Chỉ thấy căn phòng thái giám đơn sơ nơi hắn ở, trên bàn bày ngay ngắn bộ quan phục, còn bình rượu thì đổ nghiêng ngả trên đất.
“Giang Đức Bảo…” Nước mắt ta không kìm được tuôn rơi.
“Hắn đi đâu rồi? Ta có phải đến muộn rồi không?”
“Có phải thi thể của Giang Đức Bảo đã bị mang đi rồi không?”
“Họ sẽ đưa hắn đến đâu? Lò hỏa thiêu hay trực tiếp ném vào bãi tha ma?”
Cả người như mất hết sức lực. Ta ngồi bệt xuống đất, nửa ngày không đứng dậy nổi.
Lúc này ánh hoàng hôn chiếu vào.
“Tiểu tổ tông, đừng ngồi trên đất!”
“Mặt đất lạnh như âm phủ vậy.”
Giọng nói của Giang Đức Bảo vang lên trước mặt ta.
Ta hoàn toàn không nghe rõ hắn đang nói gì, chỉ có thể theo bản năng ôm chầm lấy hắn.
“Giang Đức Bảo… hu hu… bọn họ nói chàng đã chết rồi… Giang Đức Bảo…”
Hắn không ngừng vỗ về lưng ta, giúp ta lấy lại bình tĩnh.
Ta mới phát hiện trong tay Giang Đức Bảo còn cầm một hộp bánh quế hoa.
“Món nàng thích nhất đây.” Hắn bóc một miếng đút vào miệng ta.
“Không phải nàng nói mùa thu hoa quế trong viện rụng, muốn lấy ủ rượu sao?”
Giang Đức Bảo đá văng bình rượu dưới đất, rót cho ta một chén từ bầu rượu hắn mang theo.
“Rượu ta ủ, nàng nếm thử xem có ngon bằng rượu Bùi Trạng Nguyên lang tặng không?”
Hôm đó Giang Đức Bảo không trả lời ta về chuyện tự sát bằng thuốc độc. Ta biết lời của Nhã tỷ tỷ không phải là nói đùa. Tỷ ấy thật sự từng có ý định giết Giang Đức Bảo.
“Trong chỗ ở của Giang Đức Bảo có thái giám ta sắp xếp. Nếu hôm đó Tiểu Tước muội có thể chấp nhận cái chết của hắn, ta sẽ trực tiếp đưa Giang Đức Bảo đi gặp Diêm Vương. Dù sao thì Giang Đức Bảo đã biết quá nhiều. Kẻ thù quá nhiều, sẽ để lại mối hoạ về sau. Điểm này Giang Đức Bảo cũng đồng ý.”
Nhưng Giang Đức Bảo vẫn nhận ra sự thật. Có lẽ vì cả hai đều có số phận cay đắng tương tự, nhìn Trạng Nhân Á như thấy một phiên bản khác của chính mình.
Nhã tỷ tỷ giúp ta chỉnh lại tóc mai.
“Nhưng Tiểu Tước à! Tỷ tỷ hy vọng muội kiếp này được toại nguyện, không còn gì hối tiếc. Cho nên tỷ tỷ đã tha cho Giang Đức Bảo một mạng. Chỉ là một Giang Đức Bảo thôi mà, muội muốn giữ lại, tỷ tỷ sẽ giúp muội.”
“Chỉ là đối ngoại sẽ tung tin Giang Đức Bảo đã chết.”
Giang Đức Bảo đổi lại tên cũ Giang Hoài Lược, cùng ta xuất cung.
Từ Thọ Khang cung cùng Nhã tỷ tỷ đi ra, liền nhìn thấy hắn một thân vải thô đang đứng đợi bên ngoài.
“Giang Hoài Lược!” Ta vẫy tay về phía hắn.
Dường như đã lâu không có ai gọi hắn bằng cái tên này, hắn có chút ngẩn ngơ.
Nhưng ta lại trực tiếp nhào vào lòng hắn.
“Tiểu tổ tông, không sợ ngã à?” Cuối cùng hắn cũng kịp phản ứng, ôm chặt lấy ta