tỷ của ta mà!”
Ta đưa đôi tay đã bôi sẵn nước gừng lên rồi chậm rãi đưa lên mắt, nước mắt lập tức ứa ra không kiềm được:
“Tướng quân mất rồi, Thanh Mặc giờ chỉ còn có tỷ thôi. Nếu tỷ xảy ra chuyện gì, cha mẹ nhất định sẽ oán trách Thanh Mặc, Thanh Mặc cũng chẳng còn đường sống nữa.”
Thẩm Lục Đới nhìn đôi mắt đỏ hoe của ta, trông ta như thể đang thật lòng đau khổ, nàng ta bật cười chế nhạo:
“Ngươi diễn trò gì vậy? Bây giờ ngươi không phải là nghĩa nữ của Thái hậu sao?”
“Ta là cái gì chứ? Thái hậu nương nương nhận ta làm nghĩa nữ, vốn dĩ là vì xem trọng tỷ tỷ và tướng quân mà thôi. Giờ tướng quân đã mất, Thái hậu chỉ là muốn dùng ta để kiềm chế tỷ tỷ.”
Nghe lời này, Thẩm Lục Đới dần động lòng.
Cuối cùng, nàng ta bắt đầu tin tưởng ta, thất thần nói:
“Quân thượng bây giờ đã lạnh nhạt với ta, ta e rằng không thể bảo vệ ngươi.”
“Quân thượng chỉ là tạm thời lạnh nhạt với tỷ tỷ. Trước kia, Võ Hoàng cũng từng bị đày vào lãnh cung. Tỷ tỷ, dưới trời này không ai có thể sánh bằng tỷ, quân thượng chỉ đang tức giận nhất thời mà thôi. Tỷ chỉ cần một cơ hội để quay lại bên cạnh quân thượng.”
Ta nói, rồi cắn răng, bổ sung thêm:
“Quân thượng xử tử tướng quân, không phải vì ghen tuông sao? Trong lòng ngài vẫn còn yêu tỷ mà.”
Lời này khiến Thẩm Lục Đới lấy lại tinh thần.
“Làm sao để làm được điều như ngươi nói?” Nàng hỏi ta.
Ta suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Tỷ có thể ở Dạ Bích cung cầu phúc cho quân thượng và giang sơn của ngài, tạo ra điềm lành. Quân thượng thấy chân tình của tỷ sẽ động lòng, tất nhiên sẽ trở lại bên tỷ.”
“Tốt, ngươi hãy sắp xếp việc này giúp ta.”
Thẩm Lục Đới đã quyết tâm quay trở lại, tìm kiếm sự vinh sủng trước kia của quân thượng.
9
Ngày hôm sau, ta dẫn theo một cung nữ đến gặp Thẩm Lục Đới.
Ta bảo Thẩm Lục Đới rằng cung nữ này tên là Phúc Nhi, giỏi viết chữ cổ, có thể dùng mực pha mật hoa viết bài hát cầu phúc lên tường của Dạ Bích cung. Mật hoa sẽ thu hút bướm đậu lại, rồi cho tiểu thái giám báo với quân thượng rằng Dạ Bích cung nhờ Lục Quý phi cầu phúc mà hiện ra điềm lành.
Thẩm Lục Đới quả thật ngốc nghếch, lập tức tin lời ta mà bảo ta tự mình mài mực cho cung nữ.
Số mực cần mài quá nhiều, khiến tay ta phồng rộp hết lên. Thẩm Lục Đới ngạo mạn đứng bên cạnh, giục giã:
“Mau mài nhanh lên, mực bên Phúc Nhi không đủ kịp rồi.”
Nhìn bộ dạng có phần điên dại của nàng, ta càng tăng tốc mài mực. Những vết phồng trên tay đau thấu tim gan nhưng trong lòng ta lại tràn đầy khoái cảm.
Tạ ơn chàng, Kim An, ta sắp báo được thù cho chàng rồi.
Ta mài mực suốt hai ngày, cuối cùng bài hát cầu phúc trên tường cũng được viết xong.
Thẩm Lục Đới trang điểm lộng lẫy, sẵn sàng chờ đợi bướm đến.
