Vệ Chiếu Dạ cười, rất hài lòng với sự hiểu ý của ta.
Thường ngày ta khám bệnh ở tiền viện, hắn liền kê một chiếc ghế nằm ở phía sau theo dõi.
Vệ Chiếu Dạ Còn thường nhảy một chân, dọn dẹp trong phòng sạch sẽ, rồi ra sân sau trở thuốc phơi khô.
Thỉnh thoảng vài binh sĩ rảnh rỗi đến thăm hắn.
Mọi người kể chuyện trong quân doanh, cùng nhau cười đùa vui vẻ.
Ta thấy Vệ Chiếu Dạ cầm chén rượu, hàng mi rũ xuống, cuối cùng có chút cô đơn.
Vì vậy hôm sau khi thay thuốc cho chân hắn, ta không nhịn được mở miệng khuyên nhủ.
“Ngươi chưa từng nghe sao, gió tuyết đè ta hai ba năm…”
Hắn trêu chọc, khẽ đung đưa chân.
“Cộng lại là năm năm?”
Ta nghẹn lại một chút, nhớ đến lần đầu gặp hắn bắt chuyện, hóa ra là người không hiểu văn chương.
Vì thế ta đặt đồ trong tay xuống, đứng dậy muốn đi.
Hắn liền kêu lên một tiếng “ái chà”, giả vờ đè lên chân, túm lấy tay áo ta không buông.
“Kiều tiểu y nữ, làm ơn, chân ta đau…”
Lời vừa thốt ra, ta không nhịn được bật cười.
“Đừng giả vờ nữa.”
Quay đi lại thấy tai hắn đỏ bừng.
Bỗng dưng lòng bàn tay ta bị nhét vào một hộp khảm trai, làm rất tinh xảo.
Vệ Chiếu Dạ dùng ánh mắt khuyến khích ta mở ra.
Bên trong là một cây trâm ngọc trắng khảm châu, chất lượng tốt vô cùng.
Loại trâm này còn đẹp hơn tất cả những trâm vòng mà Kiều Uyên đã đeo suốt năm năm qua.
Ta xúc động vô vàn, nhưng đưa trả hộp lại cho hắn.
“Trước kia, ta từng có một hôn ước, đợi người đó năm năm.”
“Sau đó thấy đối phương chê bai ta, liền từ hôn.”
Vệ Chiếu Dạ tựa vào mép giường, ánh nắng rạng rỡ, giữa đôi mày cũng sáng bừng.
Hắn mỉm cười, vẻ mặt chẳng có chút ngạc nhiên nào.
“Thì có sao đâu?”
Ta ngẩn người một lúc.
Vệ Chiếu Dạ nhét lại cây trâm vào lòng bàn tay ta.
“Người khác nói gì, đó là việc của họ. Nàng chưa từng từ bỏ hành y, những người nàng cứu đều chưa bao giờ xem thường nàng, ai cũng biết Kiều Chi là tiểu nữ y giỏi nhất Yên quốc. Chỉ là từ hôn một lần thôi mà, tính là gì? Chỉ cần không thẹn với lòng, hành vi chính trực.”
Mắt ta hơi cay cay.
“Đây không giống lời ngươi sẽ nói.”
Vệ Chiếu Dạ nghiêng đầu như hồ ly, cười đầy vẻ gian xảo.
“Vậy lời ta nên nói là gì?”
Vệ Chiếu Dạ giơ tay chỉ vào hư không, nhướng mày mà mắng.
“Người đâu, đem kẻ đầu óc ngu si, vô liêm sỉ, mắt không biết tốt xấu của A Chi đến đây! Bản phó tướng phải đập nát đầu hắn!”
Ta bị hắn chọc cười.
Mắt Vệ Chiếu Dạ Cũng cong thành vầng trăng.
“Cười nhiều một chút, được không?”
Cây trâm trong lòng bàn tay có chút nóng lên.
Người này rõ ràng là sát tinh từ trong núi xương biển máu mà bước ra, nhưng trước mặt ta lại như thanh kiếm đã tra vào vỏ.
Tại sao lại chưa từng khiến ta cảm thấy nguy hiểm?
Vệ Chiếu Dạ như một đốm lửa.
Sưởi ấm ta đến mức hơi rịn mồ hôi.
10
Nửa năm đã trôi qua từ khi Kiều Chi rời đi.
Vệ Tầm cảm thấy mình như sống trong một vũng nước chết.
Không còn ai mang bát cháo tự tay nấu đến phủ khi hắn ta say rượu.
Cũng không còn ai chân bước không thuận, nhưng vẫn leo lên ba nghìn bậc thang, chỉ để cầu nguyện bình an cho hắn ta.
Càng không còn ai vì một câu hắn ta nhức đầu mà thức đến đỏ cả mắt, thêu cho hắn ta một chiếc khăn buộc đầu.
Bạn cũ ngày xưa của hắn ta trong yến tiệc đều vui mừng chúc mừng.
