“Hoàng huynh, người có biết Nhu Nhi vốn là thê tử của thần đệ không? Người đã cướp ngôi của thần đệ rồi, giờ còn muốn cướp đi tình yêu duy nhất của thần đệ nữa sao?”
“Người có biết thần đệ đã từng là nam nhân đầu tiên của nàng không? Hoàng huynh thực sự không quan tâm ư? Xin người, hãy trả Nhu Nhi lại cho thần đệ được không?”
Tạ Huyền Thanh nhìn xuống hắn, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói trầm tĩnh.
“Cô đã nhường ngươi một lần rồi.”
“Nhưng bây giờ… Cô hối hận vô cùng!”
12
Tạ Huyền Lăng từ dưới đất gắng gượng ngồi dậy, chất vấn: “Trước đây người thậm chí còn không quen biết Nhu Nhi! Người đã từng nhường thần đệ khi nào?”
Tạ Huyền Thanh đặt mạnh chân lên ngực hắn, vẻ mặt tuấn mỹ lạnh như băng, giọng đầy giễu cợt: “Cô gặp Nhu Nhi sớm hơn ngươi tưởng rất nhiều.”
Nghe vậy, ta lập tức nhìn về phía hắn với ánh mắt đầy hoài nghi.
Ta đã từng gặp hắn sao? Sao ta lại không nhớ?
“Hội săn xuân năm đó, ngươi đã bỏ mặc Nhu Nhi. Cô không nên trả nàng lại cho ngươi.”
Nói xong, hắn đưa tay ôm lấy eo ta, kéo ta vào lòng, rồi nhướng mày hỏi: “Kẻ lừa đảo, giờ đã nhớ ra Cô chưa?”
Tạ Huyền Thanh rõ ràng đang cười, nhưng nụ cười ấy lại khiến ta cảm thấy rùng mình.
Dường như hắn đang đe dọa ta.
Kẻ lừa đảo, dám lừa Cô nữa, Cô sẽ diệt cả gia tộc nàng.
Bị Tạ Huyền Thanh dọa dẫm như vậy, ta mới lờ mờ nhớ ra.
Đúng vậy, tại hội săn xuân, ta đã gặp hắn.
Hôm đó, Tạ Huyền Lăng tràn đầy khí phách, giữa tiếng reo hò của đám đông, hắn cùng đích tỷ cưỡi ngựa băng qua bãi săn.
Những kẻ thế gia công tử từng bị Tạ Huyền Lăng trừng phạt vì ta, liền nhân cơ hội bao vây ta sau tảng đá giả sơn ở hội săn xuân.
Họ lớn tiếng tuyên bố sẽ dạy cho ta, một đứa xấu xí mất chỗ dựa, một bài học nhớ đời.
Tên đứng đầu là nhi tử của Cao Thượng thư, không chút do dự, hắn vung tay cho ta một cái tát.
Bốp!
Cú tát vang dội, ta thậm chí còn không kịp né tránh.
Má ta như bị sét đánh, tê dại vì đau, trong miệng lập tức ngập tràn mùi máu tanh.
Đám công tử phía sau hắn chứng kiến cảnh này càng thêm kích động, ánh mắt đầy hào hứng, không kiềm chế nổi ý định xông vào.
Ta nghĩ, có lẽ mình sẽ chết ở đây.
Nếu đã chắc chắn sẽ chết, ta bèn nhổ một ngụm máu vào mặt kẻ trước mắt, rồi tung cước đá hắn.
Họ liền khống chế ta, ta không thể cử động được nữa, chỉ còn cách ngẩng cổ đợi cú tát tiếp theo giáng xuống.
Tuy nhiên, đúng lúc đó, khi cú tát sắp đáp xuống mặt ta, đột nhiên cánh tay ta bị kéo mạnh lùi về phía sau.
Cái tát chỉ sượt qua trước mặt ta, để lại một luồng gió lạnh buốt.
“Tứ… Tứ vương gia?” Tên nhi tử Cao Thượng thư cầm đầu lập tức hoảng hốt, quỳ rạp xuống đất.
Ta cau mày quay lại nhìn, chỉ thấy một thiếu niên mặc trường bào màu đen thêu hoa văn mây, khoác bên ngoài một chiếc áo choàng lông chồn đen, đứng chắn ngay trước mặt ta.
Hắn dùng chân nghiền nát bàn tay vừa tát ta, khiến tên kia đau đến mức khóc thét.
“Lấy nhiều khi ít, ỷ mạnh hiếp yếu, há có phải là tác phong của nam tử hán đại trượng phu?”
Thiếu niên ấy có đôi lông mày kiếm, mắt sáng ngời, ngũ quan tuấn tú, khóe miệng hơi nhếch lên cười, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ lạnh lùng.
Thì ra ta đã gặp Tạ Huyền Thanh từ lâu rồi!
Hắn rất cao, dáng người thẳng tắp, nhìn từ góc độ nào cũng đều toát lên vẻ kiêu ngạo và tao nhã.
Trước khi ta kịp cảm ơn hắn, một cơn mưa lớn bất ngờ đổ xuống.
