Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại LANG QUÂN TA YÊU NHẤT KHÔNG CÒN NỮA Chương 4 LANG QUÂN TA YÊU NHẤT KHÔNG CÒN NỮA

Chương 4 LANG QUÂN TA YÊU NHẤT KHÔNG CÒN NỮA

4:36 chiều – 07/11/2024

6

Lâu Dự sẽ không từ chối lời mời của Thẩm Lục Đới.

Hai ngày sau, ta và hắn cùng đi Bạch Mã Tự.

Có Ôn Thái Hậu và Lục Quý phi ở đó nên dĩ nhiên không ai được phép vào. Nhưng ta và Lâu Dự một đường đi thông suốt, không gặp chút cản trở nào thì hắn đoán rằng Thẩm Lục Đới đã lo liệu mọi thứ với lính canh.

Đưa Lâu Dự đến căn phòng mà Thẩm Lục Đới đã hẹn, ta ngồi dưới gốc cây hòe lớn bên ngoài để canh chừng cho hai người.

Chẳng mấy chốc, trong phòng vang lên tiếng chất vấn và giải thích.

Ta lặng lẽ tính thời gian, nửa nén hương sau, Lâm Thu ma ma dìu Ôn Thái Hậu xuất hiện trong tầm mắt của ta, chờ họ đến gần, ta mới cố ý kêu lên:

 “Thái hậu nương nương, sao người lại đến đây?”

Trong phòng có chút hỗn loạn, hai người còn chưa kịp chỉnh tề lại y phục và phong thái thì Lâm Thu ma ma đã đạp cửa phòng bước vào. 

Đuôi mắt Thẩm Lục Đới đỏ hoe, còn Lâu Dự cũng không giữ được dáng vẻ lạnh nhạt tự chủ thường ngày, tình cảnh của hai người khiến ai nhìn vào cũng dễ hiểu lầm.

Ôn Thái Hậu lạnh giọng nói:

 “Xem ra là ai gia đến không đúng lúc rồi nhỉ? Nhưng may sao cũng có thể chứng kiến một màn Tây Sương Ký hay như thế này! Lục Quý phi, ngươi làm như thế này có xứng với quân thượng không?”

“Thái hậu nương nương hiểu lầm rồi.”

 Lâu Dự phản ứng nhanh chóng, lập tức quỳ xuống phân bua:

 “Thần hôm nay cùng thê tử lên chùa dâng hương cầu con. Thê tử thần cùng Quý phi nương nương nhắc lại chuyện thời thơ ấu nên có chút xúc động. Thê tử vốn dĩ đang ở trong phòng, chỉ là thấy ngột ngạt nên ra ngoài một chút, sắp quay lại ngay.”

Lục Quý phi cũng lập tức phụ họa: 

“Mẫu hậu, người e là hiểu nhầm rồi, hôm nay thần thiếp thực sự chỉ nói chuyện với muội muội.”

Hai người bọn họ chắc chắn rằng ta sẽ phối hợp làm chứng cho sự trong sạch của họ.

“Ngươi nghĩ ai gia sẽ tin sao?”

 Ôn Thái Hậu lạnh lùng nói:

 “Chuyện này quay về cung sẽ nói, xem quân thượng có tin lời các ngươi hay không!”

Mấy lão ma ma bất ngờ xuất hiện, áp giải ta, Thẩm Lục Đới và Lâu Dự về cung.

Lâm Thu ma ma nhân lúc áp giải lên xe ngựa, lén thì thầm với ta: 

“Thái hậu căn dặn phu nhân, vào cung rồi, bất luận Thẩm Lục Đới và Lâu Dự nói gì, phu nhân cứ phối hợp, không cần nghĩ ngợi.”

Thế là, khi gặp quân thượng, nghe xong Thái hậu và lời biện bạch của Thẩm Lục Đới và Lâu Dự, khi quân thượng hỏi ta có đúng như họ nói không, ta gật đầu.

“Phu quân và tỷ tỷ tụ hội là vì ta, giữa họ là trong sạch.”

