Lúc ra khỏi phủ trưởng công chúa thì trời đã muộn.
Hai năm ở Bắc Yên, ta chưa từng dám quên mối hận với Kiều gia.
Lời định nói ra, lại không biết phải mở lời với Vệ Chiếu Dạ thế nào.
Đêm nay rất lạnh, ở đầu hẻm lại có người cầm đèn dầu chờ ta.
Trên hàng mi của Vệ Chiếu Dạ đã kết thành sương.
Ta và Vệ Chiếu Dạ sóng vai bước về nhà, trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng nói ra.
“Ta phải về kinh thành làm một việc.”
Hắn im lặng một lúc lâu, rồi cẩn thận thắt lại sợi dây áo choàng của ta.
Ta lén nhìn hắn, lại bất ngờ bắt gặp đôi mắt cười ấy.
“Ta cũng sẽ theo bảo vệ trưởng công chúa về kinh.
“Ta đoán nàng sẽ có ngày phải trở về, nên đã sớm xin phép trước.”
Ta lập tức hiểu ra, xông tới đánh hắn.
“Giỏi lắm, ngươi giấu ta kỹ thật.”
Hắn thuận tay nắm lấy nắm đấm của ta trong lòng bàn tay.
“Ta sẽ không ngăn cản bất kỳ quyết định nào của nàng, có những việc chỉ khi tự tay nàng làm, mới có thể tháo gỡ khúc mắc trong lòng. Ta chỉ muốn nói rằng, bất kể khi nào nàng quay đầu lại, ta luôn ở phía sau nàng. Vậy nên, nàng cứ việc dũng cảm mà làm.”
Ta tựa má vào ngực hắn.
Qua lớp y phục, nơi đó gần tim có một vết sẹo.
Đó là từ trận chiến khi hắn mười chín tuổi, một mình đột nhập vào trướng chính, bắt giặc phải bắt vua trước tiên.
Vệ Chiếu Dạ bị một nhát chém vào ngực, suýt chút nữa mất mạng.
Hai năm trước, hắn quét sạch nội gián Bắc Địch trong thành, để cứu binh sĩ mà bị thương ở chân.
Hắn là ái tướng của Trấn Viễn tướng quân, là người bảo vệ quốc gia.
Bây giờ, hắn vẫn là hắn.
Vệ Chiếu Dạ đặt tay ta lên môi, nhẹ nhàng hôn hai cái.
“Đừng lo cho ta, không sao đâu, được không?”
16
Cuối xuân, đoàn nghi trượng của trưởng công chúa trở về kinh thành.
Ta đi thăm mộ của mẫu thân.
Hai năm qua dù đã chi tiền nhờ người chăm sóc, cuối cùng vẫn không yên tâm.
Ai ngờ lại thấy người của Kiều gia đang đào xới trên mộ của mẫu thân.
Đích mẫu cùng Kiều Uyên đứng xa xa.
Lâu ngày không gặp, họ nhất thời không nhận ra ta, đứng bên cạnh trò chuyện.
Lưu thị trách móc, gõ vào đầu Kiều Uyên.
“Nơi xui xẻo thế này, con nhất định phải đi theo làm gì.”
Kiều Uyên le lưỡi, vẻ mặt hết sức ngây thơ.
“Cha hai năm nay oán trách con mãi không chiếm được lòng Vệ công tử, rất thất vọng về con. Đã vậy, đạo sĩ cũng nói mộ phần của kẻ tiện nhân này đầy oán khí, sẽ ảnh hưởng đến đường quan lộ của cha, con đương nhiên phải ra tay.”
Nói đến đây, nàng ta lại đắc ý cười.
“Ai bảo mấy năm nay con tiện nhân đó luôn đè đầu con, trước kia chẳng qua chỉ là con chó tranh ăn dưới chân con. Hôm nay, đúng lúc đào mộ mẫu thân nó, giải cơn giận trong lòng con.”
Cơn giận dữ tột cùng khiến ta gần như mất đi lý trí.
Từ nhỏ ta rất ít khi khóc, vì khóc sẽ khiến mẫu thân ta buồn.
Lớn lên mẫu thân không còn, ta lại càng không rơi nước mắt.
Dù bị Kiều Uyên đánh đến bầm dập, ta cũng không hé một tiếng, chỉ cắn chặt đến khi khiến nàng chảy máu.
Lúc này toàn thân ta run rẩy, mặt lạnh ngắt.
Đưa tay chạm vào, không ngờ lại là nước mắt.
Ta nghe thấy tiếng răng mình nghiến ken két, gần như không chịu đựng nổi mà xông tới, tát mạnh vào mặt Kiều Uyên.
Nàng ta ngã nhào xuống vũng bùn, gào thét điên cuồng.
Ta dùng hết sức, giẫm mạnh lên gương mặt ghê tởm đó, dẫm xuống bùn lầy trước mộ mẫu thân.
