Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại LÀM MẪU NGHI THIÊN HẠ KHÔNG KHÓ Chương 8 LÀM MẪU NGHI THIÊN HẠ KHÔNG KHÓ

Chương 8 LÀM MẪU NGHI THIÊN HẠ KHÔNG KHÓ

7:37 sáng – 02/10/2024

20

Lộ tài nhân rất thích ta, thường xuyên đến Phụng Nghi Cung.

Nàng tính tình trẻ con, với thân phận tài nhân không thể có phòng bếp riêng, nàng ham ăn, mỗi ngày đều ghé qua đây, kéo theo cả Đức phi cũng thích đến. 

Đức phi vốn lạnh lùng, nhưng khi thân quen thì cũng là người mặt lạnh tim nóng. Lộ tài nhân thường hay nũng nịu, khiến ta và Đức phi nhiều lần phải chiều theo. 

Tĩnh Thư lại có thêm một tỷ tỷ để chơi cùng, hai người làm cho Phụng Nghi Cung gà bay chó sủa.

Đức phi khéo tay, thường làm những món đồ nhỏ cho chúng ta, ngay cả Lịch Nhi thỉnh thoảng ghé qua cũng được Đức phi tặng một chiếc áo choàng thêu rất đẹp.

Lộ tài nhân không được sủng ái, Hoàng thượng cảm thấy nàng vẫn là một đứa trẻ, nàng cũng chẳng quan tâm, mỗi ngày chỉ lo ăn chơi, cũng rất vui vẻ.

Người mới vào cung, hiếm khi nào cung điện bốn bề này lại có vài tia sức sống. 

May thay, tất cả đều là những đứa trẻ ngoan biết giữ phép tắc, Hoàng thượng cũng không có ai đặc biệt yêu thích. Lệ tiệp dư đã có thai, Hoàng thượng vẫn thích lui tới Ngọc Lan Hiên.

Tề tài nhân hai năm nay không được sủng, Hoàng thượng nửa năm mới đến một lần, mấy hôm trước nàng lại có thai, Thái hậu vui mừng đi lễ Phật, cầu Phật tổ phù hộ cho con cháu họ Lưu mãi mãi thịnh vượng.

21

Khi trời sang thu, ta nghĩ cũng nên tổ chức một buổi tiệc ngắm cúc, cung đình đã có nhiều người mới, cũng nên để các nàng giao lưu làm quen lẫn nhau.

Những bông cúc nở rộ trong tiết thu, Tĩnh Thư nhìn thấy mà vui mừng không xiết, con né chạy nhảy giữa những khóm hoa. 

Dù có ra ma và cung nữ theo sau, nhưng buổi tiệc lại có nhiều quý nhân đi lại, họ phải liên tục né tránh, khiến họ không thể nào bắt kịp được con bé.

Vì ở trong Phụng Nghi Cung, ta cũng không quá quản chặt, chỉ dặn dò các  theo sát, đừng để Tĩnh Thư bị vấp ngã hay va đập. 

Ta cũng không để ý nhiều, phần vì đang lưu tâm đến những tú nữ mới vào cung, xem ai chưa hầu hạ long sàng, nghĩ bụng cũng nên cho các nàng cơ hội xuất hiện trước mặt Hoàng thượng.

Không ngờ, chính vì sự lơ đễnh này mà xảy ra chuyện. Tĩnh Thư chạy quá vui vẻ, ma ma dù cố gắng theo sau nhưng không ngăn được con bé, cuối cùng con bé lảo đảo ngã vào lòng Lệ tiệp dư. Lệ tiệp dư vấp ngã xuống đất và đột nhiên thấy có dấu hiệu sinh non.

Tĩnh Thư sợ hãi khóc lớn, Lệ tiệp dư được đưa vào tẩm điện bên cạnh, Thái y vội vã tới xem, nhưng cuối cùng đứa trẻ trong bụng Lệ tiệp dư không giữ được.

Mọi người hoảng loạn chạy tán loạn.