Ôn Thái Hậu giận dữ nói: 

“Hoàng thượng, khi ai gia đến, Thẩm Thanh Mặc ngồi bên ngoài dưới gốc cây hòe lớn như một kẻ ngốc, còn Thẩm Lục Đới và Lâu Dự lại ở trong phòng, nếu nói hai người không có mờ ám thì ai tin chứ? Hơn nữa, ai gia đã sớm nghe nói Lâu tướng quân và thê tử không có tình cảm sâu sắc.”

Quân thượng nhìn Thẩm Lục Đới, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, giọng điệu bình tĩnh nói:

 “Lục Quý phi, hành động của nàng và Lâu tướng hôm nay thật sự có chút khả nghi.”

Trên mặt Thẩm Lục Đới thoáng qua vẻ hoảng loạn, nàng ta vội vàng lên tiếng giải thích: 

“Quân thượng, Lâu tướng quả thực không yêu Thanh Mặc, nhưng cũng không thể yêu thiếp. Lâu tướng quân đã có người trong lòng, nàng tên là Tử Dao, hiện đang ở phố Bạch Mã.”

Quân thượng quay đầu nhìn Lâu Dự: 

“Có đúng không?”

Lâu Dự không trả lời.

Thẩm Lục Đới sốt ruột nói: 

“Tất nhiên là thật. Chúng thần thiếp gặp mặt hôm nay cũng là do Thanh Mặc kể cho ta chuyện này. Lâu tướng có người trong lòng ở ngoài, Thanh Mặc vì vậy mà đau khổ.”

Ôn Thái Hậu cười lạnh: 

“Lục Quý phi thật giỏi dựng chuyện.”

Nhưng quân thượng lại đột nhiên cười ha hả, ngài đích thân đưa cho Ôn Thái Hậu một chén trà, an ủi: 

“Mẫu hậu bớt giận, trẫm hiểu rõ tính tình của Lục Đới, nàng không biết nói dối đâu. Tính nàng vẫn còn trẻ con, chưa biết tránh né dị nghị, sau này mẫu hậu dạy dỗ thêm cho nàng là được.”

Rồi quân thượng nhìn về phía Lâu Dự và ta, nói:

 “Lâu Dự, trẫm biết các tài tử phong lưu như ngươi thường có sở thích bên ngoài, nhưng dù thích người bên ngoài đến đâu, cũng không nên lạnh nhạt với thê tử trong nhà… hay để trẫm ban cho ngươi một chỉ dụ phong Tử Dao làm lương thiếp?”

“Đa tạ quân thượng quan tâm, thần sẽ xử lý tốt việc gia đình, thần không có ý định cưới Tử Dao.”

Một màn náo nhiệt bắt gian đầy kịch tính, vậy là cứ thế bỏ qua.

Nhưng ta không cảm thấy tiếc nuối, bởi vì ta biết, chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Không một nam nhân nào có thể chịu đựng được việc bị thê tử cắm sừng, và quân thượng cũng không phải ngoại lệ. Nhưng ngài sẽ không cho phép bản thân trở thành trò cười, vì vậy ngài đã giả vờ tất cả chỉ là hiểu lầm, đem chuyện này bỏ qua một bên.

Sau khi đè chuyện này xuống, ngài sẽ tự mình điều tra, khi lần đến manh mối về Tử Dao, nhận ra nàng ta có dung mạo giống hệt Thẩm Lục Đới, thì mọi lời của Thẩm Lục Đới và Lâu Dự, ngài sẽ không tin một lời.

7

Khi rời khỏi hoàng cung, Lâm Thu ma ma lén nhét vào tay ta một phong thư.

“Đây là thư của Lâu tướng quân.”

Bà khẽ nói.

Về đến phủ tướng, Lâu Dự không bận tâm đến ta, hắn gọi tâm phúc đến và ra lệnh: 

“Sắp xếp người giả làm sơn tặc, phá hủy khuôn mặt của Tử Dao, nếu không kịp thì giết ngay lập tức.”

Hắn là người thông minh, biết rằng không thể để Tử Dao với khuôn mặt đó xuất hiện trước mặt quân thượng được.

