Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KIỀU CHI Chương 3 KIỀU CHI

Chương 3 KIỀU CHI

10:58 sáng – 13/11/2024

6

Ngày ta rời kinh thành, tuyết lớn vừa ngừng, trời nắng rạng rỡ.

Như một người bệnh nặng vừa mới hồi phục.

Trước kia cùng mẫu thân ở Sở Yên, để mưu sinh, ta từng học cưỡi ngựa.

Nay dù chân hơi khập khiễng, cũng chẳng sao.

Chỉ là không ngờ, Vệ Tầm lại đuổi theo.

Dưới mắt hắn ta có quầng thâm, trông có vẻ tiều tụy, nhìn ta ngồi trên lưng ngựa, lại nhất thời ngẩn ngơ không nói nên lời.

“A Chi, chuyện từ hôn, ta có thể coi như chưa từng xảy ra.”

“Ngươi đừng giận dỗi với ta nữa.”

Nghe thấy lời này, ta không hề che giấu, trong mắt hiện lên chút khinh thường.

“Ngươi nhìn ta, như ếch trong giếng nhìn trăng trên trời.”

Hắn ta tái mặt nhảy xuống ngựa, tiến lại gần hơn.

“Từ hôn rồi, sau này ai còn muốn cưới ngươi? Nếu ngươi làm chủ mẫu Vệ gia, dựa vào quyền thế của Vệ hia, sau này chắc chắn không ai dám khi dễ ngươi, chế giễu ngươi.”

Ta lắc đầu, không muốn nói thêm với hắn ta.

“Cửa Vệ gia, ta chưa bao giờ thèm khát.”

Ta vung roi quất vào ngựa, bỏ lại hắn ta phía sau.

Khi lên thuyền ở bến đò, ta đã nghĩ rằng sau này Kiều gia và Vệ gia khó mà không tìm đến ta.

Cũng chẳng buồn quay về Sở Yên nữa.

Ta ngồi lên thuyền đi Bắc Yên.

Gió thuận đường xa, trời cao muôn dặm, nhìn thẳng xuống núi sông.

Không biết đã trôi bao lâu, ta sắp vào đất Yên.

Dòng sông Vị dọc bờ như dải lụa, nước lấp lánh phản chiếu sắc xanh nhạt.

Ta ngồi ở đầu thuyền, không kiềm được vươn người múc nước, hứng khởi đọc một câu.

“Nước sông như lụa, ta cầm gáo mà múc.”

Thuyền hơi chao nghiêng.

Có người từ phía sau nhanh chóng nắm lấy tay ta, cười khẽ nói.

“Một cơn sóng lớn, uống lẫn tắm cùng.”

Ta quay đầu nhìn lại.

Chạm vào một đôi mắt trong veo.

Thiếu niên phía sau hàng mi dày mà dài, bàn tay nắm lấy tay ta mạnh mẽ và đẹp đẽ.

Tóc đen bị gió thổi rối vài lọn.

Hắn nhanh chóng buông ta ra, nụ cười rạng rỡ.

“Thất lễ rồi.”

Ngày ấy trên thuyền, ta với thiếu niên đó chỉ thoáng qua như bóng chim bay.

Vào Yên quốc, ta thuê một căn viện làm y quán trong thành, chữa trị những căn bệnh khó nói cho nhiều nữ nhân, danh tiếng dần lớn.

Thường có các phụ nhân đi cùng nhau đến giúp ta làm vài việc lặt vặt.

Thời gian nửa năm trôi qua, ngày ngày càng thêm đủ đầy an lành.

Nơi này gần biên ải, thỉnh thoảng có người Bắc Địch xâm phạm, nhưng có Trấn Viễn tướng quân trấn giữ, dân chúng cũng an ổn.

Cho đến đêm ấy, mưa lạnh gõ vào cửa sổ.

Sân bên cạnh có mấy binh sĩ bẩn thỉu đến cầu cứu.