Hoàng thượng nổi giận kéo tới. Ta tự biết mình không thể thoái thác trách nhiệm, chỉ mong rằng Hoàng thượng sẽ không trách Tĩnh Thư vì con bé còn nhỏ, chưa biết gì.

Lệ tiệp dư vẫn còn mê man, Hoàng thượng đau lòng không giấu được, ta ngồi một bên, lòng ngập tràn áy náy nhưng cũng không thể làm gì. Tĩnh Thư biết mình sai, không dám nghịch ngợm, ngoan ngoãn để ma ma dỗ đi ngủ.

Thái y lại đến xem mạch, nói rằng Lệ tiệp dư không còn nguy hiểm, chỉ cần tẩm bổ cẩn thận, sau này vẫn có thể sinh con.

Hoàng thượng lúc này mới thở phào, nhưng vẫn không cho ta vẻ mặt tốt, ngài cẩn thận đắp chăn cho Lệ tiệp dư rồi ra hiệu cho ta cùng ngài ra ngoài nói chuyện.

“Chuyện hôm nay đúng là sơ sót của thần thiếp, thần thiếp không trông nom Tĩnh Thư cẩn thận, cũng không sắp xếp đủ người ở Phụng Nghi Cung, mới để Lệ tiệp dư mất con. Nếu trách phạt, thì là lỗi của thần thiếp, chỉ mong Hoàng thượng đừng trách Tĩnh Thư, con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện…”

“Đương nhiên là lỗi của nàng!” Hoàng thượng tức giận đến mức ném nắp chén trà, âm thanh trong trẻo vang lên trên bàn. 

Trong Phụng Nghi Cung mọi người im thin thít, Hoàng thượng ngừng một lát rồi nói: “Khi Thuận phi mang thai Tĩnh Thư, nàng cẩn thận trăm bề, chăm sóc chu đáo, sợ Thuận phi tổn thương dù chỉ là một sợi tóc. Nếu nàng để tâm đến Lệ Nhi một nửa như với Thuận phi, hôm nay đã không xảy ra chuyện này!”

“Đúng là lỗi của thần thiếp,” ta cúi đầu, chấp nhận lời trách mắng của Hoàng thượng.

Hoàng thượng nhắm mắt, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nàng dọn dẹp lại cung Vĩnh Ninh đi, trẫm sẽ phong Lệ Nhi làm tần.”

Ta ngẩng đầu lên: “Hoàng thượng!”

Thuận phi mới mất chưa đầy một năm, trong cung còn nhiều cung điện trống, nay người cũ vừa đi, người mới đã vội vã dọn vào, Hoàng thượng làm vậy chẳng qua chỉ khiến ta cảm thấy lạnh lòng, ngoài ra còn có ý gì nữa?

“Chuyện Tĩnh Thư, nàng tự liệu mà xử lý,” Hoàng thượng đứng dậy, “Trẫm sẽ phong tỏa tin tức, hôm nay Lệ Nhi là tự mình vấp ngã.”

May mắn là Hoàng thượng vẫn còn chút thương xót cho Tĩnh Thư.

Mẫu phi Tĩnh Thư mất sớm, dù được ta nuôi dưỡng nhưng làm sao so được với tình cảm mẫu tử ruột thịt. 

Nay Hoàng thượng chủ động gánh vác tội trạng thay cho Tĩnh Thư, cũng tránh được việc sau này có người đem chuyện này ra để hãm hại con bé.

Ta không còn cách nào khác, ngoài Hoàng thượng ra, chẳng ai có thể bảo vệ Tĩnh Thư khỏi tội danh này. Chủ nhân của cung Vĩnh Ninh đã qua đời, Vĩnh Ninh cũng không còn là Vĩnh Ninh của ngày xưa nữa.

Hoàng thượng cũng chê cung Vĩnh Ninh không may mắn, bèn ra lệnh cho Khâm Thiên Giám xem lại phong thủy, rồi đổi thành cung Vĩnh Thọ.

Ta dẫn người đến cung Vĩnh Thọ.