Lớp trang điểm xấu xí trên mặt ta nhanh chóng bị nước mưa cuốn trôi.
Tạ Huyền Thanh bật ô, cúi xuống nhìn ta cười, nhẹ nhàng đưa tay lau sạch những vết bẩn trên mặt ta, sau đó chăm chú quan sát, khóe môi nhếch lên đầy tà mị.
“Không ngờ rằng, trong phủ Thừa tướng lại có một người đáng thương giống như bản vương.”
“Bản vương buộc phải giấu giếm tài năng, còn ngươi buộc phải che giấu nhan sắc. Đúng là đồng bệnh tương liên.”
Ta núp dưới ô của hắn, khuôn mặt điển trai của hắn gần ngay trước mắt, hơi thở hòa quyện.
Trong lúc ánh mắt chúng ta giao nhau, ta liếc nhìn chiếc lồng săn của hắn, bên trong chỉ có một con thỏ nhỏ bị gãy chân.
Thật khác biệt so với chiếc lồng đầy ắp chiến lợi phẩm của Tạ Huyền Lăng.
Giống như ta và đích tỷ, một người xấu xí vụng về, một người đẹp như tiên nữ.
Ta tò mò hỏi: “Người biết ta sao? Sao người biết ta là tiểu thư của phủ Thừa tướng?”
Tạ Huyền Thanh không trả lời câu hỏi của ta, chỉ cúi xuống nhặt một nhành hoa bị gió mưa tàn phá trên mặt đất.
Nhành hoa nở rất đẹp, nhưng những cánh hoa đã bị mưa làm rụng tả tơi.
Hắn ngắm nhìn bông hoa đến xuất thần.
Ta không hiểu.
“Nhành hoa này đã tàn rồi, có gì đáng xem chứ?”
Những ngón tay dài, thon của Tạ Huyền Thanh nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa, hắn cười nhạt: “Bản vương thương xót nó bơ vơ không nơi nương tựa, yếu đuối và đáng thương.”
13
Tạ Huyền Thanh cúi đầu, khẽ hôn lên trán ta.
Giọng hắn khàn đặc, trầm thấp, nhưng mang theo chút trêu ghẹo: “Nếu biết nàng đã thầm yêu Cô suốt bấy nhiêu năm, thì ngay tại hội săn xuân, Cô đã chẳng nỡ rời đi rồi.”
Ta định mở lời nhưng lại thôi, do dự không biết nói sao để hắn hiểu rằng lời ta nói yêu hắn từ lâu vốn chỉ là dối trá.
“Thật ra ta…”
Lời còn chưa dứt, Tạ Huyền Lăng đã lê lết đến bên chân Tạ Huyền Thanh, bám chặt lấy mắt cá chân hắn, gào lên trong cơn cuồng loạn: “Ngươi dựa vào cái gì mà chạm vào nàng! Nàng là thê tử của ta! Trên cổ nàng vẫn còn vết hôn ta để lại mấy ngày trước!”
“Ồ?” Đôi mắt Tạ Huyền Thanh thoáng động, khẽ cười nhạt, nhìn lướt qua cổ ta rồi cúi đầu đặt một nụ hôn lên dấu đỏ kia.
Hơi thở hắn trở nên gấp gáp hơn, “Giờ thì là dấu của Cô rồi.”
Hơi thở nóng bỏng của hắn giao hòa cùng nhịp đập của trái tim ta, khiến ta bối rối đến mức đánh rơi cả nhịp tim.
Hai má ta nóng bừng lên, toàn bộ gương mặt đỏ bừng như lửa, lan dần đến tận vành tai.
Ta không còn phân biệt được liệu ta đang dối gạt hắn, hay đã thực sự bắt đầu thích hắn.
Tạ Huyền Lăng thấy cảnh đó, phun ra một ngụm máu tươi, phẫn nộ hét lên: “Là ngươi! Là ngươi! Ngươi cướp đi tất cả của ta! Ngươi cướp mất hoàng vị của ta! Cướp mất Nhu Nhi, người luôn một lòng một dạ với ta! Ta phải giết ngươi! Ta phải giết ngươi!”
Hắn rút từ tay áo ra một con dao găm, lảo đảo lao về phía Tạ Huyền Thanh. Tạ Huyền Thanh chỉ cần nghiêng người tránh né, rồi nhẹ nhàng đá một cú, con dao găm liền rơi xuống đất.
“Người đâu!”
Tạ Huyền Thanh lạnh lùng ra lệnh. Bảy tám tên cấm vệ quân lập tức xuất hiện, bao vây Tạ Huyền Lăng.
Ánh mắt hắn trở nên sắc lạnh, nghiêm nghị, tựa như đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu, giọng nói không cho phép cãi lại.
“Thất vương Tạ Huyền Lăng dám mưu đồ chiếm đoạt hoàng vị, âm mưu ám sát trẫm, từ nay tước bỏ tước vị, giam cầm người trong phủ Vương gia, không bao giờ được bước ra khỏi Vương phủ nửa bước.”