Ta vội vàng sang, thấy trên giường là một nam nhân nằm đó.

Vạt áo bị nước mưa thấm ướt, hòa lẫn với vết máu đỏ sậm, càng làm gương mặt tái nhợt vì mất máu thêm phần nhợt nhạt.

Thấy ta, hắn cố gắng cười một chút.

“Là ngươi.”

7

Ta sững sờ, người này chính là thiếu niên ta gặp thoáng qua trên thuyền. 

Không kịp nói thêm, ta vén áo hắn lên.

Chân phải của hắn bị thương rất nặng, máu thịt be bét, xương lộ ra rõ ràng.

Binh sĩ phía sau đã nghẹn ngào.

“Nếu không phải vì cứu ta, chân của Vệ phó tướng cũng không đến mức như thế này.”

Đến Yên quốc nửa năm, ta đã từng nghe đến danh hiệu này.

Dân chúng đều nói, Vệ tiểu phó tướng dưới trướng Trấn Viễn tướng quân là một tướng quân tài giỏi bẩm sinh, mười chín tuổi đã xông vào trướng chính, trực tiếp lấy đầu tướng Địch. Sau đó lại giúp Trấn Viễn tướng quân đánh bại ba vạn quân ngoại bang, người Địch tháo chạy nghìn dặm không dám xâm phạm nữa.

Bọn họ càng thương cảm cho thân thế của Vệ Chiếu Dạ.

Nghe nói hắn xuất thân vô cùng hèn kém, được Trấn Viễn tướng quân cứu từ đống nô lệ.

Khi ấy hắn toàn thân đầy thương tích, mất gần nửa mạng, nhưng vẫn như con sói con, cắn chặt vạt áo tướng quân không buông.

Ta cúi đầu xem xét một lát, nhìn thẳng vào Vệ Chiếu Dạ.

“Ta có thể chữa lành chân của ngươi, nhưng phải bẻ xương rồi nắn lại.”

Binh sĩ nổi giận, lập tức đẩy ta một cái.

“Ngươi là một tiểu nữ y ngay cả chân mình cũng không chữa nổi, lại dám mạnh miệng ở đây!”

Hắn ta quay sang giận dữ quát.

“Ai mời nàng ta đến đây? Đêm ra ngoài! Tìm một vị lang y lớn tuổi hơn!”

Ta ngã xuống đất, những người khác định tiến lên.

Vệ Chiếu Dạ khản giọng, gắng gượng kêu lên.

“Dừng tay, đừng đánh nàng.”

Hắn nghiêng ngả, đưa tay tới muốn đỡ ta.

Ta đứng dậy, nghiêm túc nhìn vào gương mặt không còn chút máu của hắn.

“Chân của ngươi, ta có tám phần nắm chắc chữa khỏi, ngươi tin ta không?”

Hắn không do dự, quả quyết đáp lại.

“Ta tin.”

8

Ta thở phào, ngón tay gần như run lên không kiểm soát.

Nhiều năm ngột ngạt trào khỏi ngực.

Bao sáng sớm tinh mơ, ta nhịn đói theo mẫu thân ra ngoài hái thuốc, đường núi gập ghềnh, chân đầy vết phồng rộp, mẫu thân vừa lấy kim chích vừa rơi nước mắt.

Vì tiết kiệm chút dầu, ta chống chọi cơn gió lạnh, đứng dưới đèn lồng nhà giàu đọc sách y, lạnh đến mức gần như mất hết cảm giác.

Không có tiền mua bút mực luyện chữ, đành dùng cành cây viết trên đất cát.

Viết xấu còn bị mẫu thân đánh sưng tay.

Không có bệnh nhân thì lấy chính mình để luyện, dù kim bạc đâm đầy máu trên tay.

Năm ta mười ba tuổi, mẫu thân đổ bệnh.

Vì tiền, ta một mình đi ngoài hành y, nhưng bị phát hiện là nữ nhi nên bị đuổi đi.