“Mẫu thân, người xem, như thế này cũng coi như nàng ta cúi đầu trước người, phải không?”
Lưu thị hoảng hốt kêu gọi đám hạ nhân đang bận rộn ở đằng xa.
“Các ngươi chết cả rồi sao! Mau bắt nàng ta lại cho ta!”
Ta buông Kiều Uyên ra, lại tát mạnh vào gương mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của Lưu thị.
Bao năm tự xưng là quý nữ kinh thành, chẳng biết xách đồ hay gánh vác.
Tự nhiên chẳng địch nổi sức của ta.
Lưu thị mặt mày sưng đỏ, bị ta tát ngã xuống đất.
Tóc tai rối bù, trâm ngọc châu ngọc rơi vãi đầy đất.
Thấy ta đến một mình, bà ta nhếch một nụ cười đầy khinh bỉ và ác ý.
“Mẫu thân ngươi đã chết rồi, sống lại sao được.”
Người đàn bà này ta đã sớm hiểu rõ sự độc ác của bà ta.
Đám tay chân vội xông lên muốn động thủ với ta.
Nhưng chưa kịp chạm vào, người đứng đầu đã bị một mũi tên từ xa bắn xuyên qua bàn tay.
Đó là mũi tên đuôi đỏ, đến từ Bắc Yên.
Những người còn lại định xông tới, lại bị những viên đá bay tới đánh cho máu chảy đầu.
Bọn họ ngã lăn ra đất, rên rỉ kêu lên.
“Ai đó, là người hay là ma!”
Nụ cười trên mặt Lưu thị từ từ biến mất.
Kiều Uyên từ dưới vũng bùn lảo đảo xông về phía ta, bị ta túm cổ lại, lại tát mạnh xuống bùn.
Chiêu thức Vệ Chiếu Dạ đã dạy ta, quả nhiên rất hữu dụng.
Dù chân ta không tiện, nhưng cũng đủ đối phó với cặp mẹ con này.
Ta nhìn vẻ mặt sợ hãi của Lưu thị, cười lạnh.
Cúi người xuống, từng từ từng chữ nói vào tai bà ta.
Bắt chước giọng điệu của bà ta lúc trước, cẩn thận nói rõ ràng.
“Phu quân ngươi, con gái ngươi, và cả ngươi nữa, sắp chết cả rồi.”
17
Lưu thị mẹ con đầu đầy máu chạy trốn về Kiều gia.
Với chuyện xảy ra hôm nay, trước khi hiểu rõ thân thế của ta, Kiều Lệ nhất định sẽ thận trọng theo dõi, không dám làm gì thêm với mộ mẫu thân ta.
Gió thổi qua, đám cỏ dại xào xạc đung đưa.
Ta ôm tấm bia mộ vào lòng, từng chút từng chút chạm vào những nét khắc, hoàn toàn không nhận ra ngón tay mình đã bị vết sứt sắc nhọn cứa vào chảy máu.
Một vòng tay ấm áp từ phía sau ôm lấy ta.
Vệ Chiếu Dạ tựa vai ta vào ngực hắn.
“A Chi, muốn khóc thì cứ khóc ra đi.”
Nước mắt tuôn trào như sóng lũ, làm ướt áo hắn, không biết bao lâu, ta mới buông hắn ra.
Sau lưng vang lên tiếng ngựa hí.
Vệ Tầm loạng choạng nhảy xuống ngựa, bàn tay trong tay áo hắn run rẩy.
Hắn ta gọi ta, giọng đầy chua xót.
“Ta đến muộn rồi.”
Ta lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nói rõ cho hắn ta hiểu.
“Ngươi biết tại sao ta có thể chữa khỏi chân của Vệ Chiếu Dạ, mà không thể chữa khỏi chân của mình không?
“Năm đó ta vì cứu ngươi mà bị thương, đáng lẽ có thể chữa lành, nhưng sau đó sốt cao mê man, Lưu thị nhốt ta trong phòng, chỉ mong ta chết đi để con gái bà ta gả cho ngươi. Sau đó, Kiều Lệ lo rằng gương mặt ta sẽ không thể dùng được nữa, mới cho người mời thầy thuốc đến, chậm trễ những ngày ấy, cuối cùng khiến ta thành tàn phế.
“Còn ngươi, chỉ vì một lời của người khác mà vội phán xét, cho rằng ta dùng thủ đoạn không ra gì. Vệ Tầm, ngươi quá kiêu ngạo.”
Hắn ta ngẩn ngơ nhìn ta.
Trong mắt dường như lấp lánh nước mắt.
“Xin lỗi, A Chi, ta nợ nàng quá nhiều, chỉ mong có thể dùng phần đời còn lại để bù đắp. Huống hồ, chúng ta vốn nên là phu thê…”
Ta đưa tay nắm lấy tay Vệ Chiếu Dạ.