Nhân lúc này, ta lén giấu lá thư vào trong thư phòng của Lâu Dự.

Một canh giờ sau, tâm phúc của Lâu Dự quay lại báo cáo rằng Tử Dao đã biến mất, khi hỏi chủ trà lâu thì được biết nàng ta đã về quê.

“Quê của nàng ta ở đâu?” Lâu Dự lo lắng hỏi.

Tâm phúc đáp: “Ở Bình Châu.”

Lâu Dự không chần chừ, lập tức dẫn người cưỡi ngựa đuổi theo hướng Bình Châu.

Lâu Dự lần này đi, là đi mãi không về.

Ba ngày sau, Thượng thư Bộ Hộ và Thượng thư Bộ Lại đồng loạt dâng tấu trong triều, nói rằng đã điều tra rõ nguyên nhân khiến tin tức về thảm họa tuyết lở ở Tĩnh Châu đến kinh thành quá muộn.

Tất cả là vì ban đầu tình hình không nghiêm trọng, tri phủ thấy rằng dù báo cáo cũng khó có được ngân lượng cứu trợ, nên đã phái quân ngăn cản dân chúng rời khỏi vùng, kéo dài thời gian báo cáo. Hơn nữa Tri phủ Tĩnh Châu dám làm việc này là vì có chỗ dựa trong triều.

Lời vừa dứt, bách quan chấn động, quân thượng phẫn nộ.

“Ai là chỗ dựa của tri phủ Tĩnh Châu?” Có người hỏi.

“Chính là Lâu Dự!” 

Thượng thư Bộ Hộ đáp:

 “Tri phủ Tĩnh Châu có một nữ nhi thứ xuất, tên là Tử Dao. Sau khi xảy ra chuyện, tri phủ Tĩnh Châu đã phái Tử Dao vào kinh để truyền tin. Người của ta đã theo dõi Tử Dao bấy lâu, chỉ thấy nàng ta qua lại với Lâu Dự.”

“Bằng chứng đâu? Thương Đại nhân, Lâu tướng quân luôn giữ mình trong sạch, không thể nào chỉ dựa vào miệng lưỡi mà kết tội, bằng chứng nào chứng minh hắn qua lại với Tử Dao?”

Phe cánh của Lâu Dự ở trong triều không phải là không có, tự nhiên có người đứng ra bênh vực cho hắn 

“Chứng cứ nằm trong lời của quân thượng.” 

Thương Thượng thư dâng tấu:

“Quân thượng, hạ thần nghe rằng vài ngày trước Lục Quý phi đã đích thân nói rằng Tử Dao là người trong lòng của Lâu Dự, lời đồn này có đúng không?”

“Quả thật có chuyện này.” Quân thượng gật đầu.

Thượng thư Thương nói tiếp:

 “Sau khi điều tra rõ ràng, chúng thần lập tức phái người truy bắt Tử Dao, nhưng nàng ta xảo quyệt, liền trốn khỏi kinh thành, Lâu Dự lập tức hộ tống phía sau. Chúng thần không bắt được Tử Dao, nhưng đã chặn được Lâu tướng. Tất cả bằng chứng đã được chúng thần sắp xếp đầy đủ, kính xin quân thượng ra lệnh, điều tra quốc tặc Lâu Dự!”

Tội danh của Lâu Dự đã bị định đoạt.

Ban đầu, hắn là sủng thần của thiên tử, nhờ quân thượng sủng ái, hắn vẫn còn cơ hội lật lại thế cờ. Nhưng Tử Dao không ra khỏi thành, nàng đã bị Ôn Thái Hậu chặn trước, và đưa đến trước mặt quân thượng.

Giờ đây, quân thượng căm hận Lâu Dự tận xương nên sẽ không bao giờ bảo vệ hắn nữa.

Lâm Thu ma ma được Ôn Thái Hậu phái đến phủ tướng, kể lại từng việc đã xảy ra trong triều đình cho ta nghe.

Lâm Thu ma ma nói xong mọi chuyện, sau đó quay sang bảo ta: