9
Khoa cử sắp đến, Thẩm Yến lại bắt đầu ra dáng hăng hái.
Ban ngày vác bao, ban đêm lại về nhà đọc sách, qua mấy ngày, thân hình hắn đã gầy đi trông thấy.
Nhiều lần ta dẫn Thúy Trúc đi trên phố, đều thấy Thẩm Yến bước đi xiêu vẹo, suýt ngã gục.
Mỗi lần nhắc đến chuyện này, Tạ tiểu thư đều tươi cười:
“Thật hy vọng hắn ngã xuống sông một ngày nào đó, thế giới sẽ bớt đi một tai họa!”
Ta không khỏi ái ngại, đây có lẽ là biểu hiện của “từ yêu chuyển thành hận” chăng?
Tạ tiểu thư đối diện với nụ cười của ta, không hề tỏ ra lúng túng, nói:
“Ta nói cho ngươi biết, lần ta gặp thổ phỉ bên ngoài được Thẩm Yến cứu, sau đó phụ thân ta điều tra, thì ra tất cả chỉ là một màn kịch do hắn tự dàn dựng!
Đám thổ phỉ đó đều đã bị hắn mua chuộc!”
Tạ tiểu thư càng nói càng tức giận, dường như muốn đích thân kết liễu Thẩm Yến.
Nghe xong, ta chỉ ngạc nhiên trong vài giây đầu, nhưng nhanh chóng bình thản lại.
Nếu Thẩm Yến không tàn nhẫn, làm sao hắn có thể từ một trạng nguyên nhỏ bé, từng bước ngồi lên ghế tể tướng?
10
Ngày hôm ấy, phụ thân dẫn về một người.
Ông nói đó là nhi tử của bằng hữu, gia đình gặp chuyện không may, không còn chỗ nào để nương thân nên phụ thân dẫn về.
“Kiều Kiều, đây là đại ca họ Hách của con, từ hôm nay sẽ ở lại nhà chúng ta.”
Ta liếc nhìn sang bên cạnh phụ thân, chạm phải một đôi mắt lạnh lẽo, giống như gió rét mùa đông, khiến ta cảm thấy toàn thân rét run.
Ta mỉm cười, khẽ gật đầu chào, người ấy thoáng sững lại, rồi cũng gật đầu chào ta.
Khi trở về phòng, lòng ta có chút xao động.
Hách Kỳ, kiếp trước là Trấn Quốc Đại Tướng Quân, lập nhiều công trạng, là một trong số ít người mà Thẩm Yến e ngại.
Hách Kỳ và Thẩm Yến không ưa gì nhau, nhưng đối với ta lại rất quan tâm.
Cũng nhờ mối quan hệ này mà kiếp trước, ta dù đến chết vẫn giữ vững vị trí chính thê của Thẩm Yến.
Trước đây, ta luôn không hiểu tại sao Hách Kỳ đối với ai cũng lạnh lùng, chỉ riêng với ta lại ưu ái.
Thì ra… là vì từng chịu ân huệ của phụ thân.
Cũng đúng, kiếp trước vào thời điểm này, ta đã cắt đứt quan hệ với gia đình, không còn ở trong nhà nữa, vì vậy cũng chưa từng gặp Hách Kỳ.
11
Hách Kỳ ở lại Tống phủ, chúng ta thường gặp nhau.
Vì kiếp trước từng được Hách Kỳ bảo hộ, ta thi thoảng cũng thiên vị hắn một chút.
Ví như trời lạnh, ta sai Thúy Trúc dặn quản gia mang thêm vài bộ áo bông cho Hách Kỳ.
Liên tục mấy ngày mưa, ta biết Hách Kỳ sáng nào cũng dậy sớm luyện võ, liền bảo Thúy Trúc mỗi ngày nấu một bát canh gừng mang qua.
Mỗi lần ra ngoài, nếu gặp món bánh nào ngon, ta đều mua thêm một phần, sai Thúy Trúc đưa đến cho Hách Kỳ.
Dần dần, ánh mắt của Thúy Trúc nhìn ta cũng thay đổi.
“Tiểu thư, người đối với Hách công tử… có phải hơi tốt quá không?”
Vừa mới dặn quản gia mang thêm mấy chậu than vào phòng Hách Kỳ, ta quay lại đã nghe thấy lời của Thúy Trúc.
“Đại ca Hách nhà gặp biến cố, phải nương nhờ người khác, trong lòng tất nhiên cảm thấy không dễ chịu.
Những việc ta làm đều là chuyện nhỏ nhặt, Thúy Trúc ngươi đừng suy nghĩ lung tung.”
Có lẽ vì kiếp trước đã chịu đủ đau khổ vì tình, kiếp này ta chỉ muốn đoạn tuyệt tình cảm, một lòng ở bên phụ mẫu và xem trò cười của Thẩm Yến.
Sống như vậy, đã là quá mãn nguyện rồi.
Sau rặng trúc, một bóng người đứng một lát, rồi nhanh chóng quay đi.
13
Thời tiết ngày càng lạnh, bên ngoài đã phủ đầy tuyết trắng.
Hôm ấy, phụ thân bảo ta dẫn Hách Kỳ ra ngoài sắm vài bộ y phục.
Hách Kỳ từ chối mấy lần, nhưng đều bị phụ thân ngăn lại:
“Hiền điệt, đừng từ chối nữa, ta đã nhận lời chăm sóc ngươi thay cho phụ thân ngươi.
Năm mới sắp đến, mấy bộ y phục mới là không thể thiếu.
Ngươi cứ đi với Kiều Kiều, tiện thể mua chút hàng Tết về, Kiều Kiều một mình không thể mang hết đồ đâu.”
