Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại KIẾP NÀY TA KHÔNG MUỐN LÀM TỲ NỮ Chương 4 KIẾP NÀY TA KHÔNG MUỐN LÀM TỲ NỮ

Chương 4 KIẾP NÀY TA KHÔNG MUỐN LÀM TỲ NỮ

3:27 chiều – 26/11/2024

Ta đã ra khỏi cung để cầu phúc đủ lâu, mọi thứ ta cần làm đều đã chuẩn bị xong. 

Ta sai người liên lạc với Liên Dư, dặn hắn tìm cơ hội đưa Long Vương đến chùa thăm ta.

Trước đó, ta đã quỳ trước tượng Phật suốt một ngày một đêm, không ăn không uống, để thể hiện lòng thành kính của mình cho Long Vương thấy. 

Đến lúc thời cơ chín muồi, ta liền cất lời cầu nguyện, mong cho Long quốc mưa thuận gió hòa, Long Vương thọ dài trăm tuổi, con đàn cháu đống. 

Ta nguyện dùng chính tuổi thọ của mình để đổi lấy phúc lộc cho Long Vương, mong Bồ Tát phù hộ ngài.

Đúng lúc đó, thê tử của Long Ngọc cầm dao xông ra, định đâm chết ta.

Nàng ta hét lên: “Ngươi dám lừa ta bằng thuốc giả mang thai! Trả lại con cho ta!”

Thê tử của Long Ngọc vốn đã có chút điên loạn, gần đây nàng ta phát hiện Long Ngọc còn qua lại với những người phụ nữ khác. 

Nàng ta tưởng rằng mình mang thai, nhưng cuối cùng lại chẳng có gì. 

Chưa kể việc nàng ta đưa thuốc giả cho các vương công quý tộc, khiến giờ đây ai cũng muốn truy sát nàng ta, đến mức nàng ta chẳng dám bước ra khỏi cửa.

Giờ đây, nàng ta như một kẻ điên loạn.

May thay, Long Vương kịp thời xuất hiện và cứu ta, nhưng ngài lại bị đâm trọng thương.

Ta giả vờ sợ hãi, nép vào lòng Long Vương: “Long Vương, may mà có ngài, nếu không hôm nay thần thiếp đã chết ở đây rồi, thần thiếp không thể sống thiếu ngài.”

Ta mượn cớ băng bó vết thương cho Long Vương, đưa ngài vào phòng riêng. 

Ta nhẹ nhàng nói: “Long Vương, đã lâu không được gặp ngài, thần thiếp nhớ ngài rất nhiều. 

Nhưng vì thần thiếp đã không bảo vệ được con của ngài…”

Biết ta mang thai, Long Vương lập tức đưa ta trở về hoàng cung, còn phong ta lên làm Hoàng quý phi.

Còn thê tử của Long Ngọc đã ám sát Hoàng thượng, mà Long Ngọc, với tư cách là phu quân, không thể tránh khỏi tội chết vì “phu thê nhất thể.”

Trước khi chết, thê tử của Long Ngọc hỏi ta: “Tại sao ngươi lại hại ta?  Rõ ràng ta chẳng làm gì cả.”

Ta cũng từng tự hỏi mình: “Rõ ràng ta chẳng làm điều gì xấu, vì sao lại có nhiều người ức hiếp ta như vậy?”

Long Ngọc đã cưỡng bức ta, và khi thê tử của hắn phát hiện ra, nàng ta không trách hắn, mà trút hết cơn giận lên đầu ta. 

Ta bị nước sôi dội lên người, cả thân thể đỏ rực vì bỏng. Ta quỳ xuống cầu xin nàng ta tha cho ta, nhưng nàng ta chỉ lạnh lùng nói rằng: “Ngươi sinh ra đã đáng chết.”

Kiếp này, ta ra tay trước với thê tử của Long Ngọc, vậy mà nàng ta lại dám hỏi ta tại sao lại hại nàng.

Nàng ta quỳ xuống, khóc lóc van xin ta tha mạng, cầu ta đi xin Hoàng thượng thay cho nàng ta.

Nhưng kiếp trước, ta cũng từng cầu xin nàng như vậy, xin nàng ta đừng dội nước sôi lên người ta, nhưng nàng ta chỉ thản nhiên nói: “Đây là thứ mà loại tiện nhân như ngươi đáng phải chịu.”

Ta lạnh lùng cười: “Vì ngươi sinh ra đã đáng chết.”

Những kẻ từng hại ta ở kiếp trước, ta sẽ lần lượt đòi lại từng món nợ: “Hại người thì người sẽ hại lại.”

Sau khi trở lại hoàng cung, mỗi ngày ta đều quấn quýt bên Long Vương, không để ngài rời đi những nơi khác. 

Dù mỗi đầu tháng Long Vương bắt buộc phải đến cung của Hoàng hậu, ta cũng tìm mọi cách để giữ ngài lại.