Ở Bắc Yên, vì chữa trị cho chân ta, Chiếu Dạ đã leo lên núi tuyết ngàn năm không tan, suýt bị đóng băng trong gió tuyết.
Khi người ta tìm thấy, ngực hắn còn ôm một cây tuyết linh chi.
Nhưng đời người, nào có chuyện gì cũng viên mãn.
Thứ thuốc hắn liều mạng tìm được chỉ có thể xoa dịu, không thể chữa lành bệnh tật của chân ta.
Vô số những việc nhỏ nhặt tinh tế.
Đã lấp đầy trái tim trống trải của ta.
Vệ Chiếu Dạ là người trong lòng có mười phần, nhưng miệng chỉ chịu nói ba phần.
Ta nắm chặt bàn tay ấm áp của hắn.
“Không cần đâu, giờ đây ta đã có người trong lòng rồi.”
Mặt Vệ Tầm trắng bệch, ôm ngực lùi lại hai bước.
Không còn giữ được phong độ của công tử quyền quý, lời lẽ tuôn ra không kiềm chế.
“A Chi, nàng thà theo một kẻ bị đuổi khỏi Vệ gia, cũng không muốn cùng ta sao?”
Ta lạnh lùng, trong mắt đầy vẻ nghiêm khắc.
“Hai năm trước ta đã nói với ngươi, ta chưa bao giờ xem trọng gia thế xuất thân.”
Vệ Chiếu Dạ vẫn ngoan ngoãn để ta nắm tay, không chen vào cuộc đối thoại giữa ta và Vệ Tầm.
Nhưng giờ Vệ Chiếu Dạ cũng không nhịn được, giọng lạnh lùng cất lên.
“Lần đầu gặp mặt, người che ô cho nàng là ngươi, nhưng người ném đá lại là ta.”
“Ngươi không bảo vệ được nàng, vậy thì ta sẽ làm.”
Giờ đây hắn không còn là kẻ nô bộc thấp hèn phải sống dưới quyền người khác.
Gió cuốn tung tà áo đen như màu lông quạ của hắn.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo như tuyết đêm, khí thế uy nghi bức người.
Vệ Tầm đau đớn ôm ngực, uất hận nói.
“Nếu không phải ta nhất thời hồ đồ, ngươi làm sao có thể thừa cơ mà vào?”
Vệ Chiếu Dạ cười lạnh, đầy vẻ chế giễu.
“Vệ công tử, ta phải cảm ơn ngươi nhiều lắm, cảm ơn ngươi có mắt không tròng.”
18
Vài ngày sau, tại yến tiệc đón gió của trưởng công chúa, ta lại gặp các quý nữ.
Một quý nữ thân thiết với Kiều Uyên cười khẩy nói.
“Có người hai năm không gặp, chắc hẳn là vì cảm thấy mình mất mặt, không dám gặp ai nữa rồi.”
“Nếu là ta, ta sẽ chẳng bao giờ muốn lộ mặt nữa.”
Đôi mắt Kiều Uyên ánh lên niềm hân hoan từ sau lớp mạng che.
Ta vẫn bất động, như gió thoảng bên tai.
Thấy ta không phản ứng, họ lại hứng thú bàn chuyện khác.
“Các ngươi đã gặp vị Vệ tiểu phó tướng mới đến gần đây chưa?”
Hôm đó, khi trưởng công chúa về kinh, hoàng đế ra ngoài thành đón tiếp.
Bách tính đứng xa xa chiêm ngưỡng, chỉ thấy vị tiểu phó tướng đi đầu trong bộ giáp bạc áo bào trắng, khí chất vô song.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã bắt đầu dò hỏi vị tiểu tướng quân này là ai.
Nghe đến đây, các quý nữ mắt ai nấy đều lấp lánh vẻ e ấp của thiếu nữ.
“Tất nhiên là hôm ấy đã thấy, không ngờ lại trẻ tuổi uy dũng như vậy, vượt trội vô số nam tử kinh thành.”
“Còn trẻ mà đã làm phó tướng, thật không tầm thường.”
Họ ríu rít bàn tán.
Kiều Uyên thấy vậy không còn tâm trạng ngồi yên.
“Hiện tại thật là nhạt nhẽo, biểu tỷ hãy múa một khúc góp vui, được không?”
Ta khẽ nâng mắt, lạnh lùng nhìn nàng ta.
Nàng ta kêu lên một tiếng, đưa tay che miệng.
“Quên mất biểu tỷ bị què chân, hay là thay vào đó, đàn một khúc, được chứ?”
Lại là màn kịch quen thuộc ấy.
Nàng ta dường như không bao giờ thấy chán.
Ta đứng dậy, giật mạnh chiếc mạng che mặt của nàng ta.
Bình thản nở nụ cười.
“Không.”