Ta khuyên nàng ta:
“Tỷ tỷ, tỷ nên mặc trang phục đơn giản, để lộ vẻ tiều tụy một chút, quân thượng nhìn thấy sẽ càng thương tỷ. Người cầu phúc nhiều ngày sao lại có thể rạng rỡ được?”
“Ngươi nói đúng lắm. Thanh Mặc, có một muội muội như ngươi cũng không tệ.”
Thẩm Lục Đới vui vẻ đi thay y phục giản dị, dùng phấn trang điểm khiến mặt và môi trở nên tái nhợt.
Chẳng bao lâu sau, bướm quả nhiên kéo đến. Thẩm Lục Đới vội vã sai tiểu thái giám đi mời quân thượng.
Nhưng chưa kịp bước ra khỏi cung thì quân thượng đã sải bước đi vào.
“Quân thượng!”
Mắt Thẩm Lục Đới ánh lên niềm vui sướng.
Thế nhưng, nàng ta không đợi được lòng thương xót của quân thượng, mà chỉ thấy sắc mặt quân thượng đầy giận dữ, ngài chỉ tay vào bầy bướm trên tường, giọng ngập tràn căm phẫn và phẫn nộ:
“Thẩm Lục Đới, trẫm đã cho ngươi cơ hội, không ngờ ngươi lại không biết hối cải, dám giữ tang cho tên phản tặc Lâu Dự trong cung! Ngươi muốn bắt chước Lương Chúc đúng không hôm nay trẫm sẽ cho ngươi như ý nguyện!”
“Không phải như vậy mà!”
Thẩm Lục Đới sợ hãi, hét lên phân trần:
“Quân thượng, thần thiếp sao có thể giữ tang cho phản tặc được, thần thiếp chỉ cầu phúc cho quân thượng và giang sơn của ngài. Đám bướm này là điềm lành, đúng vậy, là điềm lành, Thanh Mặc nói vậy, quân thượng nhất định sẽ thích điềm lành này!”
Vừa nói, nàng ta hoảng hốt kéo tay áo của ta:
“Thanh Mặc, phải không, mau nói với quân thượng rằng đây là điềm lành mà ta cầu phúc cho ngài.”
Ta rút tay áo khỏi tay nàng, quỳ xuống dưới chân quân thượng, khóc lóc cầu xin:
“Cầu xin Quân thượng cứu thiếp, nương nương nói thiếp là quả phụ của Lâu tướng quân, nhốt thiếp ở Dạ Bích cung mài mực, đôi tay này của thiếp sắp tàn phế rồi. Nương nương phát điên rồi, thiếp rất sợ, người còn nói sẽ đưa thiếp xuống âm phủ theo Lâu tướng quân, thiếp không muốn chết, quân thượng, xin ngài cứu thiếp, cho thiếp một đường sống.”
Ta vừa khóc thảm thiết vừa giơ đôi tay sưng đỏ lên trước mặt quân thượng.
“Thẩm Thanh Mặc, ngươi đang nói linh tinh gì vậy?”
Thẩm Lục Đới nhìn ta sững sờ, cuối cùng kêu lên:
“Thẩm Thanh Mặc, ngươi muốn hại ta!”
Nàng lao đến định đánh ta, nhưng quân thượng đã đá nàng ta ngã xuống đất.
Thẩm Lục Đới còn định nói thêm gì đó, nhưng quân thượng không còn muốn nghe. Ngài ra lệnh cho hai ma ma lực lưỡng tiến lên giữ chặt Thẩm Lục Đới và bịt miệng nàng lại.
Ngài lạnh lùng dặn dò:
“Lục Quý phi đột nhiên bệnh nặng qua đời, truyền lệnh Lễ bộ xử lý hậu sự theo lễ nghi quý phi.”
Ngài vừa định quay đi, nhưng có vẻ vẫn chưa hết tức, ngài lại dừng bước và nói thêm:
“Chỉ cần lập mộ chôn y phục là đủ, thi thể của nàng ta thì vứt ra bãi tha ma cho chó hoang ăn.”
Ta ngồi bệt xuống đất, nhìn Thẩm Lục Đới đang giãy giụa trong vô vọng, đôi mắt tràn ngập kinh hoàng, ta vừa khóc vừa cười.
Kim An, chàng nhìn thấy không, ta đã báo thù cho chàng rồi.