“Hơn nữa, luật pháp hiện hành quy định rằng nữ tử nhà quyền quý chưa đính hôn phải tham gia tuyển tú trước, chỉ khi rớt tuyển mới có thể tự do kết hôn.”
“Tỷ phu chẳng lẽ lại dám mưu toan chiếm đoạt tú nữ mà bệ hạ chưa chọn ư?”
Tạ Huyền Lăng rõ ràng không ngờ ta lại dám phản bác hắn như vậy.
“Hoàng huynh thứ tội!” Hắn đổ mồ hôi lạnh, gần như ngay lập tức quỳ xuống, “Thần đệ không dám.”
“Ồ? Không dám?” Tạ Huyền Thanh cười nhạt, từ từ bước tới gần ta, dừng lại, giọng điệu đầy châm chọc: “Ngẩng đầu lên, để Cô xem kỹ, rốt cuộc là giai nhân cỡ nào mà có thể khiến hoàng đệ luôn tuân thủ phép tắc lại vi phạm luật lệ tổ tông?”
Ta cố gắng thể hiện vẻ mặt ngưỡng mộ đầy e thẹn, ngước lên đối diện với ánh mắt của hắn.
Tạ Huyền Thanh từ trên cao nhìn xuống ta, ánh mắt chứa đầy sự thăm dò và dò xét.
Hắn cao lớn, mày kiếm mắt sao, nụ cười ẩn hiện trên môi mang vẻ quyến rũ, nhưng trong ánh mắt sâu thẳm lại khiến người ta không khỏi run sợ.
Khó đoán và xa cách.
Nhưng không hiểu sao, ta cảm thấy đôi mắt lạnh như băng ấy lại có vẻ rất quen thuộc.
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, khóe môi Tạ Huyền Thanh nở một nụ cười lạnh lùng, giọng điệu khó hiểu:
“Thiên hạ đều đồn rằng đích nữ phủ Thừa tướng quốc sắc thiên hương, thông minh hơn người, đúng là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, còn thứ nữ của phủ Thừa tướng lại xấu xí, vụng về, tài trí tầm thường. Nhưng hôm nay Cô thấy, lời đồn ấy thật sự đã đảo ngược đúng sai trắng đen.”
“Chẳng trách hoàng đệ lại xiêu lòng, một giai nhân như vậy, ngay cả ta cũng khó lòng từ chối.”
Nói xong, hắn cúi người về phía ta, chỉ cách một khoảng rất gần, giọng điệu đầy ám muội, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng: “Nàng đã thầm mến ta từ lâu, vậy thì ta sẽ mở lòng cho nàng được vào cung tuyển tú.”
Đích tỷ nghe vậy, lập tức trừng mắt nhìn ta, ánh mắt đầy ghen tị, như thể muốn lột da xé xác ta ngay tức khắc.
Tạ Huyền Lăng siết chặt nắm đấm, sắc mặt tối sầm.
Nhưng ta thì thở phào nhẹ nhõm.
“Thần nữ cảm tạ long ân của bệ hạ!”
Kiếp này, cuối cùng ta cũng đã thoát khỏi tên điên Tạ Huyền Lăng.
Tạ Huyền Thanh chắc chắn đã biết ta thầm mến Tạ Huyền Lăng.
Việc hắn đồng ý cho ta vào cung tuyển tú cũng chỉ để bảo vệ danh dự đế vương, chứ không phải thực sự muốn nạo ta làm phi tử.
Sống lại lần nữa, ta chỉ mong một điều đơn giản.
Sống sót.
Chỉ cần sống sót là đủ.
Nhưng ta lại không hề nhận ra rằng, trong ánh mắt của Tạ Huyền Thanh, có một sự đắc ý như thể cuối cùng cũng đạt được thứ mà hắn đã âm mưu từ lâu.
8
Đêm ấy, ta trằn trọc mãi mà không ngủ được.
Mọi thứ diễn ra quá suôn sẻ, lại khiến ta không yên tâm.
Mơ hồ cảm giác như ta đã quên mất một ký ức quan trọng nào đó.
Nhưng dù suy nghĩ bao lâu, ta vẫn không tìm ra, và cuối cùng lại lạc vào cơn ác mộng của kiếp trước.
“Đau… đau quá…”
“Tạ Huyền Lăng, ta đã biết sai rồi, ta thực sự biết sai rồi, xin chàng, cho ta hút thêm một ngụm thuốc phiện, chỉ một ngụm cuối cùng thôi, được không?”