“Chúc mừng Vệ huynh, cuối cùng đã thoát khỏi một mối phiền phức.”
Hóa ra trong mắt người khác.
Nàng, lại là phiền phức của hắn sao?
Nghe câu này, hắn ta bỗng ngẩn ngơ.
Thậm chí cả chén rượu đổ ra cũng không hay biết.
Hắn ta nhận ra một cách đáng buồn.
Những việc ấy rõ ràng là một mình Kiều Chi tình nguyện làm.
Nhưng sau khi nàng rời đi, hắn ta lại bắt đầu nhớ nhung.
Hắn ta lại nhớ đến hôm Kiều Chi rời đi, ánh mắt không còn gì ràng buộc với hắn.
Đúng vậy, Kiều Chi, nàng không nợ hắn.
Trong cơn mưa lớn năm đó, hắn ta che chiếc ô, che chở Kiều Chi người đầy bùn đất dưới ô.
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng trong như nước.
Dù nhếch nhác, cũng có thể nhìn ra nàng là một cô nương xinh đẹp.
Đích mẫu nhà nàng là người có thủ đoạn, giữ nề nếp nội viện rất nghiêm, nếu không đã bị Ngự sử buộc tội.
Vệ Tầm thấy Kiều Chi đáng thương, đã răn đe Kiều Lệ vài lời, để ngày tháng của nàng đỡ khổ cực hơn.
Sau đó, trong đêm tuyết ấy.
Nàng xuất hiện như một nữ thần trong núi, cứu hắn khỏi trận tập kích.
Ân cứu mạng trả một ân che ô.
Là hắn lời rồi.
Nhưng khi ấy hắn đã nghĩ gì?
Chỉ vì lời gièm pha của người khác, nói nàng từ nhỏ học y cùng mẫu thân, làm sao có thể bình thường mà què được.
Hắn ta tin rằng nàng cố ý dùng hôn sự để bám lấy hắn ta.
Nhưng sau khi Kiều Chi dứt khoát rời đi.
Vệ Tầm mới nhận ra, hắn ta chẳng hiểu gì về nàng.
Một cô nương có thể cứu hắn ta khỏi truy sát, vốn đã có dũng khí cô độc.
Hắn ta chưa từng hiểu nàng.
Nhưng đã sớm đưa ra phán xét.
Thậm chí hắn ta không biết rằng trong bát thuốc hắn làm đổ có máu của nàng.
Trong lúc không hay biết, hắn ta đã giẫm đạp lên tấm chân tình của Kiều Chi.
Hắn ta cầm lấy chiếc khăn buộc đầu, tỉ mỉ ngửi mùi hương còn lại.
Nhưng nào còn chút hương thơm nào.
Vệ Tầm đầu đau như búa bổ, chỉ mặc một chiếc áo đơn mà đẩy cửa phòng ra.
Tiểu tư thân cận vội vàng tiến tới, đầy vẻ lo sợ.
Hắn ta nghe thấy giọng mình khản đặc hỏi.
“Bên đó sao rồi, có tìm được nàng không?”
Tiểu tư lắc đầu.
“Người của chúng ta gần như lật tung Sở Yên, nhưng không tìm thấy Kiều tiểu thư.”
Ánh trăng chiếu lên gương mặt tái nhợt của Vệ Tầm.
Ngọn nến đã cháy tàn, giống như tro tàn của hôn thư hôm ấy.
Hắn ra chậm rãi nhìn ngọn nến đã tắt, nhìn rất lâu.
Nàng có ổn không?
Có lẽ nàng đang sống rất tốt.
Nhưng hắn ta bỗng thấy nhớ nàng thật nhiều.
Vệ Tầm cuối cùng ngước nhìn ánh trăng, lặng lẽ nghĩ trong lòng.
“Kiều Chi, nàng không ở Sở yên, rốt cuộc nàng đang ở đâu?”
11
Lại một mùa đông nữa.
Chân của Vệ Chiếu Dạ gần như đã khỏi hoàn toàn, hắn thậm chí còn dành thời gian khâu cho ta một đôi bảo vệ đầu gối.
Đường kim mũi chỉ tinh tế, ta dùng rất hài lòng.
Chỉ là thật khó mà tưởng tượng đôi tay cầm kiếm giết địch của hắn lại cầm kim thêu sẽ thế nào.
Ngày ấy trong thành có quý nhân đến, nhiều y giả được mời đến.
Ta quỳ trong đám đông, cúi đầu.
Nghe nói vị quý nhân đến từ khinh thành gặp tập kích giữa đường, lang y đi cùng đã bị giết chết ngay tại chỗ.
Đôi giày thêu hoa văn mây đen hiện lên trước mắt ta.
Ta ngẩng đầu, người đó đã đứng ngay trước mặt.
Một gương mặt xanh xao gầy gò.
Không ngờ lại là Vệ Tầm đã lâu không gặp.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn ta vui mừng đến ngẩn ngơ.