Mọi cây cỏ, đồ vật trong cung Vĩnh Ninh ngày xưa đều được ta thu dọn sạch sẽ.

Túi phúc nhiều con treo ở chân giường, túi thơm trừ tà trên xà nhà, khung thêu Thuận phi thường dùng, còn cả chiếc áo nhỏ nàng đã làm được một nửa cho Tĩnh Thư, ta đều cẩn thận thu gom lại, cất vào kho. 

Thuận phi vốn ưa sạch sẽ, nếu biết ta đem đồ của nàng ấy cho người khác dùng, chắc chắn nàng ấy sẽ giận ta.

Ta dặn dò cung nhân thu dọn cẩn thận, sau này nếu Tĩnh Thư có hỏi về mẫu phi con bé m, ta cũng có cái để mà đưa cho con bé xem.

Mẫu phi của con bé, đã rất vui mừng khi con bé ra đời.

22

Mối quan hệ giữa ta và Hoàng thượng ngày càng xa cách, khiến không khí trong hậu cung cũng trở nên căng thẳng hơn. 

Đúng vào ngày mùng một, ta đi thỉnh an Thái hậu như thường lệ, vừa mới nói vài câu với Thái hậu thì có cung nhân tới báo rằng Hoàng thượng đã đến.

Thái hậu không dành cho Hoàng thượng một chút sắc mặt tốt đẹp nào.

Hoàng thượng ngồi dưới tay Thái hậu, còn ta đứng bên cạnh, tự biết mình phải giữ chừng mực. Thái hậu không ngẩng đầu lên, chỉ hờ hững nói:

“Hoàng thượng hôm nay có thời gian đến đây à?”

“Con dạo này bận chính sự, quả thực đã sơ sót việc thỉnh an mẫu hậu, đó là lỗi của con, con xin nhận tội với mẫu hậu.” Miệng Hoàng thượng nói lời nhận tội, nhưng cơ thể thì rất thành thật, vẫn ngồi yên bất động, không nhúc nhích.

“Ngươi là Hoàng đế, ngươi bận,” Thái hậu nói chậm rãi, “Nhưng ngươi bận việc triều chính, lại bỏ bê hậu cung, khiến các phi tần oán thán, ngươi lại chẳng bận tâm chút nào. Ngươi cũng nên nhớ tới sự vất vả của Hoàng hậu.”

“Năm nay cung có người mới vào, Hoàng hậu bận bịu sắp xếp mọi thứ. Lệ tiệp dư đã vào cung được ba năm, cũng không còn là người mới, Hoàng hậu phải lo toan nhiều thứ, khó có thể chu toàn mọi việc, điều này cũng là dễ hiểu. Ngươi không thể đòi hỏi Hoàng hậu làm mọi việc đều phải tự tay.”

“Nhiều năm qua, Hoàng hậu đã gánh vác trung cung, quản lý hậu cung, chăm lo cho các phi tần, dạy dỗ mệnh phụ, hết lòng tận tụy, tự tay lo liệu mọi thứ. Ngươi dù có quên đi công lao của Hoàng hậu, thì ít nhất cũng phải nhớ tới sự vất vả của nàng.”

Hoàng thượng ho khan vài tiếng, lúc này mới nhìn ta một cái, rồi nói:

“Con hiểu rồi.”

“Ngươi đi đi,” Thái hậu lắc đầu, “Ai gia già rồi, cũng chẳng quản nổi ngươi nữa.”

Hoàng thượng vô cùng sủng ái Lệ tiệp dư, Thái hậu từ lâu đã có lời phàn nàn, nay Hoàng thượng lại kiên quyết tấn phong Lệ tiệp dư thành Lệ tần, khiến Thái hậu càng thêm mệt mỏi. 

Thái hậu muốn nói gì đó, nhưng thấy Hoàng thượng không muốn nghe, đành thở dài, tự cho rằng mình đã không còn đủ sức quản nữa.

Hoàng thượng nói thêm vài câu khách sáo rồi rời đi.

Ta đỡ Thái hậu vào nội điện.