Ta bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh, kiệt sức và kinh hãi.
Sau đó, ta phát hiện Tạ Huyền Lăng đang ngồi cạnh giường, ánh mắt sắc bén không chớp mắt nhìn chằm chằm vào ta.
Cả người ta không khỏi run rẩy.
Chắc chắn đây vẫn là ác mộng chưa tan!
Ta lập tức nhắm mắt lại.
“Bản vương biết ngươi đã tỉnh.”
Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể mở mắt ra lần nữa.
Đêm đã đen kịt như không còn lối thoát.
Trong phòng không có ánh đèn nào được thắp, tối om như mực.
Ánh trăng lẻ loi ngoài cửa sổ yếu ớt soi lên gương mặt u buồn của hắn.
“Có thực sự đau như vậy không?”
Giọng nói của Tạ Huyền Lăng khàn đặc, trầm thấp.
“Ngươi cũng trọng sinh, đúng không?”
“Kiếp trước có lẽ là bản vương đã có lỗi với ngươi, nhưng kiếp này, ngươi và đích tỷ ngươi, một người làm mỹ thiếp của bản vương, một người làm kiều thê, ngươi còn gì để bất mãn?”
Hắn tự tin rằng ta vẫn yêu hắn như kiếp trước.
Ta quay đầu đi, khiến bàn tay của Tạ Huyền Lăng lơ lửng giữa không trung, trông thật lố bịch.
Sau đó, ta dứt khoát từ chối:
“Thật là nực cười, ai muốn cùng đích tỷ và ngươi sống chung chứ?”
“Nếu đã nói đến sự tôn quý, thì làm phi tử của hoàng thượng, tại sao ta phải chọn làm thiếp của một vương gia như ngươi?”
“Ngươi có điểm gì hơn được hoàng huynh của mình không?”
“Luận về dung mạo, ngươi không thể sánh bằng, luận về tài hoa, ngươi cũng chỉ là cái bóng mờ nhạt.”
Nghe vậy, Tạ Huyền Lăng sững sờ.
Biểu cảm của hắn đầy tức giận, ghen tuông, chiếm hữu, và một chút hối hận khó nói, nhưng lại thiếu đi sự ghét bỏ mà hắn thường dành cho ta ở kiếp trước.
Kiếp trước, hắn thường so sánh ta với đích tỷ.
“Ngươi là một thứ nữ, có thể gả vào vương phủ làm thiếp đã là trèo cao, vậy mà ngươi còn không biết đủ, còn dám âm mưu, hãm hại đích tỷ của mình, nhòm ngó vị trí chính thê!”
“Ngươi có điểm gì hơn được đích tỷ của ngươi?”
“Luận về xuất thân, một trời một vực, luận về dung mạo, ngươi cũng chẳng thể sánh bằng, luận về tài hoa, càng không có cửa.”
Ta ấy à!
Tất nhiên là không thể sánh được với đích tỷ rồi.
Đích tỷ học đàn từ nhỏ, đôi tay ngọc ngà ấy mân mê những nhạc cụ quý báu mà cha đã đặc biệt tìm cho nàng.
Dưới đầu ngón tay nàng, những sợi dây đàn như vần thơ, tạo nên những giai điệu dịu dàng quyến rũ, phối hợp hoàn hảo với tiếng sáo của Tạ Huyền Lăng, như thể trời sinh một cặp.
Còn ta, chỉ có thể ngồi từ xa, ngưng thở lắng nghe, nhưng tay thì vẫn không ngừng khâu vá.
Ta phải thêu rất nhiều khăn tay mới có thể đổi được chút ít bạc, dùng số bạc khó khăn lắm mới kiếm được đó để đổi lấy chút than củi cần thiết cho mùa đông.
Chỉ cần ngừng tay, thì đêm đông sẽ trở nên vô cùng dài và lạnh lẽo.
Chỉ khi đích tỷ cất đàn, ta mới dám chạm nhẹ vào những hoa văn trên mặt đàn, thậm chí còn không dám gảy dây, vì sợ tạo ra tiếng động.
Nếu bị đích tỷ phát hiện, chắc chắn ta sẽ không thoát khỏi một trận đòn roi.
