Ngoại truyện
Giang Đức Bảo chưa từng nghĩ tới, kiếp này thân thể tàn tạ của mình lại có thể động lòng với một cô nương.
Từ khi hắn từ Giang Hoài Lược đổi tên thành Giang Đức Bảo, hắn sống chỉ như một cái xác không hồn, chỉ để hoàn thành trách nhiệm mà thôi.
Tiên đế dùng tính mạng của cha hắn để uy hiếp. Hắn không thể tìm đến cái chết, hắn đã hứa với Hoàng thượng sẽ làm thanh kiếm sắc bén nhất trong tay người.
Hắn không thể thất hứa.
Còn thất tình lục dục của bản thân cùng với nỗi đau khi bị đưa vào cung năm đó, đáng lẽ nên bị chôn vùi theo.
Cho đến cái đêm mưa trên con phố dài ấy, hắn nhìn thấy cô nương đang đứng dưới mưa, mặt nóng bừng vì sốt nhưng lại mở to đôi mắt như một con thú hoang nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác xao động.
Cô nương tên là Phùng Tiểu Tước, là cung nữ trong cung của Lương phi.
Người ôm nàng cầu xin chữa bệnh là Trang Nhĩ Nhã, con gái của tội thần bị sung vào cung làm nô tỳ.
Thái y nói trên người cô nương có không ít vết thương, có lẽ hai tỷ muội này đều có cuộc sống rất khó khăn.
Trang Nhĩ Nhã nhìn nhận tình thế rất rõ ràng, chủ động tỏ thiện chí với Giang Đức Bảo, thậm chí còn bày tỏ sẵn lòng làm đối thực của hắn.
Mặc dù nàng cố gắng che giấu sự sỉ nhục trong mắt, nhưng Giang Đức Bảo vẫn nhìn ra được.
Có lẽ là đồng bệnh tương liên, hắn nhìn Trang Nhĩ Nhã như nhìn thấy một bản sao khác của chính mình.
“Vậy thì như ngươi mong muốn.”
Giang Đức Bảo đồng ý với Trang Nhĩ Nhã rằng sẽ giúp Phùng Tiểu Tước có cơ hội xuất hiện trước mặt Hoàng Thượng, để hai người họ có thể thực sự đặt chân vững vàng trong cung.
Trước khi Phùng Tiểu Tước bước đến gặp Hoàng Thượng tại Ngự Hoa Viên, nàng quay đầu lại mỉm cười với Giang Đức Bảo.
Có lẽ chỉ đơn giản là muốn tìm chút động viên, nhưng ngay khoảnh khắc đó, trái tim Giang Đức Bảo lại như bị thứ gì đó siết chặt, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng thốt nên lời.
Cung nữ với ánh mắt như loài dã thú ấy sau đó trở thành Lập Quý Nhân trong hậu cung, thứ bậc đã khác biệt. Trước mặt nàng, Giang Đức Bảo chỉ có thể cúi đầu.
Từ đó, Giang Đức Bảo không còn được nhìn thấy đôi mắt ấy nữa.
Cuộc sống cứ thế tiếp diễn, cho đến một ngày, Lập Quý Nhân đưa Trang Nhĩ Nhã xuất cung.
Giang Đức Bảo chỉ cười cay đắng, biết rằng đây là vì nàng không còn tin tưởng hắn, cũng chán ghét hắn, cũng như không muốn dính dáng gì tới hắn nữa.
Hắn dần cắt đứt liên lạc với nàng trong cung, cũng may Hoàng Thượng giao cho hắn một nhiệm vụ mới, hắn rời khỏi cung vài ngày.
Ngày sinh nở đã được tính toán cẩn thận, không ngờ lại sinh non.
Khi Giang Đức Bảo phi ngựa trở về thì đã quá muộn. Tin dữ về Lập Quý Nhân khó sinh đã lan khắp, cả hai mẹ con đều không qua khỏi.
Máu trong cung của nàng đã được lau sạch nhưng Giang Đức Bảo dường như vẫn còn ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí.
Nàng ấy chắc hẳn đã rất tuyệt vọng.
Giang Đức Bảo đứng trước cung điện rất lâu, sau đó quay người bỏ đi, không bao giờ đặt chân vào cung điện đó nữa.
Hắn lại trở về làm Giang Đức Bảo không vướng bận gì, diễn trò với Hoàng thượng, lên kế hoạch trong cung loại bỏ kẻ thù.
Ngày đó, khi lệnh rút lực lượng bảo vệ khỏi cung của Lương Phi được ban xuống, số người ghét hắn lại tăng lên thêm vài người. Nhưng Giang Đức Bảo không quan tâm, hắn biết đời này mình chắc chắn không có kết cục tốt đẹp.
Chỉ là nếu có kiếp sau, hy vọng cô cung nữ nhỏ bé Phùng Tiểu Tước ấy sẽ có thể thông minh hơn, sống tốt hơn.
Đêm đó Giang Đức Bảo mơ một giấc mơ, mơ thấy người mở lời với hắn hôm đó chính là Phùng Tiểu Tước.
Phùng Tiểu Tước luôn ở bên cạnh hắn, cuối cùng hắn còn thành công cáo lão hồi hương, sống cùng Phùng Tiểu Tước trong một căn nhà có trồng cây quế hoa.
Thật là một giấc mơ đẹp.
Giang Đức Bảo nghĩ.