“Ai gia già rồi,” Thái hậu ngồi xuống, thở dài, “Mấy năm gần đây, ai gia cảm thấy sức khỏe mình càng ngày càng kém, nay không thể quản nổi Hoàng đế nữa rồi.”

“Mẫu hậu đâu đã già,” ta nhẹ nhàng đấm vai cho Thái hậu, “Chẳng qua mẫu hậu lo nghĩ nhiều quá, nếu Hoàng thượng đã có định đoạt của mình, mẫu hậu cũng nên bớt lo lắng, giữ gìn sức khỏe.”

“Ai gia cũng chẳng thể lo lắng được bao lâu nữa.”

“Mẫu hậu là Hoàng hậu,” Thái hậu đột nhiên mở mắt, “Không chỉ phải quan tâm tới phi tần, mà còn phải để ý tới Hoàng thượng nữa.”

Ta không dám đối diện với ánh mắt hiểu rõ mọi chuyện của Thái hậu, chỉ cúi đầu đáp lại. Thái hậu mệt mỏi, để ta quay về.

23

Lệ tần hiện vẫn ở tại tiểu điện của ta, nhưng do vừa mất con, những ngày này nàng ta luôn mệt mỏi, lại thường xuyên được Hoàng thượng tới thăm, nên chẳng có thời gian nói chuyện với ta. 

Trước đó ta đã tới thăm nàng, cũng thay mặt Tĩnh Thư xin lỗi nàng, nàng nói không sao, chỉ trách Tĩnh Thư còn nhỏ, vô tình gây ra chuyện, rồi khuyên ta cũng đừng bận lòng.

Lệ tần sảy thai, khiến thai của Tề tài nhân trở nên càng quý giá hơn. Ta không thể không tập trung bảo vệ Tề tài nhân, mong nàng thuận lợi sinh hạ đứa bé.

Một đêm nọ, Tề tài nhân đột ngột tới cầu kiến ta ở chính điện. Ta cho nàng vào, thấy nàng muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn ngào không dám nói, chưa kịp mở miệng đã rơi nước mắt.

“Lệ tần làm sao vậy?” Ta đã gỡ bỏ trang điểm, tóc xõa, mặc y phục thường, đang ngồi trên giường đọc sách. 

Nàng mặc rất mỏng manh, lại đang ở trong tháng, ta đành kéo nàng lên giường, rồi bảo Văn Hạnh lấy chăn đắp cho nàng. “Có chuyện gì, cứ nói cho bản cung, nàng vẫn còn trong tháng, đừng khóc nữa, kẻo hại mắt.”

“Cầu xin nương nương cứu giúp thần thiếp.” “Lệ tần vẫn chưa dừng khóc, giọng nói nghẹn ngào, “Thần thiếp sợ rằng sẽ bị người hãm hại trong cung mà không hay biết.”

Hóa ra, hôm Lệ tần tới dự tiệc thưởng cúc, nàng đi giày thêu lụa màu xanh thêu hoa mai, vì có thai nên nàng rất cẩn thận khi đi lại, không dám tới chỗ đông người. Sau khi ngã và tỉnh dậy, giày của nàng đã bị thay thế.

Nhà nàng làm nghề vải vóc, dù đôi giày trông giống hệt giày thêu của nàng, nhưng nàng chỉ cần sờ là biết ngay không phải đôi nàng thường mang. Dù nhận ra, nàng cũng không dám lên tiếng. Tuy rằng nàng rất được sủng ái, nhưng hậu cung hiểm ác, nàng phải sống cẩn thận, dè chừng từng bước.

Nàng không dám kể với Hoàng thượng.

Bởi vì Hoàng thượng thích sự ngây thơ, trong sáng của nàng. Hoàng thượng thích vẻ yếu đuối, đáng thương của nàng, thích nàng chỉ một lòng hướng về ngài, thích nàng không mưu cầu danh lợi, không mong giàu sang, chỉ đơn thuần thích Hoàng thượng.

Ta hiểu, và Lệ tần cũng hiểu điều đó. Nàng thông minh hơn những gì nàng thể hiện.