Ta lớn lên như cỏ dại, tất nhiên không thể so bì với đích tỷ tinh thông cầm kỳ thi họa.
Sống lại lần nữa, bất kể đi đâu cũng được, ta chỉ không muốn tiếp tục sống trong cái bóng của đích tỷ nữa.
“Đừng giận dỗi với bản vương nữa, hoàng huynh là người lạnh lùng, sẽ không bao giờ vì nữ sắc mà mê muội đâu.”
“Hơn nữa, ngươi nghĩ hoàng huynh sẽ chọn ngươi làm phi tử sao? Ngươi đã yêu ta bao nhiêu năm, khắp kinh thành ai ai cũng biết.”
“Hoàng huynh chỉ vì giữ thể diện cho hoàng thất mới miễn cưỡng cho ngươi tham gia tuyển tú thôi.”
Tạ Huyền Lăng từ từ hạ tay xuống, giọng điệu mang theo sự đe dọa.
“Nếu ngươi không được chọn, khắp kinh thành sẽ chẳng có nam nhân nào khác chịu cưới ngươi về nhà đâu.”
“Và kể cả nếu ngươi được chọn làm phi tử, ngươi cũng muốn giống như đích tỷ ngươi ở kiếp trước, chết oan ức trên đường đi hòa thân sao?”
“Hoàng huynh là kẻ vô dụng, thậm chí còn chẳng thể bảo vệ nổi nữ nhân của mình.”
“Ngươi chỉ có thể yêu ta, sao có thể động tình với hoàng huynh được?”
Ta mỉm cười giễu cợt:
“Tỷ phu có thể thích đích tỷ của ta, vậy tại sao ta lại không thể thích hoàng huynh của tỷ phu?”
“Ngươi đã quấn lấy bản vương cả đời, dùng đủ mọi cách để ở lại bên cạnh ta, bây giờ ngươi nói đi là đi, lại còn quay sang nói thích hoàng huynh?”
Vẻ mặt của Tạ Huyền Lăng càng thêm điên cuồng, hắn đứng bật dậy.
“Bản vương có đủ khả năng, lần này, bản vương nhất định có thể bảo vệ ngươi an toàn.”
Hắn dường như đã quên hết mọi tội lỗi mà hắn gây ra cho ta ở kiếp trước.
Ta chịu đựng bao đau khổ, tất cả đều là do hắn.
Giờ đây hắn lại lớn tiếng nói rằng sẽ bảo vệ ta?
Thật nực cười.
Thấy ta không có phản ứng, ánh mắt Tạ Huyền Lăng tối sầm lại, nói như thể đang ban ơn.
“Ngươi không muốn làm thiếp của bản vương, có phải vì ngươi không muốn làm thiếp không?”
“Vậy ta sẽ cho ngươi làm bình thê cùng với đích tỷ, không ai trong vương phủ có thể bắt nạt ngươi được.”
Ta cố tình nói để chọc giận hắn: “Vậy sao? Nhưng bây giờ ta bị ma ám rồi, dù cho hoàng huynh của ngươi có đáng sợ đến đâu, ta vẫn thích chàng ấy, mà không thích ngươi!”
Tạ Huyền Lăng bị ta làm cho tức điên, sắc mặt xanh mét, giận dữ bỏ đi.
“Bản vương muốn xem ngươi có được như ý nguyện hay không!”
Hứ.
Liên quan gì đến hắn chứ?
9
Tại điện triều.
Đây là lần đầu tiên sau khi đăng cơ, Tạ Huyền Thanh tổ chức lễ tuyển tú.
Các tiểu thư danh gia vọng tộc trong kinh thành đứng xếp thành hàng, ánh mắt tràn ngập hy vọng hoặc mê đắm hướng về phía chiếc long ỷ chạm khắc rồng vàng trên đại điện.
Long ỷ vẫn còn trống, Tạ Huyền Thanh chưa đến.
Sau lưng ta, vang lên những tiếng xì xào của đám tiểu thư:
“Chà, thứ nữ xấu xí, vụng về của phủ Tướng quân mà cũng dám đến tham gia tuyển tú à?”
“Suỵt, nghe đâu nàng ta dùng yêu thuật biến thành xinh đẹp đấy, nhưng đáng tiếc là chỉ có nhan sắc, không hiểu thơ văn, cũng chẳng có tài hoa gì, chỉ là loại thiếp hèn mọn nơi phố phường mà thôi.”