Đêm đó mưa lớn, không có tiền thuê trọ, để bảo toàn bản thân, ta cuộn mình ngủ dưới mái hiên nha môn một đêm, tiếng mưa rơi trên mái hiên, ta vừa khóc vừa hận mình không phải là nam nhi.

Ta ghét khi hành y có người thấy ta là nữ tử liền khinh miệt.

Lần đầu trong đời, có người quả quyết tin tưởng ta.

Và giữa chúng ta, chỉ là một lần gặp gỡ.

Vì vậy ta kiên quyết bái xuống trước hắn.

“Nhất định không phụ mong đợi của tiểu tướng quân.”

Không biết có phải là ảo giác không, người nằm trên giường khẽ nhếch môi một chút.

Với ta mà nói, Vệ Chiếu Dạ là một phiền phức.

Cách tốt nhất không gì ngoài giữ mình, rút lui khéo léo khỏi tai họa này.

Nhưng ta vẫn quyết định cứu hắn.

Ngoài rèm, mưa rơi trên cây ngô đồng.

Làm ta nhớ đến ngày thứ ba khi mới đến Yên quốc, cũng là một ngày mưa.

Trên con phố dài, có một kẻ công tử bột trượt chân, đá đổ sọt than của lão ông bán than.

Than lăn khắp nơi, làm bẩn đôi giày của công tử bột.

Hắn ta giận dữ, đá vào đầu gối lão ông, ép ông quỳ xuống dập đầu.

Thiếu niên cười rạng rỡ dắt ngựa đi qua, nhặt một viên đá dưới đất, ném làm kẻ công tử bột chảy máu đầu.

Hắn đỡ lão ông dậy, mưa thấm ướt vạt áo, nhưng đôi mày mắt cười tự tại.

“Người sao có thể quỳ trước súc sinh được?”

Ta đã ghi nhớ cảnh ấy trong lòng.

Phải, người sao có thể quỳ trước súc sinh được.

Vạn pháp đều hư không, nhưng nhân quả không hư không.

Ta nghĩ, một thiếu niên chính trực trượng nghĩa, không nên phải chịu kết cục bị què.

Chân của ta mãi mãi, mãi mãi không thể lành.

Nhưng chân của Vệ Chiếu Dạ, ta nhất định phải chữa lành.

9

Vệ Chiếu Dạ rất chịu đựng được đau, hắn không dùng tán ma phí, để ta bẻ xương chân hắn nối lại.

Sau khi khâu vết thương, vài ngày sau hắn lại lên cơn sốt cao.

Ta thay hắn lau hết mồ hôi trên trán, ép hắn uống từng bát thuốc.

Hắn nóng đến mức phải cởi áo, ta liền thấy nhiều vết thương cũ trên người hắn.

Trên ngực có một vết dao, chỉ cách tim hai tấc.

Vết sẹo đã nhạt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hiểm nguy lúc đó.

Ta không khỏi ngẩn người, cẩn thận đắp lại chăn cho hắn.

Dưới sự chăm sóc của ta, Vệ Chiếu Dạ dần dần khỏe lại.

Chỉ là thời gian hắn dưỡng thương ở viện bên cạnh, thật sự khiến ta có chút đau đầu.

Vì chân bị thương, hắn đi lại khó khăn, bên cạnh cũng không ai chăm sóc.

Đến giờ ăn, hắn lại chống một chân, bưng chén nhìn ta với vẻ mặt đáng thương.

“Nàng nấu cơm cho ta.”

Ta không hiểu mà nhíu mày, không ngẩng đầu bận rộn viết đơn thuốc.

“Ta không phải là thượng trù.”

Hắn thản nhiên lấy từ trong ngực ra một thỏi bạc nặng.

Thỏi bạc đặt lên bàn, âm thanh rất vang.

Ta im lặng một lát, mỉm cười.

“Tiểu tướng quân muốn ăn gì?”