Khi Long Vương nói phải đi đến cung Hoàng hậu sau khi ở bên ta, ta giả vờ tỏ ra không bận tâm, khuyến khích ngài đi. 

Nhưng khi Long Vương vừa rời đi, ta liền thả diều trong cung và trên diều viết những bài thơ tình, đồng thời còn cho người diễn tuồng ngay trong cung.

Nghe thấy tiếng hát, Hoàng hậu tức đến nghiến răng, trong lòng đầy oán hận. 

Rõ ràng ta đã rời cung với tâm trạng thất vọng, vậy mà giờ ta lại trở về, thậm chí còn được phong làm Hoàng quý phi.

Có Hoàng hậu, lại có Hoàng quý phi, điều đó chẳng khác gì chứng tỏ rằng ngôi vị Hoàng hậu của nàng chỉ còn là hư danh.

Mỗi đầu tháng Long Vương phải ở lại cung của Hoàng hậu, nhưng khi ngài gần bước vào cung, vẫn bị tiếng hát của ta cuốn hút mà rời đi. 

Dù Hoàng hậu có phẫn uất đến đâu, cũng không làm gì được, chỉ có thể nhìn Long Vương rời khỏi cung của mình.

Kể từ khi ta trở về cung, số lần Long Vương đến cung của Hoàng hậu chỉ đếm trên đầu ngón tay. 

Mỗi đêm, Hoàng hậu chỉ có thể cô đơn mà đối mặt với bức tường, còn phía bên kia bức tường là tiếng cười đùa của ta và Long Vương.

Thỉnh thoảng Long Vương lại ban thưởng cho ta, và ta cố tình mặc áo gấm thêu hoa mẫu đơn vàng đến trước mặt Hoàng hậu để khoe khoang. 

Hoàng hậu đã nhiều năm không có con, có lẽ đứa con của ta sẽ kế thừa ngôi vị, trở thành người kế tục ngai vàng của Long Vương.

Hoàng hậu nhiều lần chế giễu ta là tiện tỳ, nói rằng đứa con mà ta sinh ra cũng chỉ là thứ hèn mọn. 

Nhưng kiếp này, ta đã trở thành Hoàng quý phi, đe dọa đến địa vị của bà ta. 

Đứa con của ta rất có khả năng sẽ trở thành cửu ngũ chí tôn.

Hoàng hậu luôn coi thường ta, làm sao bà ta có thể nuốt trôi cơn giận này. 

Dù vậy, Hoàng hậu sẽ không nhỏ nhen đến mức trách tội ta chỉ vì ta mặc y phục thêu hình mẫu đơn, loài hoa chỉ Hoàng hậu mới được phép mặc. 

Ta cố ý mặc bộ y phục đó để kích động bà ta, khoe khoang sự sủng ái mà Long Vương dành cho ta.

Hoàng hậu, vì muốn thể hiện lòng rộng lượng của mình, chỉ có thể nén giận mà không thể bộc phát.

Ta còn cố ý dùng đứa con trong bụng để kích thích Hoàng hậu. 

Kiếp trước, Hoàng hậu vì muốn có đích tử đã nghĩ ra cách để người khác mang thai hộ. 

Kiếp này, nếu không có ta, chẳng biết bà ta còn có thể tìm ai để làm điều đó.

Long Vương hiếm khi đến cung của Hoàng hậu, vậy mà bà ta lại có thai. 

Rõ ràng sau lần khó sinh đó, khả năng mang thai của bà ta rất thấp, nhưng thái y đã chính tay chẩn đoán rằng bà ta thực sự đang mang long thai.

Dù ta đã sắp đến ngày sinh, ta vẫn cố gắng giữ chân Long Vương, không để ngài đến những cung khác. 

Từ đó, trong cung truyền ra lời đồn rằng ta là yêu nữ, chỉ biết độc chiếm ân sủng.

Hôm nay, ta lại chủ động khéo léo khuyên Long Vương đến chỗ Hoàng hậu: “Long Vương nên ban ân cho cả hậu cung, thần thiếp không muốn bị người khác nói là kẻ độc chiếm ân sủng.”

Long Vương khen ngợi ta hiền thục, liền đi đến cung Hoàng hậu.

Các cung nữ thắc mắc tại sao ta lại đẩy ân sủng của Long Vương cho Hoàng hậu. 

Ta chỉ cười nhẹ và nói: “Bởi vì ta muốn dành cho Hoàng hậu một bất ngờ, một bất ngờ lớn lao khi tai họa sắp ập đến.”

Từ khi Long Vương không thường xuyên đến cung của Hoàng hậu, bà ra đã khó lòng mang thai lại, nên bà ta phải tìm người khác lén lút giúp mình. 

Khi ta phát hiện điều này, để ổn định tinh thần Hoàng hậu, ta cố tình độc chiếm ân sủng của Long Vương.

Đến khi Hoàng hậu thả lỏng cảnh giác, lại một lần nữa lén lút tìm người giúp đỡ, thì đó chính là lúc ta đẩy Long Vương đến bên bà ra.