Nên nàng không thể tranh giành. Nếu nàng tranh giành, sủng ái sẽ không còn, và không có gia thế chống lưng, nàng cũng sẽ không còn gì.

Ba năm qua, nàng đã trở thành cái gai trong mắt nhiều người. Chỉ cần có ai đó nhúng tay vào, nàng sẽ mất mạng.

“Thần thiếp vào cung, tất cả là kế hoạch của phụ thân.” Lệ tần lau nước mắt, từ tốn kể lại.

Nàng vốn là con gái nhà thương nhân, phụ thân nàng từ hai bàn tay trắng làm nên sự nghiệp lớn, nhưng vì chán ghét mẫu thân của nàng, đã để nàng sống khổ sở dưới áp bức của thiếp thất. 

Khi mẫu thân nàng qua đời, chỉ còn lại nàng và đệ đệ nhỏ. Phụ thân nàng muốn dùng nàng để đổi lấy một tương lai tốt hơn. 

Sau khi tình cờ gặp Hoàng thượng vi hành, ông ta ép buộc nàng đi gặp gỡ, dùng đệ đệ để uy hiếp nàng. Cuối cùng, nàng không còn lựa chọn, nhưng thật không ngờ Hoàng thượng lại trúng ý nàng.

Sau sự việc ám sát, nàng quyết định lấy thân mình đỡ nhát kiếm cho Hoàng thượng, từ đó được Hoàng thượng cảm động và mang về cung. Phụ thân nàng thì vui mừng, nhưng cũng lo lắng cho thân phận của nàng, bèn đưa đệ đệ nàng đi học để tránh tai họa.

Giờ đây, nàng đứng trước ngõ cụt. Nàng biết rõ mình không còn lối thoát, càng bước tiếp càng tiến nhanh tới kết cục chết chóc. Dù vẫn là người được Hoàng thượng sủng ái, nhưng nàng hiểu sự sủng ái ấy đang dần tàn lụi.

Ta ngạc nhiên trước lời thú nhận của nàng, giờ đây ta hoàn toàn có thể hạ bệ nàng dễ dàng. 

Chính nàng đã trao con dao cho ta, sẵn sàng đón nhận cái chết. Ta chưa vội đáp lại, suy tính một lúc, rồi mới mở lời:

“Người bên cạnh nàng có ai đáng tin không?”

“Lễ nghi mama do nương nương ban thưởng, đại cung nữ bên cạnh thiếp là do Thục phi ban tặng, còn tổng quản thái giám là người của Hoàng thượng.”

Ta gật đầu, dùng ngón tay gõ nhẹ lên mép chén trà, “Đã tìm thấy đôi giày chưa?”

“Người kia tham lam vì chất vải của đôi giày, cất nó trong phòng mình.”

“Nếu đó là cung nữ không tận tâm,” ta thổi nguội chén trà, “Năm nay tuyển tú, nàng tự mình đi chọn người đi.”

“Thần thiếp tạ ơn nương nương.”

“Sau này có rảnh, cứ đến Phụng Nghi Cung ngồi chơi.”

“Dạ.”

Lệ tần rời đi, Văn Hạnh vào thu dọn chăn gối, nhưng lại phát hiện ra một món trang sức. Nàng tái mặt, đưa cho ta.

Đó là chiếc trâm bạch ngọc mà ta đánh rơi đêm Trung thu sau khi gặp lại biểu ca. Ta đã cho người tìm kiếm nhiều lần, còn lo rằng huynh ấy đã lấy trộm, nhưng không dám nói ra. Không tìm được, ta đành bỏ qua.

Dù cung nữ trong tiểu hoa viên đều bị ta tìm cách cho ra khỏi cung, nhưng lòng ta vẫn không thể yên.

“Nương nương…” Mặt Văn Hạnh trắng bệch, “Nô tỳ thật đáng chết…”

“Không sao,” ta đã hiểu rõ, “Nàng ta rất thông minh.”

“Vả lại, nàng ta cũng không yêu Hoàng thượng.”