Hách Kỳ không từ chối nữa.
Vì thế ta cùng Thúy Trúc và Hách Kỳ ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi tiệm may, ta liền đụng phải Thẩm Yến.
Ta hơi sững lại, chợt nhận ra kể từ khi Hách Kỳ đến, ta hầu như không còn để tâm đến Thẩm Yến nữa.
“Tống tiểu thư thật là thoải mái, vừa mới từ hôn với Thẩm gia, liền xoay người nương nhờ người khác, thật đáng khâm phục.”
Thẩm Yến mặc áo vải thô, giọng nói đầy châm biếm.
Gần Tết, trên phố người qua lại đông đúc, Thẩm Yến cố ý nói lớn, chẳng mấy chốc xung quanh đã có người xì xào chỉ trỏ về phía ta và Hách Kỳ.
Ta mỉm cười:
“Thẩm công tử hẳn là quên chuyện phong lưu với tiểu thư nhà quan huyện rồi chăng?”
Sắc mặt Thẩm Yến lập tức đen lại.
Nhưng ta không muốn tha cho hắn, chỉ muốn giẫm lên lòng tự trọng mà hắn coi là quan trọng nhất:
“Ta thật sự thấy thương hại cho Tạ tiểu thư, vì Thẩm công tử mà từ bỏ thân phận tiểu thư nhà quan, nhưng lại chẳng được đối xử tử tế.
Nghe nói mấy ngày ở Thẩm phủ, Tạ tiểu thư chẳng khác gì trâu ngựa hầu hạ Thẩm công tử.
Đã vậy còn phải nhiều lần về xin ngâm lượng quan huyện để lo cho Thẩm gia, nhưng trong thời gian Tạ tiểu thư ở Thẩm phủ, cuộc sống của Thẩm công tử thật tốt đẹp.”
Dù không nhìn, Thẩm Yến cũng cảm nhận được những ánh mắt chế giễu xung quanh.
Hắn hận không thể tìm một cái hố để chui vào!
“Hách đại ca, ngươi xem, kia chẳng phải Tạ tiểu thư sao?”
Thẩm Yến hốt hoảng đẩy đám đông chạy trốn.
Ta bình thản mỉm cười, gọi Hách Kỳ vào tiệm mua y phục.
14
Sau Tết, thời tiết dần ấm lên.
Hôm ấy, Tạ tiểu thư vội vã đến tìm ta, ngồi xuống liền nói:
“Thẩm Yến bỏ trốn rồi, hắn mang theo tất cả ngân lượng của Thẩm gia!”
Ta lập tức nhíu mày, “Vậy Thẩm lão phu nhân thì sao?”
Thẩm Yến bỏ trốn, phần nhiều là để vào kinh dự thi.
Hắn vì khoa cử mà bỏ cả mẫu thân sao…
Tạ tiểu thư thở dài:
“Thẩm lão phu nhân là người tốt, chỉ là không có một người nhi tử tốt.”
Ta uống ngụm trà, cũng hiểu được mục đích của Tạ tiểu thư khi đến tìm ta hôm nay.
“Ngươi muốn ta cùng ngươi chăm sóc Thẩm lão phu nhân?”
“Cũng không hẳn là vậy.”
Tạ tiểu thư tự rót cho mình một chén trà, tự nhiên ngồi đối diện ta:
“Chăm sóc thì nói quá, chỉ là thỉnh thoảng cho người đến quan tâm một chút.”
Thẩm Yến còn không cần mẫu thân, chúng ta việc gì phải chạy đến để thu dọn tàn cuộc?
Ta hiểu ý nàng, cười nói:
“Ta sẽ bảo Thúy Trúc mỗi vài ngày gửi chút đồ đến.”
Tạ tiểu thư tiếp lời:
“Ta sẽ để Xuân Đào đến vào giờ khác với Thúy Trúc.”
Hai chúng ta ăn ý hợp nhau, chỉ là thỉnh thoảng cho nha hoàn tới chăm lo cho một phu nhân cô độc, cũng không đến mức bị người ta nói ra nói vào.
15
Vài ngày sau, Hách Kỳ đột nhiên đến tìm ta.
Nhìn ngọc bội yên lặng nằm trong tay hắn, ta có chút sững sờ:
“Hách đại ca, đây là ý gì?”
Hách Kỳ nhìn ta chăm chú, khuôn mặt bình tĩnh, nhưng đôi tai bị tóc che khuất lại đỏ ửng như máu:
“Ta phải trở về kinh thành.”
Ta không nói gì, ngẫm lại thì đúng là lúc này Thẩm Yến đã lên đường đi thi.
Là kẻ thù lớn nhất của Thẩm Yến ở kiếp trước, Hách Kỳ đương nhiên cũng nên rời đi.
“Chúc Hách đại ca lên đường thuận buồm xuôi gió, mọi việc như ý, chỉ là ngọc bội này… ta không thể nhận.”
Ngọc bội không phải là vật bình thường, ta đã không có tâm tư ấy, thì không nên làm lỡ Hách Kỳ.
Hách Kỳ thấy ta từ chối cũng không bất ngờ, chỉ mạnh mẽ nhét ngọc bội vào tay ta, giọng nói nghiêm túc:
“Ta sẽ cả đời không cưới thê tử, vị trí đó mãi mãi dành cho ngươi.
Nếu ngươi muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm ta, nếu không muốn cũng không sao.
Tóm lại, ngoài ngươi, sẽ không có ai khác.”
Nói xong, Hách Kỳ quay người rời đi, chỉ để lại mình ta đứng đó trong cơn gió hỗn loạn.
Người này… quả thật cứng đầu quá!