“Kiều Chi, sao nàng lại ở đây?”
Nói rồi, hắn ta lại lẩm bẩm như mơ.
“Chẳng lẽ ta đang mơ.”
Người mà ta từng hết lòng yêu thương, gặp lại lần nữa, lòng ta chẳng còn gợn sóng.
Hắn ta đưa tay muốn đỡ ta.
Ta lại đứng lên, tránh khỏi tay hắn ta, lùi lại hai bước, bình tĩnh và đầy cảnh giác nhìn hắn ta.
Vệ Tầm gầy đi nhiều, cũng tiều tụy hơn nhiều.
Trên trán hắn ta vẫn còn đeo chiếc khăn buộc đầu mà ta đã tặng.
Ngày đó, từng đường kim mũi chỉ, ta đều cẩn thận khâu từng chút.
Giờ đây mép vải đã sờn vì giặt nhiều.
Dù có giặt sạch đến đâu, mặc lâu cũng khó tránh ố vàng.
Giống như năm năm giữa chúng ta.
Hắn ta thấy ta cử động xa lạ, bỗng dưng đôi mắt đỏ hoe.
“Ta tìm nàng rất lâu, không ngờ nàng lại đến Bắc Yên.”
Ta im lặng không nói.
Hắn ta đưa tay nắm lấy cánh tay ta, đã mất hết phong thái của một quân tử.
“Chân của nàng có còn đau không? bắc Yên nhiều mưa tuyết, nàng chắc hẳn chịu không ít khổ cực. Người đâu, đi lấy lò hương ngải…”
Ta điềm tĩnh trả lời hắn ta.
“Vệ công tử, không cần phiền đâu.”
Hắn ta trông như bị lưỡi kiếm đâm trúng, mặt trắng bệch, ôm lấy ngực.
“A Chi, nàng vẫn còn hận ta.”
Nói một cách công bằng, ta nên hận hắn ta.
Hận hắn ta đã vội phán xét mà kết tội ta.
Hận hắn ta bạc bẽo, hận ta đã trao lầm tình cảm.
Hận ta đã sống năm năm khốn khổ ở Kiều gia.
Nhưng điều ta hận nhất vẫn là năm đó ta cúi đầu lạy chủ mẫu để đổi lấy thuốc, cuối cùng lại không thể cứu sống được mẫu thân.
Từ sau khi từ hôn với Vệ Tầm, ta đã nghĩ rất nhiều.
Trước khi chết, mẫu thân đã nắm chặt tay ta.
“Mẫu thân nhìn nhầm người, lỡ làng nửa đời, niềm tự hào duy nhất là có con.”
Nước mắt bà dường như đã cạn.
“A Chi, con phải tìm một phu quân chân thành, mới không bị những kẻ như thế ức hiếp.”
Ta không ngừng mơ.
Mơ thấy mình hành y cứu chữa vô số người, vui mừng chạy đến bên mẫu thân, nói rằng ta đã tìm ra cách chữa bệnh cho bà rồi.
Vòng tay bà thật ấm áp, nhưng khi tỉnh dậy, chỉ còn lại nước mắt chảy dài.
Giờ gặp lại Vệ Tầm.
Ta hiểu thấu rồi.
Đối nghịch với yêu không phải là hận, mà là thờ ơ, là không còn quan trọng.
12
Không biết từ lúc nào, người trong phòng đã bị đuổi sạch.
Ngọn nến bỗng nhiên lách tách.
Vệ Tầm gầy guộc như một cái bóng, giọng nói run rẩy.
“A Chi, là ta có lỗi với nàng. Về kinh cùng ta được không? Nàng đốt hôn thư để từ hôn, ta chưa bao giờ đồng ý, hôn thư của ta vẫn còn đây. Về cùng ta, chúng ta sẽ tái tục hôn ước. Ta nhất định sẽ đối tốt với nàng…”
Hắn ta nói đến cuối, điên cuồng siết lấy tay ta.
“Những gì nàng tặng, ta đều giữ gìn cẩn thận, như chiếc khăn buộc đầu này, ta mang bên mình mỗi ngày.”
Ta muốn gỡ tay ra, cố gắng giữ giọng nói khỏi lộ vẻ chán ghét.
“Vệ công tử, giữa ta và ngươi, đã không còn quan hệ gì nữa.”
Đúng lúc ấy, cửa bị ai đó đá tung ra.
Gương mặt Vệ Chiếu Dạ lạnh như băng, đôi mắt sắc bén, ánh lên ngọn lửa giận dữ.
Gió đêm thổi bay vạt áo hắn, như một con hạc tung cánh.
Hắn nhìn bàn tay chúng ta nắm lấy nhau, khẽ nói ra từng từ nặng nề.
“Trả A Chi của ta lại cho ta.”
Vệ Tầm cau mày, mặt tối sầm.
“A Chi của ngươi?”
Vệ Chiếu Dạ bước nhanh tới, kéo ta về phía sau.