Trưởng công chúa mỉm cười chúc ta, mong một ngày nào đó có thể mở rộng y quán khắp thiên hạ.
Vệ Tầm xin rời kinh để đến nơi khác nhậm chức.
Lần này đi, không biết đến khi nào mới có thể quay lại kinh thành.
Trước khi đi, hắn ta gõ cửa y quán, muốn gặp ta một lần cuối.
Ta không mở cửa, cách cánh cửa từ biệt hắn ta.
“Hôm đó ở công đường, cảm tạ ngươi đã giúp đỡ ta.”
Giọng Vệ Tầm mang theo nỗi cay đắng, xen lẫn hơi thở đè nén.
Hắn ta gợi lại những chuyện đã qua của năm năm trước.
Ta nhắm mắt lại.
“Những gì đã qua, hãy coi như đã chết ngày hôm qua, những chuyện đó ta đã quên rồi, Vệ công tử cũng nên quên đi.”
Tiếng ngoài cửa dần dần lặng mất.
Khi ta mở cửa, dưới mái hiên lặng lẽ treo một quyển y thư.
Đó là quyển sách năm nào bị xé nát trong đêm tuyết lớn.
Ai đó đã cẩn thận hong khô từng mảnh và tỉ mỉ dán lại.
Nhưng chữ trên đó đã nhòe, những vết rách cũng không thể nào lành lặn như trước.
Trang đầu là tên mẫu thân ta – Thẩm Phù.
Còn bây giờ, ta là Thẩm Chi.
Trận mưa cuối cùng của mùa xuân đã qua.
Ta sửa sang lại mộ cho mẫu thân.
Vệ Chiếu Dạ được hoàng thượng yêu quý, lưu lại kinh thành làm thống lĩnh.
Vệ Chiếu Dạ quỳ trước mộ, thay ta đốt giấy.
Ta nhìn lên tên trên bia mộ, nước mắt làm nhòe đôi mắt.
“Mẫu thân, người thấy rồi chứ… có thể yên lòng mà đi.”
Một con bướm xuân vỗ cánh bay lên, nhẹ nhàng chạm vào những giọt nước mắt trên mặt ta.
Như có ai đó dịu dàng lau đi.
Bướm lại bay vòng vòng, rồi đậu lên đầu ngón tay của Vệ Chiếu Dạ.
Tựa như nhẹ nhàng ôm lấy Vệ Chiếu Dạ một chút.
Ta không kìm được, mỉm cười nhìn hắn.
Cuộc đời ngắn ngủi như con ngựa chạy qua khe, lửa lóe lên trong đá, và giấc mộng giữa cõi đời.
Năm đó, ta đã leo lên ba nghìn bậc thang, đến ngôi chùa ở Tây Giao.
Chuông gió nơi mái hiên ngân lên trong làn gió chiều, từng tiếng nhắc nhở về duyên khởi và duyên diệt.
Ta quỳ trên đệm bồ đề cầu nguyện.
Nguyện thứ nhất, báo thù cho mẫu thân.
Nguyện thứ hai, cầu người ý hợp trăm năm.
Nguyện thứ ba, cầu cho thiên hạ thái bình, sông trong biển yên.
Bỗng một cơn gió lướt qua.
Lọn tóc bên trán khẽ tung bay, ta nghe thấy, sau tượng Phật có ai đó thì thầm.
“Điều nàng cầu thành sự thật, chính là tâm nguyện của ta.”
Hỏi vì sao Bồ Tát lại quay lưng, có lẽ chỉ vì thế nhân chẳng chịu quay đầu.
Chỉ là tình cờ.
Tất cả lối rẽ đều dẫn chúng ta đến với nhau.
Phụ lục
Mùa đông năm thứ năm sau khi định thân, gió lạnh thổi vào rèm làm ngọn lửa trong lò thêm phần rực rỡ.
Nghe nói Vệ Tầm ba tuổi đã biết làm thơ, là tài tử nổi tiếng khắp kinh thành.
Vì vậy trong lòng Vệ Chiếu Dạ không tránh khỏi cảm giác bất bình.
Thế là hắn bực bội ngồi lì trong thư phòng cả đêm học làm thơ.
Ngày hôm sau khi Thẩm Chi đến, hắn đã gục xuống bàn ngủ mất.
Dưới tay hắn là một trang giấy.
Trên đó là bài thơ tuyệt tác “Vịnh Tầm”:
“Tầm, Tầm, Tầm.
Muốn cướp thê tử ta.
Nhìn ta tung một chưởng.
Một chưởng làm ngươi bay hai trăm dặm.”
End